Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 547: Này không phải diễn tập (length: 8288)

Thang Hoành Ân không phải đến cướp hắn đi.
Quý Giang Nguyên nói với Thang Hoành Ân những lời đã được suy nghĩ cẩn thận, hắn hiện tại kỳ thật cũng không muốn về nước Mỹ, tựa như khi còn nhỏ không muốn xuất ngoại vậy. Luôn luôn không hỏi ý kiến của hắn liền tự ý quyết định thay hắn, Quý Giang Nguyên lớn lên ở nước Mỹ, rất nhiều lúc đều có tư duy kiểu Mỹ.
Cố tình hắn và Quý Nhã sinh sống tại nước Mỹ, những lúc đáng lẽ nên tôn trọng ý kiến con trẻ này, bởi vì vấn đề cảm xúc của Quý Nhã, quyền tự chủ của Quý Giang Nguyên rất thấp!
Đi nước Mỹ không phải ý muốn của hắn, khi trở về cũng từ bỏ cơ hội vào các trường danh tiếng của Mỹ, bởi vì sức khỏe của ông ngoại Quý, Quý Giang Nguyên không có gì oán hận. Nhưng bây giờ hắn đã thích nghi với cuộc sống ở Hoa Thanh, từ lúc mới đầu lêu lổng đến khi hòa nhập, hắn chấp nhận ngôi trường, chấp nhận thầy cô và bạn bè, kết giao được bạn tốt – lại bảo hắn lập tức trở về nước Mỹ sao?
Câu hỏi ngược lại của Quý Giang Nguyên làm Quý đại cữu cạn lời.
Quý đại cữu chỉ là thông báo cho cháu trai một tiếng, không ngờ Quý Giang Nguyên lại có ý kiến khác.
"Vậy ý của cháu là?"
Quý Giang Nguyên mím môi, "Ý của cháu là, mẹ cháu có thể cùng Kiều Trị thúc thúc về nước Mỹ trước, cháu ở lại trong nước xin đại học."
Quý Giang Nguyên không nói sẽ xin vào trường nào.
Cũng không biết phải mất bao lâu thời gian.
Kiều Trị mang theo sự thân thiện, "Con à, ta có thể giúp con lấy được thư giới thiệu của Thường Thanh Đằng, thêm thành tích của con, chắc chắn sẽ trúng tuyển."
"Kiều Trị thúc thúc, cám ơn ngài, cháu rất chúc phúc cho ngài và mẹ cháu, cháu hy vọng tối nay về nước Mỹ, dựa vào thực lực của chính cháu đi xin đại học lần nữa. Cháu biết ngài có thể chăm sóc tốt cho mẹ cháu, không có cháu cản trở, tình cảm của hai người có lẽ sẽ tốt hơn!"
Điều này thật quá thấu đáo.
Quý Nhã đích xác dành rất nhiều tâm sức cho con trai, thường xuyên vì vậy mà lơ là Kiều Trị.
Lời nói của Quý Giang Nguyên khiến Kiều Trị rất cảm động, nếu Quý Giang Nguyên tạm thời tách khỏi Quý Nhã, hắn có nhiều cơ hội hơn để tiến tới hôn nhân với Quý Nhã – đến lúc đó, Quý Nhã hẳn nên học cách chuyển sự chú ý từ Quý Giang Nguyên sang hắn.
Kiều Trị kỳ thật đã chấp nhận chủ ý này. Quý đại cữu nghĩ nhiều hơn một chút: "Cháu không muốn hồi nước Mỹ? Giang Nguyên, có phải Thang Hoành Ân đã nói gì với cháu không?"
Những lời này, nghe sao mà giống đang đổ lỗi vậy!
Quý Giang Nguyên chỉ là không muốn về nước Mỹ, Hoa quốc có gì đáng để hắn lưu luyến ngoại trừ người cha ruột bỗng nhiên xuất hiện.
Quý đại cữu cảm giác huyết áp đang tăng lên, Quý gia nuôi nấng bao năm đứa cháu, Thang Hoành Ân vừa lung lạc một chút đã có thể thay đổi lập trường?
Quý đại cữu vừa khó chịu vừa thất vọng, Quý mợ sợ hai cậu cháu cãi nhau, nhanh chóng nháy mắt với Quý Giang Nguyên:
"Cháu đi xem mẹ cháu đi, vừa rồi trạng thái của mẹ cháu không tốt, nhìn thấy cháu về chắc chắn sẽ đỡ hơn."
Quý Nhã đang nghỉ ngơi trong phòng.
Phòng được sưởi ấm rất đầy đủ, Quý Nhã đang đắp một lớp chăn mỏng, tóc còn hơi ẩm, là do vừa ướt mồ hôi.
Nàng nằm trên giường trông thật gầy gò, thuốc an thần không phát huy tác dụng, cả người suy sụp. Người nhà họ Quý thà rằng Quý Nhã cuồng loạn nổi giận, còn hơn thấy nàng mất hết sức sống thế này, trong lòng Quý Giang Nguyên mềm nhũn.
Hắn nhớ đến ông ngoại Quý.
Lúc ông ngoại đi, cũng gầy yếu đến lợi hại, nằm trên giường, chăn chỉ hơi phồng lên.
Ông ngoại lo lắng nhất khi sắp qua đời chính là Quý Nhã, kéo tay Quý Giang Nguyên dặn hắn phải chăm sóc tốt cho Quý Nhã… Dù ông ngoại không dặn, Quý Giang Nguyên cũng sẽ không đối xử tệ với Quý Nhã, nàng là mẹ ruột của hắn mà!
Quý Nhã lẩm bẩm trên giường, Quý Giang Nguyên ngồi xổm xuống nghe nàng nói gì.
"Muốn cướp Giang Nguyên đi, hèn hạ vô sỉ... Ha ha, cho người ta tiếp cận Giang Nguyên, Thang Hoành Ân à, ngươi đúng là bày đủ trăm phương nghìn kế! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."
Quý Giang Nguyên thật muốn quay đầu bước đi.
Biết đây là bệnh, nhưng thật sự không thể cho dù là một lần, chỉ muốn một lần, nói vài câu đạo lý sao?
Chuyện của Quý gia và cha ruột của hắn, còn kéo Hạ Hiểu Lan vô tội vào, có ý nghĩa gì!
Quý Giang Nguyên đi ra khỏi phòng, trực tiếp chặn cậu mình lại:
"Cháu thấy ở nước Mỹ có nhiều cặp vợ chồng ly hôn vẫn làm bạn bè, cháu không cầu mẹ cháu có thể làm bạn với hắn, nhưng chuyện nhà chúng ta, mẹ cháu có thể đừng giận cá chém thớt lên người khác không? Mẹ cháu chạy tới uy h·i·ế·p một bạn học nữ ở Hoa Thanh, cảm thấy người khác cố ý tiếp cận cháu. Cháu với bạn học nữ đó có quan hệ gì đâu, trường lớn như vậy, một tuần chưa chắc gặp mặt được một lần! Huống chi người ta còn có bạn trai, cháu còn gặp qua bạn trai cô ấy, rất ưu tú. Cháu đâu phải đồng đô la, mà cô gái nào cũng muốn thích cháu... Cậu à, chuyện này gây phiền phức cho cháu. Nếu mẹ cháu thật sự muốn dựa vào gia thế mà đi làm khó nữ sinh vô tội, ông ngoại ở suối vàng mà biết sẽ nghĩ thế nào?"
Có phải đang dọa người không?
Dựa vào dư âm của ông ngoại để đi bắt nạt người khác, chẳng lẽ Quý gia đã xuống dốc đến mức này rồi sao!
Mặt Quý đại cữu cũng xám xịt.
Những gì Quý Giang Nguyên nói quá hoang đường, nhưng chuyện Quý Nhã sẽ làm thì Quý đại cữu thực sự tin.
Quý mợ nghe thấy lờ mờ, "Rốt cuộc có chuyện gì vậy, Giang Nguyên cháu kể cho mợ nghe đầu đuôi."
Trước kia, khi Quý Nhã cãi nhau với Thang Hoành Ân, cũng nhắc đến một nữ sinh, lại để một người ngoài cuộc nháo lên, làm Thang Hoành Ân cũng nổi đóa, muốn tuyên chiến với Quý gia?
Có quá đáng không!
Thật là quá ngu xuẩn đi.
Mặt Quý mợ càng nghe càng tối sầm, cuối cùng trực tiếp trở mặt với Quý đại cữu:
"Tiểu muội đúng là có bệnh!"
Có bệnh thì chữa bệnh đi, uống thuốc mà kiểm soát, nhất định phải bắt cả nhà cùng chết mới vui vẻ sao?
Không qua lại với Thang Hoành Ân là được rồi, đầu óc có bệnh đi uy h·i·ế·p nữ sinh Hoa Thanh, nếu không thì Thang Hoành Ân làm sao dám chạy đến nhà họ Quý buông lời cay đắng?
Mặc kệ quan hệ giữa Thang Hoành Ân và người khác thế nào, hai người đều ly hôn rồi, Quý Nhã cũng không có quyền quản chuyện của Thang Hoành Ân. Nếu không thì phục hôn đi, sống tốt với Thang Hoành Ân, không thì nhanh chóng rời khỏi trong nước. Trên đời này làm gì có đạo lý, Quý Nhã có thể có bạn trai, Thang Hoành Ân thì không được tìm đối tượng – nếu Quý Nhã không gây chuyện, cũng không đến nỗi đẩy Thang Hoành Ân vào bước đường này.
Bây giờ thì hay rồi, Thang Hoành Ân trở mặt với Quý gia, vậy người nhà họ Quý phải làm sao đây?
… Học viện lục quân.
Những học viên mới đến đều không được phép liên lạc với bên ngoài, phải một tháng sau mới được giải cấm.
Chu Thành nhận được thư của Hạ Hiểu Lan, nếu nhắc đến người khác có thể Chu Thành không có ấn tượng gì, nhưng nói về Quý Giang Nguyên thì Chu Thành lại có ấn tượng sâu sắc. Toàn bộ Hoa Thanh, e rằng chỉ có Quý Giang Nguyên biết quan hệ giữa hắn và Hiểu Lan, Hiểu Lan là người thế nào, Chu Thành hiểu rõ hơn bất cứ ai – tựa như trước đây hắn đã nói với Khang Vĩ rằng người đẹp hơn hắn không nhiều, lớn lên đẹp không nhất định là nghe lời vợ, Chu Thành tự tin hắn luôn có ưu thế hơn.
Hạ Hiểu Lan muốn hắn không đề cập tới, nếu sau này Chu Thành biết sẽ có chút khúc mắc.
Hạ Hiểu Lan tự xử lý thì không có vấn đề gì!
Bắt nạt vợ hắn thì không thể nhịn, mấy người đó sao mà tự cho mình đúng vậy, Chu Thành đôi khi thật không hiểu nổi, chỉ vì có chút gia thế liền vô lý đi bắt nạt người, lại còn là người trong nhà làm công tác văn hóa… Nhà này có gia phong còn không bằng nhà Chu gia toàn mấy lão thô lỗ.
Chu Thành đang nghĩ xem nên trả lời Hiểu Lan thế nào.
Học viện lại tập trung một đại đội học viên của họ.
"Hạ đạt chỉ thị mới nhất của học viện, các anh có nhiệm vụ mới, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau xuất phát!"
Mới đến đây có bao lâu, sao đã có nhiệm vụ. Chu Thành còn tưởng là diễn tập, ai ngờ được yêu cầu đến nhà kho lấy vũ khí, đến cả đ·ạ·n cũng phát kèm thì Chu Thành đã thấy không ổn rồi.
Đây không phải diễn tập!
"Báo cáo, tôi cần gọi một cuộc điện thoại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận