Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 213: Tiền vẫn là không đủ dùng (length: 8556)

Đi quân đội thăm Chu Thành sao?
Thăm thì cứ thăm thôi, yêu đương với một người lính, Hạ Hiểu Lan sớm đã có chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi.
Lưu Dũng ban đầu có chút mất bình tĩnh vì việc đi trang trí nhà cho Khang Vĩ, giờ Hạ Hiểu Lan nói muốn cùng đi kinh thành, trong lòng anh đã hiểu. Anh muốn mang theo mấy người thợ làm việc lần trước cùng đến kinh thành, dù có thêm chi phí đi lại và ăn ở, nhưng họ đã từng hợp tác với nhau rồi, Lưu Dũng cũng không hiểu sao mình lại không muốn phải hướng dẫn lại người mới.
Làm trang trí đương nhiên phải có tiền công tính riêng, Hạ Hiểu Lan cũng ủng hộ Lưu Dũng làm như vậy.
"Chi phí đi lại và ăn ở không cần lo lắng, những khoản đó đều nằm trong chi phí đã tính toán rồi, đơn của Khang Vĩ lần này anh coi như không kiếm lời lớn, cũng không thể lỗ vốn mà phải bỏ tiền túi ra để trang trí cho Khang Vĩ được."
Kinh doanh là kinh doanh, người quen không nói đến việc kiếm tiền đi, ít nhất không thể tự bỏ tiền ra, thời gian của Lưu Dũng cũng là tiền cả. Hạ Hiểu Lan cũng bị cậu mình làm cho sợ rồi, mặt tiền cửa hàng "Lam Phượng Hoàng" trang trí, Lưu Dũng đã tự bỏ thêm vào gần 2000 tệ, nếu không phải Hạ Hiểu Lan tính toán chi phí thì cũng không biết chuyện Lưu Dũng đã tự bỏ tiền ra.
Nếu Lưu Dũng muốn "báo ơn" gì, hoàn toàn có thể tự bỏ tiền ra làm nhà cho Khang Vĩ. Khang Vĩ cũng không phải là không có tiền, báo ơn không cần thiết phải báo kiểu đó, tình nghĩa của Khang Vĩ, Hạ Hiểu Lan đều ghi tạc trong lòng cả, nếu không thì cũng đã không có ý nghĩ muốn hợp tác cùng Khang Vĩ làm ăn về vật liệu xây dựng trang trí rồi.
Hiện tại, công việc kinh doanh của "Lam Phượng Hoàng" cũng không tệ, thời tiết vẫn chưa thực sự ấm lên, doanh thu mỗi ngày được tám chín trăm tệ cũng là không ít, việc khuyến mãi thì Hạ Hiểu Lan phải nghĩ đến sau này, đến tháng 7, nàng không chỉ muốn bỏ ra 5 vạn tệ để kinh doanh vật liệu xây dựng trang trí, mà còn hứa với mẹ là sẽ xây nhà ở trong thôn.
Nếu muốn xây, ít nhất phải chuẩn bị hai ba vạn, xây một căn nhà gạch đỏ nhỏ.
Nếu nhìn dưới góc độ đầu tư, thì việc bỏ ra hai ba vạn tệ để xây nhà ở thôn Thất Tỉnh thật sự không đáng, chớ đừng nói đến việc quá nhiều thanh niên bỏ đi, nhà trong thôn sẽ không tăng giá trị. Cùng lắm là 30 năm sau, khi giá cả leo thang, vật liệu xây dựng và nhân công đều trở nên đắt đỏ, thì giờ hai ba vạn tệ xây nhà, đời sau có thể sẽ phải mất hai ba mươi vạn mới có thể xây được.
Nhìn theo cách đó, chẳng lẽ nhà trong thôn cũng tăng giá trị hay sao?
Có thể đổi ra tiền mặt hiện tại mới là tăng giá trị, hiện tại nếu có thể bỏ ra hai ba vạn tệ để mua một căn nhà ở trong thành phố mà an cư, sau này có thể bán đi hoặc là chờ giải tỏa và bồi thường, nhà ở thôn Thất Tỉnh xây có đẹp đến mấy cũng sẽ không ai mua, thành phố cho dù có mở rộng thế nào đi nữa cũng sẽ không giải tỏa đến địa phận của thôn Thất Tỉnh đó… cho nên, bỏ tiền ra xây nhà ở trong thôn không hề có khả năng tăng giá trị.
Không qua Hạ Hiểu Lan sớm đã nghĩ thông suốt, chẳng lẽ mỗi đồng tiền đều phải có hồi báo có thể nhìn thấy được hay sao?
Nàng đã nói là muốn cho Lưu Phân sống những ngày sung sướng, bỏ ra hai ba vạn tệ xây nhà ở trong thôn, khiến Lưu Phân vui vẻ, Hạ Hiểu Lan cảm thấy rất đáng!
Đừng sợ tiêu tiền, chỉ khi tiêu hết thì mới có động lực để kiếm lại. Vì để tháng 7 có đủ tiền kinh doanh vật liệu xây dựng trang trí ở đặc khu Bằng Thành, cùng với tiền để xây nhà mới, cộng thêm việc thi đại học đang dồn hết sự chú ý, Hạ Hiểu Lan trước mắt không thể dấn chân vào các việc làm ăn khác, chỉ có thể tìm cách để cửa hàng quần áo làm ăn được tốt hơn mà thôi.
Mỗi ngày doanh thu tám chín trăm tệ cũng không ít.
Một tháng như thế nào cũng có hơn hai vạn. Trừ chi phí nhập hàng, có thể kiếm được hơn một vạn đồng, chia làm hai phần, Hạ Hiểu Lan mỗi tháng có bảy tám ngàn. Đây là năm 1984, mỗi tháng có thu nhập lợi nhuận mấy ngàn tệ, người làm công ăn lương bình thường ở các thành trấn nào dám nghĩ đến chứ? Nhưng mà hiện tại trong tay Hạ Hiểu Lan mới chỉ có hơn 2 vạn, muốn cùng lúc vào tháng 7 làm việc làm ăn mới và xây nhà mới, thì trong tay cô ít nhất phải có bảy tám vạn.
Còn năm tháng nữa, cô phải đảm bảo trung bình mỗi tháng có thể lấy được hơn 1 vạn từ "Lam Phượng Hoàng".
Cho nên hiện tại, việc làm ăn tuy không tệ, Hạ Hiểu Lan vẫn muốn nó tốt hơn nữa.
Cung Dương vào giữa trưa ngày thứ hai liền mang áp phích tới, màu sắc đậm, hình vẽ đơn giản mà mang tính gợi cảm, dán lên tường chắc chắn là liếc mắt một cái đã có thể thu hút được sự chú ý. Hạ Hiểu Lan vô cùng hài lòng, thanh toán hết số tiền còn lại cho Cung Dương:
"Cung đồng học, lần sau nếu có việc tương tự, ta có thể vẫn sẽ tìm ngươi."
Hạ Hiểu Lan coi trọng không phải là kiến thức hội họa cơ bản của Cung Dương, bất kỳ một học sinh hệ mỹ thuật nào cũng không có kiến thức cơ bản quá kém, điều cô coi trọng là con mắt thẩm mỹ của Cung Dương, có thể hiểu những gì cô nói, có thể vẽ ra được sự thời thượng… Cung Dương có thể vẽ áp phích, đương nhiên cũng có thể vẽ được những thứ khác, ví dụ như bản vẽ hiệu ứng nội thất. Bây giờ chưa có máy tính để tạo ra bản vẽ hiệu ứng, chẳng phải là phải nhờ vào việc vẽ ra hay sao?
Không tìm học sinh hệ mỹ thuật thì Hạ Hiểu Lan cũng không thể tìm ra ai thích hợp hơn, bây giờ trong nước căn bản không có chuyên ngành nào liên quan đến thiết kế nội thất cả!
Cung Dương đứng trong cửa hàng quần áo, gạch vi tinh sạch sẽ bóng loáng, đèn chùm pha lê và việc sử dụng lượng lớn gương thủy tinh khiến cho nơi đây trông vô cùng lộng lẫy, chẳng lẽ Hạ Hiểu Lan là một vị khách hàng giàu có? Hạ Hiểu Lan không thiếu tiền, Cung Dương liền gạt bỏ ý định mời Hạ Hiểu Lan làm người mẫu, Hạ Hiểu Lan trong mắt người bình thường đã là rất đẹp, trong mắt người học mỹ thuật như Cung Dương thì lại càng gợi nên sự xúc động sáng tác —— không vẽ cũng có thể sáng tác, Hạ Hiểu Lan đẹp quá mức, cho Cung Dương rất nhiều cảm hứng.
Nghe ý của Hạ Hiểu Lan, hình như còn có công việc tương tự, Cung Dương không khỏi nhiều chuyện hỏi thêm vài câu.
Hạ Hiểu Lan liền chỉ vào cửa hàng quần áo nói, "Ví dụ như trang trí thế này, ngươi có thể vẽ lại được không? Ta sẽ vẽ sơ đồ bố cục và hình thức nội thất đơn giản một chút, nhưng mà phối màu thế nào, có thể giúp người khác sớm nhìn thấy một ngôi nhà sau khi được trang trí sẽ trông như thế nào, e là phải nhờ ngươi giúp đỡ!"
Bản thiết kế trang trí nội thất, Cung Dương căn bản chưa từng tiếp xúc qua.
Nhưng nếu có bố cục và hình thức rồi, hắn chỉ cần tô màu thôi, Cung Dương cảm thấy chắc không quá khó.
Hắn không khỏi nhìn thêm cửa hàng quần áo hai lần, bố cục và cách phối màu đều rất đẹp mắt. Lúc Hạ Hiểu Lan nói chuyện với Cung Dương thì tất cả mọi người đều không quấy rầy, đợi đến khi anh ta đi rồi, Lưu Dũng mới lên tiếng: "Hiểu Lan, cô muốn cho cậu ta làm nhà thiết kế nội thất à?"
Hạ Hiểu Lan nói, làm trang trí thì phải có nhà thiết kế chuyên nghiệp, nhà thiết kế vẽ ra bản vẽ, thì thợ sẽ dựa vào đó mà trang trí.
Hiện tại cái "nhà thiết kế" này là do Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng cùng bàn bạc ra, Hạ Hiểu Lan không thể nào cứ vẽ mãi được, nàng cũng có chuyện của mình cần phải làm. Hạ Hiểu Lan liền nghĩ đến việc bồi dưỡng hai người có thể vẽ bản vẽ hiệu ứng để trở thành "nhà thiết kế", mà bảo một sinh viên tốt nghiệp đại học ở Thương Đô theo những người làm tư nhân như Lưu Dũng, thì người ta chắc chắn không đồng ý.
Đừng nói việc họ có học mỹ thuật hay không, sinh viên tốt nghiệp được nhà nước phân công việc.
Trong cái thời đại này, công việc chính thức quan trọng hơn tất cả, Lưu Dũng mỗi tháng cho thêm mấy đồng tiền lương, cũng không thể lôi kéo được sinh viên theo anh ta làm, ai mà biết được đồng lương tư nhân của anh ta có thể giữ được bao lâu, mọi người đều cảm thấy công việc do nhà nước phân phối mới đáng tin. Tiền lương cao thấp không quan trọng, đơn vị nhà nước sẽ không sụp đổ. "Nghỉ việc" là từ chỉ có trong những năm 90, vào năm 84, công việc được nhà nước phân công chính là bát cơm sắt!
Cho nên ngay cả Trác Na cũng có thể coi thường Hạ Hiểu Lan, cho rằng cô là một người làm tư nhân tầm thường.
Việc nhờ sinh viên hệ mỹ thuật đến làm nhà thiết kế toàn thời gian thì không được, mà làm bán thời gian thì cũng không ổn sao?
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Thử hợp tác trước đã, xem anh ta có làm được không."
Nếu Cung Dương làm không tốt thì cũng không sao, đại học Thương Đô có khoa mỹ thuật, trong nước còn có cả học viện mỹ thuật chuyên ngành, chắc chắn vẫn còn những người như Cung Dương cần bán tranh để kiếm tiền ăn học, Hạ Hiểu Lan có rất nhiều con đường để lựa chọn.
Lúc này, Lý Phượng Mai mới nhìn rõ nội dung trên poster.
Vẽ cái gì bà không hiểu để thưởng thức, nhưng chữ to thì bà biết:
"Hoạt động giảm giá mùa xuân, mua sắm toàn bộ cửa hàng đạt 168 tệ, tặng tất chân một đôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận