Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 109: Tức phụ ký được, ngọt! (length: 9741)

Từ Thương Đô đến kinh thành, đi tàu hỏa chỉ cần hơn mười tiếng đồng hồ.
Hạ Hiểu Lan gửi bưu kiện đến kinh thành, thông qua bưu cục ký gửi, phải đợi khoảng bảy ngày mới đến tay Chu Thành.
Nếu là đời sau có chuyển phát nhanh, quá ba ngày mà kiện hàng chưa đến là có thể gọi điện thoại mắng vốn rồi, cũng may Thương Đô và kinh thành đều là những thành phố có giao thông đường sắt phát triển, muốn gửi bưu kiện đến vùng núi sâu xa, có thể phải mất cả một hai tháng mới nhận được.
"Báo cáo!"
Nhân viên thông tin cúi chào Chu Thành, "Doanh trưởng, có bưu kiện của ngài."
Trong giờ giải lao huấn luyện, rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn lại.
Quả thực là một bưu kiện rất lớn, rất nặng, Chu Thành cầm lên tay cũng cảm thấy sức nặng của nó. Bởi vì sau khi Chu Diêm Vương nghỉ phép trở về, tính tình rõ ràng đã tốt hơn, nên có binh lính buôn chuyện ồn ào: "Doanh trưởng, có phải là nhà lại gửi đồ tốt cho ngài không?"
Chu Thành là người rất hào phóng, những người dưới trướng đều đoán điều kiện nhà anh không tồi, hơn nữa người nhà rất nhớ anh, Chu Thành thường xuyên nhận được các loại bưu kiện. Anh cũng không keo kiệt, đồ ăn thức uống đều sẽ lấy ra chia một ít. Tiêu chuẩn đồ ăn trong quân đội còn phải tùy theo tình hình cụ thể, chỗ đóng quân của Chu Thành ăn uống ở mức bình thường, trong thức ăn có thể thấy được vài miếng mỡ heo, mà lính phải huấn luyện cường độ cao, đói rất nhanh.
Mẹ Chu Thành thương con, cứ mỗi mười ngày nửa tháng lại gửi đồ ăn cho quân đội, bố Chu đã nhiều lần nói không được tạo đặc thù, mẹ Chu vẫn kiên quyết không thay đổi. Chu Thành nhận được bưu kiện, bình thường đều lấy ra chia cho binh lính dưới trướng.
Anh có không ít tiền riêng, nhưng cũng không thể đem tác phong xa xỉ vào trong quân đội được.
Doanh trưởng khác sống như thế nào thì Chu Thành cũng như thế, chi phí ăn mặc cố gắng không làm người khác chú ý.
Lần này bưu kiện không phải do mẹ Chu gửi, vừa nhìn thấy địa chỉ tỉnh Dự Nam, Chu Thành liền biết là của Hạ Hiểu Lan.
Thảo nào người ta nói có vợ quên mẹ, mẹ anh gửi cho anh bao nhiêu đồ, Chu Thành tiện tay liền cho người mà không thấy tiếc, Hạ Hiểu Lan lần đầu gửi đồ cho anh, Chu Thành không nỡ mở ra cho người khác xem!
Anh ôm bưu kiện liền đi, "Vợ ta gửi đấy, không chia cho các ngươi được."
Ha ha, Chu doanh trưởng lại nói đùa rồi, anh ấy là người hào phóng như thế mà... Chờ đã, doanh trưởng có vợ rồi á?
Chu Thành có đối tượng rồi.
Tin tức này trong đoàn lan nhanh như gió, lão Phương vốn luôn ghen tị với Chu Thành suýt chút nữa đã bóp nát nắm đấm.
"Hắn mới 20 tuổi, tìm đối tượng làm gì?"
Còn gã đã 30 tuổi rồi, còn chưa hết độc thân sao?
Có vợ vào, sẽ phân tâm, lãng phí thời gian vào đàn bà thì làm sự nghiệp có còn hăng hái nữa không?
Lão Phương âm thầm siết chặt nắm tay, Chu Thành 20 tuổi đã tìm được đối tượng, có lẽ gã không nên từ chối mấy vụ xem mắt đó. Lần trước, trưởng đoàn chẳng phải nói muốn giới thiệu đồng chí nữ đó sao, lúc ấy lão Phương đã từ chối, bây giờ chỉ muốn tát vào mồm mình.
Lão Phương bỗng nhiên ý thức được, nếu gã mà còn không kiếm vợ thì sau này con trai mình cũng phải tụt hậu so với con trai Chu Thành.
"Đoàn trưởng, cô đồng chí mà lần trước ngài nói..."
"Cút, người ta đã kết hôn một năm, con cái sắp sửa chào đời rồi!"
Đoàn trưởng đuổi lão Phương ra ngoài, lão Phương không phục.
Vẫn là do Chu Thành đáng ghét, mới 20 tuổi đã tìm đối tượng làm gì?
...
Chu Thành xách cái bưu kiện nặng trịch về ký túc xá.
Lính chen chúc ký túc xá tập thể, cán bộ thì có phòng riêng, cấp bậc của Chu Thành cũng đã lên rồi, không thể nào còn bắt anh ở chung với người khác được.
Anh mở bưu kiện ra, phát hiện Hạ Hiểu Lan gửi rất nhiều đồ.
Áo lót lông cừu có thể mặc bên trong quân phục, giữ ấm phía trước ngực và sau lưng, thân thể cũng sẽ ấm hơn. Lời này là Hạ Hiểu Lan viết trong thư, Chu Thành đối với những thứ đồ bên trong không để ý lắm, điều quan trọng đầu tiên là tìm thư của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan trong thư nói cô gửi những thứ gì, còn nói nàng cùng mẹ đi Dương Thành lấy hàng, phát hiện có áo lông vịt nhung giữ ấm rất nhẹ, không biết lúc Chu Thành nghỉ ngơi có mặc được không, tạm thời gửi đến trước một cái.
Áo lông vịt nhung màu xanh đậm, Hạ Hiểu Lan không biết Chu Thành có cơ hội mặc không nên không chọn màu lòe loẹt.
Ngoài hai bộ quần áo, trong túi còn bỏ rất nhiều táo tàu Tân Trịnh sấy khô, mấy hộp sắt lá là trà Tín Dương mao tiêm. Hạ Hiểu Lan còn đặc biệt tiếc nuối, nói bưu điện rất bận, vốn định gửi ít thịt bò luộc, sợ gửi đến nơi bị hỏng, chỉ có thể suy nghĩ cách khác giải quyết.
"Sớm muộn gì cũng có một ngày, khoảng cách hàng ngàn cây số, chỉ cần vài tiếng là tới, việc gửi đồ chín, thậm chí đồ tươi sống ở giữa hai nơi cũng chẳng hề gì."
Hạ Hiểu Lan trong thư rất tin tưởng vào điểm này.
Chu Thành nghĩ là đến tận mấy năm sau nữa, phải dùng máy bay để gửi đồ ư?
Cho dù là nước Mỹ phát triển nhất, cũng không hoang phí đến như vậy đâu.
Nàng bảo Chu Thành phải ăn no mặc ấm, không được vì tuổi trẻ khỏe mạnh mà không trân trọng thân thể, còn nói muốn cùng Bạch Trân Châu hợp tác làm ăn, hỏi Chu Thành cô gái này có đáng tin hay không.
Bạch Trân Châu?
Là em gái của Bạch Chí Dũng.
Bạch Chí Dũng đã tham quân mấy năm, năm ngoái mới được thăng chức, là trung đội trưởng trong doanh của Chu Thành.
Tố chất cá nhân của người này khá tốt, nhưng tính tình lại nóng nảy, rõ ràng đã có cơ hội thăng chức từ trước nhưng lại bị tính cách của Bạch Chí Dũng làm hỏng mất... Người như vậy không chắc đã làm được quan to, mà làm chiến hữu thì Chu Thành cũng không muốn cùng anh ta kề vai chiến đấu, chỉ sợ anh ta nổi chủ nghĩa anh hùng lên, vào thời điểm mấu chốt làm hỏng cả kế hoạch. Nhưng mà làm bạn bè thì Chu Thành vẫn rất tín nhiệm đối phương, Bạch Chí Dũng là người ân oán phân minh, mà Chu Thành lại từng có ân với anh ta.
Em gái anh ta, hẳn là đáng tin chứ?
Chu Thành lật đi lật lại xem thư hai lần, lưu luyến không nỡ bỏ thư xuống, cởi áo khoác ra mặc thử áo lót lông cừu.
Lại mặc thêm áo lông vịt nhung vào, chỉ một lát sau anh đã nóng toát mồ hôi.
Trong quân đội thật sự không có cơ hội để mặc áo lông vịt nhung, Chu Thành cẩn thận cởi áo ra treo lên. Đây là tấm lòng của vợ anh, không thể vò cho nhăn nhúm được. Áo lót lông cừu thì lại có thể mặc bên trong quân phục, mỏng và ôm sát người, Chu Thành cử động cũng không bị ảnh hưởng.
Hạ Hiểu Lan gửi táo tàu một gói to, trà Tín Dương mao tiêm cũng có mấy hộp lớn, Chu Thành lấy một quả táo tàu nhét vào miệng, vừa ngọt vừa mềm, hột táo lại rất nhỏ. Anh ăn xong một quả, không nhịn được lại ăn thêm vài quả mới dừng lại – Chu Thành có một bí mật không muốn ai biết, anh rất thích ăn đồ ngọt!
Khẩu vị của anh phải đến mức độ nào ấy nhỉ, bánh bao vừa ra lò, quết lên một lớp tương vừng thật dày, rồi rắc một lớp đường trắng... Một mình Chu Thành có thể ăn hết cả một đĩa lớn. Anh khi còn bé đã thích dùng ngón tay chấm đường trắng ăn, còn bị người nhà mắng cho một trận, ba anh nói anh vừa yếu đuối vừa ẻo lả, Chu Thành từ từ mới sửa được cái tật thích ngọt này.
A, hoặc nên nói là giấu càng kỹ.
Sao Hiểu Lan lại nhìn ra anh thích ăn đồ ngọt thế nhỉ?
Chẳng lẽ là lần trước ở nhà ga, lúc mình mua táo cho Hiểu Lan nhìn lâu quá sao?
Chu Thành lại lấy một quả táo tàu bỏ vào miệng.
Đừng hòng mà đoán được, cho dù là trùng hợp thì cũng chứng tỏ Hiểu Lan đã định sẵn là vợ anh rồi.
Chu Thành không thích uống trà lắm, mấy hộp Tín Dương mao tiêm này anh phải uống đến bao giờ đây? Để hỏng thì cũng uổng công tấm lòng của Hiểu Lan, Chu Thành nghĩ ngợi, tranh thủ trời tối sẽ mang một lọ sang cho trưởng đoàn.
Trưởng đoàn trêu anh, "Nghe nói cậu có đối tượng?"
"Ừ, người Dự Nam, lá trà này là đối tượng của tôi gửi, biếu ngài nếm thử."
Tổng cộng có năm lọ trà, cùng với táo tàu, Hạ Hiểu Lan chuẩn bị nhiều hơn là để Chu Thành có thể biếu tặng người khác. Ăn một mình là hành vi không tốt, đi đâu cũng cần ngoại giao... Đương nhiên, với cấp bậc của bạn, cùng lắm chỉ có thể chia sẻ đặc sản với cấp trên trực tiếp của mình, không thể vượt cấp tặng quà. Chu Thành cũng không cho Hạ Hiểu Lan biết cấp bậc của mình, Hạ Hiểu Lan tưởng anh chỉ là một lính quèn, 20 tuổi, cho dù được thăng chức thì giỏi lắm cũng chỉ là tiểu đội trưởng thôi.
Chu Thành là doanh trưởng!
Trong đoàn anh không cần phải lấy lòng ai, chỉ có trưởng đoàn là người có bản lĩnh, lại đối xử với Chu Thành cũng không tệ, nên Chu Thành mới tôn trọng ông ta.
Ngoài trưởng đoàn, Chu Thành không ưa 3 doanh trưởng, lão Phương, nhưng mối quan hệ với nhị doanh trưởng còn tạm được, cũng chia cho ông ta một lọ trà.
Còn lại 3 lọ trà thì sao?
Chu Thành không thể đưa cho cấp dưới, cũng sẽ không đưa cho lão Phương đáng ghét.
Anh nghĩ ngợi, đem hai lọ trà đóng gói, đau lòng chia ra một nửa số táo tàu, chuyển gửi về nhà – đàn ông có vợ thì quên mẹ, có vợ tốt cũng làm cho người ta trưởng thành. Chu Thành thường hay cho tiền nhiều hơn là mua đồ về cho nhà, số táo tàu và trà kia mà chia cho người khác thì đau lòng, thôi thì ba mẹ mình vẫn có thể nếm thử.
Tìm đâu ra đứa con trai như anh chứ, nếu không phải anh nhanh tay thì sao ba mẹ anh có thể sớm hưởng được con dâu hiếu kính.
Nhìn xem 3 doanh trưởng, lão Phương đi, đến một đối tượng còn không có, ba mẹ ở nhà chắc là sầu đến bạc cả tóc rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận