Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 762: Công tử nhà giàu gặp lưu manh (length: 7863)

Xe rất ổn.
Sau sự cố tai nạn xe, Đỗ Triệu Huy vẫn có bài học.
Cũng không phải nói hắn lập tức liền biết coi trọng người bình thường, mà là hắn phát hiện người thường trên đường đi, có thể không hề tầm thường!
Nội địa không giống Hồng Kông, người có tiền đều hận không thể viết chữ có tiền lên mặt, không có siêu xe biệt thự cao cấp, báo chí lá cải đều viết mỗ phú hào sắp phá sản, so với người làm ăn thứ nhất đợi như phú hào nếu không khoe khoang, đối tác đều sẽ cảm thấy tài chính của ngươi có vấn đề hay không… Nội địa lại khác, đừng nói là tây trang cao cấp may đo, giày da, đến cả mặc đồ hàng hiệu bình dân cũng không có, lãnh đạo đều theo phong cách cán bộ kỳ cựu, khiến Đỗ Triệu Huy muốn ói cả mật.
Tục ngữ nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, câu này ở nội địa năm 85 không thể nào áp dụng, Đỗ Triệu Huy đã nếm một lần thiệt thòi, không muốn lại gây thêm phiền phức, hiện tại tốc độ xe đã giảm đi rất nhiều, bởi vì không biết Khang Liêm Minh đang ấp ủ chiêu trò gì, sách lược của Đỗ Triệu Huy hiện tại là hạn chế gây phiền toái!
Trong tay hắn cầm một tờ giấy, có chút trầm ngâm.
Tờ giấy này là hai ngày trước có người đưa đến tay Hạ Đại Quân, rồi bỏ đi, không thấy bóng dáng.
Hạ Đại Quân dựa theo địa chỉ người kia nói tìm đến, là một tiệm uốn tóc nhỏ.
Theo ý Đỗ Triệu Huy thì đúng là biến tướng thành cái động mại dâm ấy!
Bất quá, địa điểm đã tìm ra mà Hạ Đại Quân lại không tìm thấy người, Hạ Đại Quân ngồi xe lăn nếu không có ai giúp đỡ, ai mà thèm để ý tới hắn?
Hiện tại, Hạ Đại Quân cũng ở trên xe, ngồi cạnh Đỗ Triệu Huy mà lo lắng bất an.
Đỗ Triệu Huy liếc nhìn hắn một cái, "Có được tờ giấy thì phải nói cho ta biết, tự ngươi đi tìm, tự mình đi tìm được sao?"
Hạ Đại Quân bị Đỗ Triệu Huy nói đến không dám ngẩng đầu lên, hắn thật sự đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.
"Đại thiếu gia, vâng, thật xin lỗi..."
"Đại Quân, đây không phải là phiền toái gì, ngươi đã thay ta chắn hai lần tai họa rồi, ta đã nói sẽ chiếu cố ngươi mà!"
Đỗ Triệu Huy nói qua loa hai câu, mà Hạ Đại Quân đại nam nhân đã cảm động muốn chết đi sống lại.
Hạ Đại Quân thấy Đỗ Triệu Huy bận rộn việc của công ty, nên muốn tự mình giải quyết sự tình, ai ngờ cuối cùng vẫn phiền đến Đại thiếu gia. Lúc đầu còn nói bảo người ta đến Dương Thành với hắn, về sau Đại thiếu gia lại đích thân tới, Hạ Đại Quân còn gì để nói, có thể nói cái mạng này cho Đỗ Triệu Huy cũng còn thấy không đủ.
Đỗ Triệu Huy đưa tờ giấy cho A Hoa đang ngồi phía trước ở vị trí hộ vệ, Bạch Trân Châu chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là người đã giao thủ với nàng.
"A Hoa, cô xem."
A Hoa cầm tờ giấy lật qua lật lại xem, "Đại thiếu gia, lời cầu cứu là thật, về phần tờ giấy làm sao mang ra ngoài có chút kỳ quái, chúng ta coi như cô ta thật sự gặp được một người khách hảo tâm đi, hiện tại rõ ràng người đã bị chuyển đi, việc chúng ta đến tiệm uốn tóc cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho dù bắt người ở tiệm uốn tóc đó, họ cũng sẽ không nói… Chuyện như vậy, còn phải tìm đến mấy tay anh chị ở Dương Thành giúp đỡ, chuộc người ra, nếu cùng nhau bị bắt bán chắc chắn là do cùng một mối lái."
Ý của A Hoa rất rõ ràng, tìm được Hạ Hồng Hà, về cơ bản sẽ tìm được Vương Kim Quế cùng Hạ Hồng Binh, ba người này cùng nhau bị bắt bán, đều trên một đường dây.
Bọn họ nếu đi ép người ở tiệm uốn tóc nhỏ kia, dù có tìm được Hạ Hồng Hà về thì manh mối cũng bị đứt đoạn, còn hai người kia không thể tìm được.
Kẻ dám làm chuyện như này chắc chắn là một băng nhóm không nhỏ, sợ bị bại lộ, một khi đánh rắn động cỏ, bọn chúng lên núi đào hố chôn Vương Kim Quế cùng Hạ Hồng Binh thì xong hết mọi chuyện, tìm người ở đâu?
Lời A Hoa nói Đỗ Triệu Huy hiểu được.
Công việc làm ăn của Đỗ gia vốn là nửa đen nửa trắng, bản thân Đỗ Triệu Huy ở Hồng Kông cũng không ít tiếp xúc.
Hắn cảm thấy mạng người không đáng tiền chính là vì nguyên nhân này, làm buôn lậu có nội chiến, có cả chuyện hắc ăn hắc, còn có cả cùng chung t·ử s·ố·n·g mái, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ.
Hạ Đại Quân hiểu chuyện nhưng cũng không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết, Đại thiếu gia vì chuyện của nhà hắn mà đặc biệt chạy đến Dương Thành một chuyến, lại tốn công lại hao sức, hiện tại còn phải cùng bọn tay anh chị ở Dương Thành gặp mặt.
A Hoa thấy Đỗ Triệu Huy có vẻ đã nghe lọt tai, nên tiếp tục nói:
"Lần trước người đánh nhau với tôi ở bệnh viện đó, sau khi điều tra thì biết được bối cảnh của cô ta, cô ta họ Bạch, là người Dương Thành, trước kia gia đình có mở võ quán, ở Dương Thành rất nổi tiếng, đào tạo ra không ít đệ tử. Bất quá về sau võ quán suy tàn, hiện tại cô ta đang buôn bán ở Bằng Thành. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, võ quán nhà họ Bạch vẫn có thể thu hút một số người… Lần này chúng ta tìm là một tên tân binh ở Dương Thành nổi lên rất nhanh mấy năm gần đây, người này có trong tay không ít thành phần bất hảo, hỏi hắn để tìm người, chắc chắn không sai được."
A Hoa nghĩ thầm, người nhà của Hạ Đại Quân vừa xuống xe lửa đã bị lừa, chẳng khác nào vừa xuống ga đã mất đồ, có khi nào gã họ Kha kia không biết hay không cũng có thể, chuyện này có khi bọn chúng làm thường xuyên, không phải phi vụ nào cũng báo cáo cho Lão đại.
Nhưng mà hỏi gã họ Kha đó để tìm người, chắc chắn sẽ không sai.
Những lời này A Hoa không nói, hắn chỉ là một tên bảo tiêu, kể lại những gì mình biết, còn phân tích như thế nào là việc của ông chủ.
Bảo tiêu và ông chủ đương nhiên là có giới hạn, bảo tiêu là người làm thuê, ông chủ là người trả lương.
A Hoa cảm thấy Hạ Đại Quân và ông chủ đã vượt quá giới hạn này rồi, Hạ Đại Quân có vẻ chưa rõ vị trí của mình… A Hoa cũng sẽ không nói gì, có lẽ Hạ Đại Quân cùng ông chủ từng trải qua không ít lần sinh t·ử, ông chủ thật sự đối đãi với Hạ Đại Quân khác thường.
Đỗ Triệu Huy nghe A Hoa nói, suy nghĩ rất nhiều, hắn trước đó đã đưa ra Lệnh Huyền Thưởng rồi, tiền thưởng lên tới cả trăm vạn, có lực hút nội tại rất lớn.
Đến nay vẫn chưa có tin tức, nếu có thì toàn là tin giả lừa tiền.
Có tiền mà không muốn k·i·ế·m sao?
Chỉ có thể nói người trong giới giang hồ không kiếm dưới số tiền này, người mà Đỗ Triệu Huy muốn tìm, nếu không đã rời khỏi đại lục, thì cũng đã bị người khác diệt khẩu.
Đỗ Triệu Huy tự mình đi tìm Kha Nhất Hùng, cho đủ thể diện tên đầu sỏ du côn này, vừa đến địa điểm thì Kha Nhất Hùng đã chờ sẵn.
Cả hai đều rất trẻ tuổi, Đỗ Triệu Huy ăn mặc hào nhoáng, Kha Nhất Hùng lại giản dị, trông rất hòa nhã, đường nét trên gương mặt không rõ ràng, lộ vẻ vô hại.
Một người như vậy, mà lại là tân tú của giới giang hồ ở Dương Thành sao?
Đỗ Triệu Huy cảm thấy người này có chút thú vị, cũng cảm nhận được nội địa ra tay dẹp các thế lực hắc đạo rất ác, nếu không thì sao để một người trẻ tuổi lên nắm quyền, chắc chắn thế hệ trước đã bị thu dọn sạch sẽ, nên phải ngoan ngoãn nằm yên không dám nhúc nhích đi.
Kha Nhất Hùng cũng đang đánh giá Đỗ Triệu Huy.
Vừa gặp mặt, hắn liền cảm thấy thiếu gia nhà giàu Hồng Kông thật khó đối phó, muốn lừa tiền của đối phương không dễ, có người thông minh bộc lộ ra ngoài, cũng có người khôn khéo cất giấu trong lòng. Kha Nhất Hùng cho rằng Đỗ Triệu Huy thuộc loại thứ hai.
Nhưng mà, mục đích của hắn cũng không phải lừa tiền, làm mấy ông trùm Hồng Kông mất vài vạn đồng không phải là mục đích của Kha Nhất Hùng.
"Đỗ lão bản, giới giang hồ đã sớm nghe danh đại danh, có thể gặp mặt Đỗ lão bản thật là vinh hạnh."
Đỗ Triệu Huy nhờ A Hoa đưa tờ giấy cho Kha Nhất Hùng, "Kha lão đại, ta đến đây là có việc nhờ vả, muốn nhờ Kha lão đại hỗ trợ tìm ba người, sau khi xong việc, đương nhiên sẽ làm theo quy củ đưa tiền thù lao."
Kha Nhất Hùng giả bộ xem kỹ tờ giấy:
"Đỗ lão bản mời ngồi, để tôi xem tình hình một chút, chỉ cần người còn ở Dương Thành, nhất định sẽ giúp Đỗ lão bản tìm ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận