Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1007: Ngươi không có chuyện nói với ta? (length: 7913)

Quý Nhã trong lòng bất mãn.
Trước đây nàng khó khăn lắm mới đi một lần chỗ Thang Hoành Ân làm việc, hễ mà đi một lần, Thang Hoành Ân đều sẽ hào phóng giới thiệu nàng với người khác.
Quý Nhã cho đó là đương nhiên, với điều kiện của nàng, đương nhiên xứng đáng để Thang Hoành Ân khoe khoang với tất cả mọi người.
Trước kia Thang Hoành Ân vẫn là một cán bộ nhỏ, căn bản không có uy quyền lớn như vậy, không phải ai muốn gặp là gặp, đừng nói là Quý Nhã thân phận vợ trước, cho dù có người phụ nữ nào đó chạy đến nói mình là bà xã hiện tại của thị trưởng Thang, cũng không được xác nhận trước, cán sự cũng không dám trực tiếp đưa đến trước mặt thị trưởng Thang — Quý Nhã mặt mày lạnh tanh, cán sự đặt nước trà xuống, nhanh chóng chuồn mất.
Vừa thấy vợ trước của thị trưởng Thang là biết không phải người dễ đối phó, lúc này không giữ khoảng cách, sợ Quý Nhã lại lỡ lời tiết lộ bí mật riêng tư gì của lãnh đạo.
Quý Nhã cười nhạo một tiếng, Thang Hoành Ân đúng là lên mặt rồi.
Nếu sớm biết Thang Hoành Ân rất nhanh sẽ sửa án sai, sửa án sai xong lại một đường thăng tiến, liệu nàng có còn kiên quyết ly hôn như vậy không?
Quý Nhã đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu vậy chắc hẳn nàng vẫn sẽ kiên trì được.
Sẽ không chịu không được cuộc sống nghèo khó mà rời đi.
Phu nhân thị trưởng đặc khu đấy, dù năm đó những bạn bè cùng trang lứa của nàng gả còn tốt hơn, đến nay cũng không có ai có được thân phận như vậy.
Mặt Quý Nhã trầm xuống như nước, ly trà trên bàn cũng không buồn chạm tới một cái.
Nào biết Bành bí thư cách nàng hai tầng lầu, trong lòng cũng đang chửi nàng.
"Quý Nhã, con người đàn bà này, đầu óc thật sự có bệnh!"
Mẹ nó, người đàn bà này đúng là bị thần kinh!
Những chỗ như ủy ban thị chính, tin đồn lan nhanh hơn bất cứ cái gì, sao cô ta có thể tùy tiện tìm đến, mở miệng liền nói là vợ trước của lãnh đạo? Dù lãnh đạo còn độc thân, nhưng để người khác hiểu lầm là góa bụa còn tốt hơn là biết lãnh đạo ly hôn!
Trong giới quan trường, ly hôn không phải là danh tiếng tốt, một cán bộ ngay cả gia đình cũng không quản lý tốt, sao có thể gánh vác trọng trách lớn hơn?
Cho nên trong giới này, có thể không ly hôn thì tốt nhất đừng ly hôn, cán bộ độc thân đến tuổi cũng nên lập gia đình, gia đình vững chắc thì cán bộ đó sẽ đáng tin cậy hơn.
Tin đồn về quan hệ bất chính, về tác phong quan hệ nam nữ không đàng hoàng, vào năm 85 thật sự là điểm yếu chí mạng.
Chỉ có những người như Phàn Trấn Xuyên mới cam tâm làm thổ hoàng đế ở một huyện như Hà Đông, không coi trọng việc thăng quan, nên mới mặc kệ thanh danh của mình.
Nhưng cuối cùng Phàn Trấn Xuyên gặp xui xẻo, chẳng phải cũng vì vấn đề quan hệ nam nữ mà gặp chuyện hay sao?
Bành bí thư thầm mắng Quý Nhã, một món đồ chơi vô liêm sỉ, tuổi không còn trẻ mà làm việc còn không bằng Hạ Hiểu Lan chu toàn.
Hạ Hiểu Lan thường xuyên đến tìm lãnh đạo, nhưng trong ủy ban thị chính không có nửa lời dị nghị nào, đủ thấy Hạ Hiểu Lan làm việc khéo léo thế nào!
Chần chừ đã lâu, Bành bí thư mới mở cửa phòng làm việc:
"Lãnh đạo."
Thang Hoành Ân đang xem tài liệu thì ngẩng đầu, liếc nhìn đồng hồ: "Tiểu Bành, bây giờ chưa tới giờ cơm trưa mà."
Chưa tới giờ cơm trưa, không cần nhắc nhở anh ta nghỉ ngơi đâu.
Bành bí thư cúi đầu, "Quý nữ sĩ tới xem ra nàng muốn gặp ngài, ngài thấy sao?"
Quý nữ sĩ.
Thang Hoành Ân dồn hết tâm trí vào công việc, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng “Quý nữ sĩ” là ai, dù sao dấu vết Quý Nhã trong cuộc sống của hắn rất mờ nhạt, biết đối phương ở Bằng Thành, ngoài lần trước ngẫu nhiên thấy ở nhà hàng Tây, Thang Hoành Ân không còn liên hệ với Quý Nhã nữa.
Nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng.
Người có thể khiến Bành bí thư vẻ mặt khó xử ngoài Quý Nhã ra thì còn ai?
Vậy thì rất hiếm lạ, Quý Nhã chủ động đến tận cửa tìm hắn!
Thang Hoành Ân không cho là có chuyện gì tốt, "Cậu đi nói với cô ta một tiếng, bên tôi vẫn còn chút công vụ chưa xử lý xong, đợi xử lý xong cậu mời cô ta đến văn phòng của tôi."
Bành bí thư thở phào nhẹ nhõm:
"Biết là ngài bận."
Vậy thì trong lòng cứ chửi Quý Nhã vài câu, cũng không tính là chuyện gì to tát, dù sao lãnh đạo còn không vội gặp Quý Nhã, đủ thấy người này thực sự không quan trọng.
Nếu đổi thành Hạ Hiểu Lan đến đây, lãnh đạo bận rộn thì cứ bận rộn, nhưng sẽ gọi Hạ Hiểu Lan đến phòng làm việc đợi.
Còn đổi thành đồng chí Lưu Phân lại đây… Được rồi, việc đồng chí Lưu Phân đến ủy ban thị chính tìm lãnh đạo thì có thể tính là hiếm khi lắm nhưng Bành bí thư đoán, nếu đồng chí Lưu Phân mà đến tìm lãnh đạo, gặp phải tình huống tương tự, lãnh đạo phần lớn sẽ gác công việc trên tay, ưu tiên tiếp đón Lưu Phân trước thì sao?
Bành bí thư cũng sợ Quý Nhã nói lung tung, nên liền truyền đạt ý của Thang Hoành Ân, rồi mời Quý Nhã đến một phòng nghỉ khác trên tầng một chờ, chỗ đó sẽ không có người nhòm ngó lén.
Quý Nhã cười lạnh:
"Cái giá lớn thật đấy!"
Được thôi, nàng cứ đợi xem Thang Hoành Ân muốn để nàng đợi đến bao giờ.
Quý Nhã đầu óc bốc hỏa ngồi xe đến ủy ban thị chính, kỳ thật còn chưa nghĩ kỹ muốn nói gì với Thang Hoành Ân, Thang Hoành Ân bắt nàng chờ, vừa vặn cho nàng thời gian nghĩ xem lát nữa nên nói những lời nào.
Bành bí thư không nói gì.
Cái giá lớn ư?
Lãnh đạo nếu thật sự cái giá lớn, thì Quý Nhã căn bản không nhìn thấy lãnh đạo đâu!
Nhưng cũng thật là kỳ lạ, vị Quý nữ sĩ này tính tình như vậy, nghe nói thế mà không quay đầu rời đi, xem ra lần này đúng là có chuyện khó giải quyết lắm mới cần đến lãnh đạo giúp đỡ.
Đến khi Thang Hoành Ân rảnh để gặp Quý Nhã, thì đã hơn một giờ sau.
Không phải hắn nghĩ đến Quý Nhã, mà là Bành bí thư nhắc nhở hắn một lần nữa, lúc này đã thật sự đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Thang Hoành Ân nhíu mày, "Tiểu Bành, phiền cậu ra nhà ăn mua cho tôi một phần đồ ăn, tôi cố gắng nói chuyện nhanh với cô ta."
Việc cùng ăn cơm với Quý Nhã thì tốt nhất nên bỏ đi, hắn và Quý Nhã đâu có quan hệ hài hòa đến thế.
Thang Hoành Ân và Bành bí thư suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy, Quý Nhã có thể đợi hắn lâu như vậy, đúng là chuyện hiếm thấy.
Đến khi nhìn thấy Quý Nhã thì Thang Hoành Ân thật sự không có cảm xúc gì.
Rất lạ, năm ngoái hắn đến nhà Quý tìm người, lúc Quý Nhã mở cửa, Thang Hoành Ân còn có cảm giác như chuyện đã mấy đời trước, khi đó nhìn thấy Quý Nhã, còn có chút không phân rõ ngày tháng, còn có thể tức giận vì lời nói của Quý Nhã đến mức bị đau dạ dày… Hiện tại vẫn chưa đầy một năm, hắn đã hoàn toàn không còn sự phẫn nộ lúc đó.
Không thích cũng chẳng giận.
Hắn đối với người phụ nữ này thật sự không còn bận tâm, cô ta có thể đứng ở đây là vì cái đoạn hôn nhân trước kia, Quý Nhã đã sinh cho hắn đứa con trai Quý Giang Nguyên. Ngoài chuyện đó ra, giữa hắn và Quý Nhã không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào.
"Cô tìm tôi có chuyện gì, nói đi."
Thang Hoành Ân không hề khách sáo giả tạo, hắn chỉ muốn nói nhanh chóng xong chuyện với Quý Nhã, sau đó đi ăn cơm!
Làm việc cả một buổi sáng hắn cũng mệt mỏi rồi, không ăn cơm thì sẽ càng mệt hơn.
Sau khi làm phẫu thuật dạ dày, chế độ ăn uống của Thang Hoành Ân đã vô cùng quy củ.
Trước đây một thân một mình, bây giờ cuộc sống có quy hoạch khác, hắn phải thật sự trân trọng thân thể, không thể trở thành gánh nặng của người khác.
Quý Nhã đứng tại chỗ, véo véo lòng bàn tay.
Rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lời, đến trước mặt Thang Hoành Ân, nàng lại không thể nói nên lời.
Đúng vậy, nàng không thể nói ra được.
Thang Hoành Ân là do chính nàng bỏ con ngựa tốt đi ăn cỏ cũ, với sự kiêu ngạo của nàng, làm sao có thể nói ra chuyện muốn quay lại?
Nhất định phải ép nàng mở miệng sao, người này sao không thể chủ động hơn chút, trong phòng làm việc không có ai khác, chính là cơ hội tốt nhất để nói chuyện mà!
Quý Nhã cau mày, "Anh không có lời gì muốn nói với tôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận