Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 757: Quyền chủ động (length: 8065)

Lại quên mất chuyện lớn như vậy rồi.
Hạ Hiểu Lan xem tờ báo buổi chiều, cũng chỉ lẩm bẩm hai tiếng.
Nàng nhớ rõ nhất là thời điểm Liên Xô giải thể, bởi vì chuyện đó liên quan trực tiếp đến lợi ích của nàng, Hạ Hiểu Lan muốn quên cũng khó.
Còn về chuyện này, nàng chỉ có một chút ký ức mơ hồ, vẫn là do kiếp trước xem truyện ký về nhân vật mà nhớ được. Nói nhảm, năm 1985 kiếp trước, Hạ Hiểu Lan vẫn chỉ là một cô bé 8 tuổi, bị dì nhận nuôi cả ngày chỉ nghĩ cách làm cả nhà dì thích, cũng đâu phải yêu quái, sao lại để ý loại chuyện này.
Hạ Hiểu Lan nắm tờ báo run run, đôi khi làm nhà tiên tri thật cô đơn.
Cũng chỉ còn lại hơn 6 năm nữa, Liên Xô sẽ giải thể, nói ra ai tin chứ!
Thời gian Liên Xô giải thể đã được nàng ghi chép rành mạch trong sổ nhỏ, việc kéo cả một xe hàng nhỏ da để buôn bán, có thể đem máy bay Liên Xô đổi thành phế liệu, chỉ có khi Liên Xô giải thể, rơi vào một mớ hỗn loạn, mới có thể phát sinh.
Một món mua bán một vốn bốn lời, không một thương nhân nào từ chối cả.
Chuyện ầm ĩ như vậy, Hạ Hiểu Lan không thể không nhớ kỹ.
Nhưng đó cũng chỉ là thế thôi.
Hạ Hiểu Lan cũng chỉ là cảm khái một chút về tin tức, chuyện này ảnh hưởng không lớn đến hoàn cảnh chung trong nước, càng ít ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.
Nàng chỉ là một con ốc nhỏ của chủ nghĩa xã hội, lo chuyện đại sự quốc tế này, vô nghĩa nha!
...
“Tử Dục, sao trông ngươi có vẻ không an lòng vậy?”
Sau mấy ngày khai giảng, Hạ Tử Dục cũng từ Bằng Thành về trường học, Vương Kiến Hoa cảm thấy người nàng đã về nhưng hồn thì chưa về.
Ở đặc khu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vương Kiến Hoa cảm giác mình và Tử Dục có một khoảng cách.
“Không có gì, Kiến Hoa, ta muốn ra ngoài trường một lát, ngươi đi cùng ta nhé.”
Trong trường không xem được TV, Hạ Tử Dục hôm nay cả ngày tâm thần bất an. Đỗ Triệu Huy quả thật rất xem trọng nàng nhưng nàng căn bản không có tài nguyên để tiếp xúc với tin tức tình báo nào, ngành tình báo Hoa quốc cũng không thể nào đoán trước được một vị lãnh đạo tiền nhiệm của Liên Xô lại qua đời vào ngày 10 tháng 3, và người lãnh đạo mới sẽ nhậm chức ngay trong đêm đó.
Hạ Tử Dục cần sự xác nhận về thông tin, để bản thân được an lòng.
Vương Kiến Hoa chỉ còn cách cùng nàng ra ngoài.
“Nhị thúc cũng tính là khổ tận cam lai, bây giờ theo ông chủ Hồng Kông làm việc rồi.”
Trên đường đi, Vương Kiến Hoa tìm chuyện để nói, Hạ Tử Dục không yên lòng, làm hộ vệ thì tính cái gì khổ tận cam lai. Bọn tiểu mở của Hồng Kông còn thật sự xem trọng bảo tiêu sao? Nhị thúc nàng nếu có thể đứng dậy được và tiếp tục làm việc bên cạnh Đỗ Triệu Huy thì còn dễ nói, nếu từ nay về sau chỉ có thể ngồi xe lăn, rất nhanh sẽ bị Đỗ Triệu Huy quên lãng thôi.
Nhưng sứ mệnh tồn tại của Nhị thúc đã hoàn thành, nếu không nhờ Hạ Đại Quân thì nàng cũng không thể tiếp xúc được với bọn tiểu mở Hồng Kông.
Nàng cũng biết những người giàu nhất Hồng Kông có tiền đến mức nào, nhưng không thân quen, không thích thì vì sao những người giàu nhất lại muốn gặp nàng?
Hạ Đại Quân làm vệ sĩ bên cạnh Đỗ Triệu Huy, Hạ Tử Dục mới có cơ hội đối thoại với Đỗ Triệu Huy.
Vốn nàng đầy tự tin muốn hợp tác với Đỗ Triệu Huy, ai ngờ bọn tiểu mở Hồng Kông tự cao tự đại, cậy có tiền mà không coi ai ra gì, ép nàng không thể không làm một “tiên đoán”.
Đây là bước mà Hạ Tử Dục không muốn đi, một khi tiên đoán thành công, Đỗ Triệu Huy có thể sẽ trông chờ lần thứ hai.
Nhưng mà nàng đâu phải lúc nào cũng có thể tiên đoán thành công được!
Hạ Tử Dục làm gì có tâm trạng quan tâm đến Vương Kiến Hoa, thấy được mức độ giàu có của người Hồng Kông, Hạ Tử Dục hiện giờ đặc biệt xao động.
Nếu Vương Kiến Hoa nhất định muốn thành công, mà Vương Quảng Bình hiện tại lại không giúp được hắn, chẳng lẽ ý nghĩa Vương Kiến Hoa thành công, còn phải dựa vào nàng dốc một phần sức lực sao? Dựa vào việc bán hàng ăn vặt kiếm tiền nhỏ nhoi bỏ sức, hay là sau khi tốt nghiệp đại học, bị nhà trường tùy ý phân công một chỗ, làm công ăn lương chết mòn... Nàng như vậy, đều giống những bạn đồng trang lứa, chưa từng tầm thường hóa bản thân thành người bình thường, ngay cả chính mình còn không để ý đến, thì nói gì đến chuyện giúp Vương Kiến Hoa tiến lên?
Hạ Tử Dục nôn nóng, trước kia nàng cảm thấy có rất nhiều thời gian, giờ thì Hạ Hiểu Lan bên kia đã phát triển tốt; nàng không muốn thua Hạ Hiểu Lan, cũng sợ bị Hạ Hiểu Lan bảo bọc, liền muốn nhanh chóng tìm cho mình một chỗ dựa mới.
Hạ Tử Dục đi đến bên ngoài trường, đi thẳng đến tiệm bán báo:
“Bác ơi, hôm nay có báo chiều không ạ?”
Ông chủ tiệm báo chưa từng thấy ai mua báo gấp gáp như vậy “Cô đến đúng lúc, báo chiều vừa mới được đưa đến đấy!”
Rút một tờ báo chiều đưa cho Hạ Tử Dục, Hạ Tử Dục không cần lật xem, ngay trang đầu đã thấy tin tức, ngón tay nàng nắm chặt tờ báo, môi mím chặt, cả gương mặt run rẩy. Hạ Tử Dục không phải là đang khẩn trương, mà là đang kích động, rốt cuộc nàng đã đúng lần này rồi, cảm giác u buồn trước kia đều được trút ra.
Vương Kiến Hoa thấy Hạ Tử Dục cầm tờ báo mà không nhúc nhích, chỉ có thể tự mình trả tiền.
Ông chủ tiệm báo vừa thấy Hạ Tử Dục như vậy, không nhịn được cũng nhìn tờ báo thêm vài cái. Liên Xô đổi lãnh đạo, cô gái này sao lại kích động đến thế này? Ông chủ tiệm báo rất cảm khái:
“Ta thấy cô bạn học này tinh thần không ổn; cậu kia, khuyên nhủ cô ấy đi.”
Ông chủ tiệm báo hiểu biết rộng, Vương Kiến Hoa và Hạ Tử Dục như vậy vừa nhìn đã biết là một cặp đôi sinh viên bình thường, ai lại ăn cơm tối xong lại ra cổng trường đi dạo chứ!
Hạ Tử Dục như đang đứng trên mây, Vương Kiến Hoa thấy nàng như vậy, cũng chỉ có thể đưa nàng về dưới lầu ký túc xá.
“Tử Dục, em về sớm nghỉ ngơi đi.”
Vương Kiến Hoa cũng bồn chồn, Hạ Tử Dục sau khi đi một chuyến đến Bằng Thành trở về thì người đã khác đi, trước kia thì xoay quanh hắn, cả người một lòng một dạ vì hắn, bây giờ người thì rõ ràng ở bên cạnh nhưng tâm thì không biết ở đâu, Vương Kiến Hoa lần đầu tiên cảm thấy không chắc chắn.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến Tử Dục thay đổi?
Có phải ở Bằng Thành đã xảy ra chuyện gì, hay là việc bố hắn thay đổi vị trí, đã khiến Tử Dục có ý kiến?
Vương Kiến Hoa không thể chắc chắn.
Hạ Tử Dục lúc này làm gì còn tâm trí lo lắng đến cảm xúc của Vương Kiến Hoa, cầm tờ báo như kẻ mất hồn đi lên lầu, trong phòng ngủ mấy người bạn cùng phòng ban đầu còn đang thảo luận chuyện gì đó, thấy Hạ Tử Dục về liền im bặt.
Một người bạn cùng phòng trước kia thân với Hạ Tử Dục nhất, sau này tuy đã xa cách, nhưng thấy nàng thất hồn lạc phách như vậy, vẫn có chút không đành lòng.
“Tử Dục, kỳ trước cậu trượt hai môn, chuẩn bị tinh thần đi, thi lại là được thôi!”
Hồi năm nhất, thành tích của Hạ Tử Dục vẫn ở mức khá, ở trường cũng được cả bạn học và thầy cô yêu thích.
Kỳ đầu năm hai, vì chuyện lớp bổ túc, Hạ Tử Dục đầu tiên đã phải chịu một án kỷ luật nặng, quan hệ với mọi người xuống đáy vực, thi cuối kỳ lại còn trượt hai môn... Quả thực là đủ loại xui xẻo.
Bạn cùng phòng là thật lòng muốn an ủi, Hạ Tử Dục thì lại không để ý lắm:
“Trượt thì trượt thôi, mình thi lại là được mà.”
Nàng hình như không coi việc trượt môn ra gì, vậy thì vì sao lại không an lòng? Khoan đã, sự bất an trong này, dường như không phải là đau khổ, mà là đang kích động.
Bạn cùng phòng cũng không hiểu chuyện trượt hai môn mà vẫn còn kích động, dứt khoát cũng im miệng không nói gì nữa.
Còn lại mấy người bạn cùng phòng ra hiệu cho nhau, bây giờ ai cũng không hiểu nổi Hạ Tử Dục nữa.
Hạ Tử Dục lại xem tờ báo thêm một lần nữa, gấp lại ngay ngắn rồi để dưới gối. Hiện giờ nàng không quan tâm quan hệ với bạn cùng phòng ra sao nữa, lúc nàng gặp nạn, cũng chẳng có ai đứng ra giúp nàng, Hạ Tử Dục căn bản không thèm để ý những người này.
Nàng cần phải để ý sao?
Cuộc sống của mọi người sau này sẽ là hai đường thẳng song song, nàng và những con ếch ngồi đáy giếng này không có gì để nói cả.
Bây giờ, chỉ cần yên lặng chờ Đỗ Triệu Huy tìm đến nàng, quyền chủ động đã nằm trong tay nàng rồi!
Đêm nay, Hạ Tử Dục ngay cả trong mơ cũng mang theo ý cười…
Bạn cần đăng nhập để bình luận