Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 187: Muốn ta đem thư tình trước mặt mọi người niệm niệm không? (length: 8656)

"Hạ Trường Chinh, ngươi đang làm ầm ĩ với ai vậy?"
Lưu Dũng lập tức đứng lên.
Hạ Hiểu Lan giữ chặt cữu mình, chậm rãi lau miệng, mới mang theo ba phần kinh ngạc bảy phần giễu cợt:
"Ồ, hóa ra đó là cha ta? Ta còn tưởng rằng, Hạ Tử Dục mới là con ruột của hắn... Di, Hạ Tử Dục sao ngươi không ở bệnh viện chăm sóc, nhị thúc ngươi dù sao cũng đã tốn không ít tiền cho ngươi ăn học, ngươi báo đáp ông ấy như thế à?"
Cái gì mà chảy cả chậu máu, khâu hơn mười mũi, nghe vào tai thì ghê gớm vậy thôi chứ, Hạ Trường Chinh không đem cái khác ra nói, đó chính là hai tình huống nghiêm trọng nhất này. Cũng giống như Hạ Hiểu Lan đoán, chỉ là bị thương ngoài da thôi.
Người nhà Hạ Tử Dục đã thương lượng xong; Hạ Đại Quân không muốn báo công an cũng vô dụng, chuyện này chắc chắn phải nói cho Hạ lão thái. Trương Thúy vừa ra viện đã đạp xe về thôn Sông Lớn gọi người, nhị thúc cô ta nghe lời bà nội nhất, bà nội lại kiên quyết phải báo công an, Hạ Đại Quân căn bản không làm chủ được.
Lưu Phân chắc chắn sẽ bị người của đồn công an bắt đi, Hạ Tử Dục rất là đau lòng:
"Hiểu Lan, ngươi quá làm ta thất vọng rồi, hai tỷ muội chúng ta mâu thuẫn, sao lại có thể liên lụy đến nhị thúc? Nhị thúc chỉ muốn cùng nhị thẩm quay về cho tốt, hôm nay mới xảy ra chuyện, người một nhà có gì không thể ngồi xuống nói chuyện, tại sao, tại sao lại động cả dao vậy!"
Hạ Tử Dục không chỉ trích ai, nhưng người ngoài không hiểu chuyện nhìn vào, đều sẽ cho rằng cô ta, người làm chị, đang bao dung người em cố tình gây sự.
Hạ Hiểu Lan không muốn diễn trò, nàng cũng không định đi vào kịch bản quen thuộc của Hạ Tử Dục, dâng hiến mình để làm cho hình tượng Hạ Tử Dục trở nên hoàn mỹ hơn.
"Không ai động dao cả, nhị thúc ngươi kích động quá cầm dao thái rau chém loạn xạ, kết quả tự chém bị thương."
Lưu Phân không muốn đám người này làm khó con gái mình, miệng mấp máy, nhưng nhớ lại lời Hạ Hiểu Lan dặn dò, dù thế nào cũng không thể thừa nhận mình đã chém Hạ Đại Quân, cho dù có thế nào đi nữa cuối cùng vẫn không thể tránh được việc phải đến đồn công an một chuyến, đối mặt với công an cũng phải cắn răng nói vậy. Hạ Hiểu Lan nói nếu cô thừa nhận mình chém người, vậy thì Hạ Hiểu Lan và vợ chồng Tôn hiệu trưởng đều đang giả vờ làm chứng, mà người giả vờ làm chứng có thể phải ngồi tù, Lưu Phân im bặt miệng.
Hạ Hiểu Lan phóng đại hậu quả của việc giả mạo làm chứng, Lưu Phân tin sái cổ, đương nhiên không dám thừa nhận chuyện này.
Hạ Hiểu Lan có tố chất tâm lý tốt; mở mắt nói dối, Hạ Tử Dục nếu không phải chính tai nghe được từ miệng Hạ Đại Quân thì đã suýt tin lời Hạ Hiểu Lan bịa chuyện rồi.
"Nghe nói ngươi còn biết rửa sạch dấu vân tay? Mà lúc đó còn có người nhìn thấy, không có dấu vân tay cũng chạy không thoát."
Hạ Hiểu Lan vẫy tay với nàng.
"Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi."
Hành động của nàng giống như đang gọi mèo con chó con, Hạ Tử Dục cho là quá sỉ nhục, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Hạ Hiểu Lan thở dài: "Ngươi không chịu qua đây, vậy thì đừng trách ta nói lớn tiếng nhé! Mọi người đều thấy nhị thúc ngươi tự chém mình, ngươi có muốn biết vì sao không?"
Hạ Đại Quân đều đã nói rồi, Tôn hiệu trưởng là phe của mẹ con Hạ Hiểu Lan.
Hạ Tử Dục suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể suy đoán theo việc Tôn hiệu trưởng coi trọng thành tích của Hạ Hiểu Lan. Tôn hiệu trưởng là người rất xem trọng thành tích học sinh, thành tích tốt thì chính là học trò giỏi, học trò giỏi thì có thể mang lại vinh quang cho trường học, vinh dự của trường Nhất Trung huyện đương nhiên cũng là của Tôn hiệu trưởng.
Nhưng chẳng lẽ Tôn hiệu trưởng sẽ không đổi lời khai sao?
Hạ Tử Dục không biết vì sao Hạ Hiểu Lan lại chắc chắn như vậy.
"Ngươi không biết à? Bởi vì ta lấy thư tình của Vương Kiến Hoa mà đối tượng của ngươi viết cho ta đó nha! Ta nói chị họ ta không phải là người tốt đẹp gì, đi cướp người yêu của ta, còn chuyện xấu nào mà không làm được, những ai trong Hạ gia mà tìm ta đều muốn làm hại tương lai của ta, đừng thấy bọn họ quan tâm yêu thương gì, là đang che đậy hành vi đó... Hóa ra danh tiếng dùng tốt như thế này, ngươi làm sai một chuyện, thì những chuyện khác mọi người cũng sẽ hoài nghi ngươi thôi, chiêu này vẫn là ngươi dạy ta đó, cảm ơn nhiều nhé!"
Hạ Hiểu Lan thật là da mặt dày, không chỉ lôi chuyện riêng ra nói ngoài đường, còn rút ra từ trong túi một lá thư tình, xem ra muốn đọc cho mọi người nghe một chút.
Hạ Tử Dục căn bản không hề biết chuyện này!
Cô ta và Vương Kiến Hoa không hề trò chuyện qua chuyện đó, với tính cách của Vương Kiến Hoa, Hạ Tử Dục cũng rất khó tin hắn sẽ viết thư tình cho phụ nữ... Nhưng hắn không phải không biết viết, chỉ là người hắn viết thư tình không phải cô ta thôi! Hạ Tử Dục không nói nên lời là cảm giác gì, người đàn ông mà cô trăm phương ngàn kế có được, tình cảm của hắn đối với cô không phải là tình yêu của đàn ông với phụ nữ, chỉ là nể trách nhiệm với cô.
Cho dù Vương Kiến Hoa đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, thì đã bao giờ hắn nói một câu tình tứ nồng nhiệt nào đâu?
Không, cô ta không hối hận.
Cô ta muốn có được tương lai của Vương Kiến Hoa, dù cho người Vương Kiến Hoa từng thích là Hạ Hiểu Lan thì đó cũng đã là quá khứ!
Nhưng Hạ Tử Dục rốt cuộc vẫn nhún nhường, cô không thể để Hạ Hiểu Lan đọc thư tình trước mặt mọi người được.
"Hạ Hiểu Lan, ngươi đừng có quá đáng!"
Hạ Tử Dục hạ thấp giọng, nghiến răng uy hiếp.
"Ôi, ngươi không giả bộ hào phóng lương thiện nữa hả? Ngươi cho là có thể dựa vào cái uy hiếp gì để dọa được ta, cùng lắm là ta không học ở trường Nhất Trung nữa, đổi trường học thì ngươi đi đâu mà tìm được ta? Ba của ngươi cũng đâu phải lãnh đạo số một của tỉnh Dự Nam, ngươi còn có thể một tay che trời tỉnh Dự Nam à? Chúng ta đều là con gái nhà quê, hồi bé đã từng trần truồng tắm chung rồi, ta không biết mánh khóe của ngươi chắc! Hạ Tử Dục, ta thấy ngươi là không nhớ kỹ những lời ta đã nói hôm đó rồi... Ta có hơi bực mình đấy!"
Hạ Hiểu Lan nói cô có hơi bực mình.
Hạ Hiểu Lan tức giận không hề dọa người chút nào, khuôn mặt kia xinh đẹp khả ái, nhìn gần lại càng không tì vết.
Hạ Tử Dục muốn cấu nát gương mặt này, lời của Hạ Hiểu Lan đã chọt đúng nỗi tự ti trong lòng nàng. Nàng tự ti nhất chính là việc sinh ra ở một gia đình nông thôn như Hạ gia, trong nhà ai nấy cũng đều là vô dụng, không những không thể mang lại bất cứ trợ lực nào cho cô ta, còn muốn gây trở ngại. Ngay cả mở quán ăn vặt cũng phải lén lút, phải trăm phương ngàn kế lấy lòng Tôn hiệu trưởng mới lấy được cửa hàng, mới có thể làm ăn được trước cổng trường Nhất Trung.
Không cần Hạ Trường Chinh làm lãnh đạo to lớn gì, cho dù chỉ là một tiểu cán bộ có chút quyền lực, thì Hạ Tử Dục cũng không cần phải liều mạng như vậy.
Cô ta cũng không muốn cướp người đàn ông mà Hạ Hiểu Lan thích, nhưng trong thế giới của cô ta, không có sự lựa chọn nào tốt hơn Vương Kiến Hoa!
"Hạ Hiểu Lan, ngươi đúng là đồ gỗ mục không thể đẽo gọt, ngươi đã chọc tức ta rồi."
Cô ta còn tưởng Hạ Hiểu Lan đã thông minh hơn, thì ra vẫn ngu xuẩn như vậy. Hạ Tử Dục lùi lại hai bước, "Ngươi sẽ hối hận, ngươi không biết chọc tức ta sẽ có hậu quả gì đâu, ngươi để lỡ mất Vương Kiến Hoa, ta sẽ khiến ngươi bỏ lỡ nhiều hơn thế nữa."
Tầm mắt của nàng đảo qua Lưu Phân.
Thì ra vẫn chưa nhìn ra Hạ Hiểu Lan lại hiếu thuận như thế, Hạ Tử Dục quyết định dù dùng biện pháp nào đi nữa, cũng sẽ đưa Lưu Phân vào tù, việc Lưu Phân xúc động chém Hạ Đại Quân bị thương, thực sự là đã đưa nhược điểm cho Hạ Tử Dục, nếu không bắt lấy cơ hội này thì Hạ Tử Dục sẽ thấy mình vô dụng mất! Lưu Phân nhát như chuột, dù không có ai làm chứng, chỉ cần người của đồn công an thẩm vấn một chút, thì chẳng phải cái gì cũng khai hết ra sao?
Hạ Hiểu Lan cau mày, mình rõ ràng mới là "người bị hại" khi bị cướp người yêu, sao Hạ Tử Dục lại có hận ý lớn như vậy với mình?
Hạ Hiểu Lan nhất thời nghĩ không thông thì không dây dưa nữa, nàng chờ ở đây không đi là vì muốn xác nhận vết thương của Hạ Đại Quân.
Biết ông ta không chết được là được rồi!
"Cữu cữu, cữu mợ, chúng ta đi thôi, không thể chọc vào nữ sinh viên này, chúng ta còn không trốn được sao?"
Chửi nhau với kẻ ngu ngốc thật là vô nghĩa, hôm nay cả nhà Hạ Hiểu Lan muốn về Thương Đô rồi.
Hạ Trường Chinh dẫn theo hai tên cơ bắp Trương Mãn Phúc ngăn cản, nói người của đồn công an chưa đến thì không ai được đi. Hạ Hiểu Lan không muốn trẻ con thấy người lớn tranh chấp, nên bảo Lý Phượng Mai mang Đào Đào và Lưu Phân đi trước: "Ta và cữu cữu sẽ ở lại đây giải quyết."
"Anh trai ta đang nằm viện đó, không đợi người của đồn công an đến thì hôm nay ai cũng đừng hòng đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận