Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 182: Lưu Phân chém người (length: 8511)

Từ lúc Lưu Phân giật lấy dao, đến khi nàng cầm dao chém về phía Hạ Đại Quân, đều diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Thầy hiệu trưởng và phu nhân đều không kịp phản ứng, đối mặt với tử thần kề bên, Hạ Đại Quân cũng chỉ là theo bản năng lùi về phía sau. Động tác này của hắn cứu được tính mạng, Lưu Phân chém một dao vào trước vai hắn, vốn dĩ Hạ Đại Quân tức giận đến tay chân vô lực, một đao kia bất quá chỉ vừa cắt đứt áo bông của hắn, có lẽ còn chém đến thịt bên trong, Hạ Đại Quân cảm thấy đau!
Điên rồi!
Hạ Đại Quân sợ.
Hắn một đại nam nhân, lại không dám giật con dao thái rau trong tay Lưu Phân, chỉ biết liều mạng trốn về phía sau. Lưu Phân lại không có quy luật gì, chém mấy dao đều bị Hạ Đại Quân né được, phu nhân hiệu trưởng chậm chạp mới phản ứng lại, ôm chặt Lưu Phân:
"Đại muội tử, không đáng, chém chết hắn không đáng! Bình tĩnh một chút, nghĩ đến con gái ngươi! Lão Tôn mau đến hỗ trợ!"
Thầy hiệu trưởng căn bản chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Tay trói gà không chặt, người làm công tác văn hóa, phu nhân hiệu trưởng ôm chặt Lưu Phân, thầy hiệu trưởng bắt lấy con dao thái rau trong tay nàng mà tay vẫn run rẩy, sợ Lưu Phân tức giận mất khôn, cũng cho hắn, người xen vào việc người khác này, hai dao thì sao?
May mà Lưu Phân vẫn còn biết đây là hiệu trưởng không thể chém, thầy hiệu trưởng bắt lấy dao thái rau, tay chân run rẩy đem dao lấy vào bếp cất kỹ.
"Có chuyện thì từ từ nói."
Hạ Đại Quân mặt tái mét vì sợ hãi, hắn nhúc nhích cánh tay phát hiện chỉ là da thịt đau, hẳn là không bị thương đến xương cốt.
"Ngươi điên rồi, ngươi cái người đàn bà này điên rồi!"
Hạ Đại Quân che vai, nếu không phải hắn nghiêng người về sau, nhát dao đầu tiên của Lưu Phân đã chém trúng cổ hắn. Dao thái rau sắc bén như vậy, chém vào cổ hắn, người còn có thể sống được sao?
Nhận thức được Lưu Phân thực sự muốn giết hắn, Hạ Đại Quân không khỏi sợ hãi tột độ.
Bị phu nhân hiệu trưởng ôm, Lưu Phân im lặng rơi lệ.
Nàng giết Hạ Đại Quân thì đền mạng cho hắn, nhưng Hiểu Lan sẽ trở thành con gái của tội phạm giết người, vậy phải sống sao?
Hạ Đại Quân không muốn người đàn bà điên này, dù sao vẫn còn thương con gái ruột thịt có thể thi đại học, có thể thay Hạ gia rạng danh, hắn che vai nói với thầy hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, đây chính là bà điên, Hiểu Lan ở với bà điên thì còn thi đại học cái gì nữa, ngày nào đó nửa đêm bà điên liền cầm dao chém người, ngài xem Hiểu Lan còn có thể cho tôi nuôi nữa không?"
Thầy hiệu trưởng có thể nói gì?
Hắn nhớ tới cảnh vừa rồi mà tay chân lạnh toát.
Nếu Lưu Phân mà chém chết Hạ Đại Quân ngay tại nhà hắn, Hạ Hiểu Lan còn đạt được thành tích gì tốt nữa, không những không thể tiếp tục học ở trường Nhất Trung của huyện, mà thầy hiệu trưởng đoán chừng chức hiệu trưởng của mình cũng tiêu tan.
Người ta làm sao mới có thể sống được yên ổn? Phải bớt lo chuyện của người khác!
Thầy hiệu trưởng hiện tại đâu còn dám lo chuyện bao đồng, hai mẹ con sống nương tựa nhau, sao có thể chia rẽ nhường Hạ Đại Quân nuôi được, Lưu Phân mà không chém chết Hạ Đại Quân, nhỡ chạy đến chém chết hắn cái tên hiệu trưởng xen vào việc của người khác này thì sao? Thầy hiệu trưởng vô tội mất mạng, hắn vốn chỉ muốn Hạ Hiểu Lan thi đậu đại học để được tiếng tốt, rồi nói đến chuyện học bổng, nếu không có thầy hiệu trưởng gật đầu, Hạ Hiểu Lan có thể chen chân vào "Hạng nhất thưởng" sao?
Nhưng hắn lại làm hỏng hết mọi chuyện.
Thầy hiệu trưởng hiện tại không biết làm sao.
Hạ Đại Quân lại cứ ép, thầy hiệu trưởng từ đồng tình chuyển sang chán ghét. Lưu Phân nghe Hạ Đại Quân lải nhải đòi nuôi Hạ Hiểu Lan thì cảm thấy buồn cười vô cùng, "Các người lão Hạ gia toàn một lũ mất lương tâm, Hiểu Lan nằm trên giường thoi thóp, ta quỳ xuống cầu mẹ ngươi đưa con bé vào viện, chỉ có đứa cháu gái Hạ Xuân Hoa đáng giá, đi kinh thành học, moi hết tiền cả nhà...Hạ Đại Quân, ta chờ xem trời báo ứng, xem cháu gái của ngươi có hiếu thảo với ngươi không!"
Hạ Xuân Hoa là ai?
Thầy hiệu trưởng nghe mà không hiểu ra sao.
Nhưng thầy hiệu trưởng nghe ra được một điều, Lưu Phân hận Hạ Đại Quân hận đến tận xương tủy. Lưu Phân đã cầm dao đòi chém người, hai người làm sao có thể hòa giải được, thầy hiệu trưởng không muốn hai người tiếp tục làm ầm lên, "Đồng chí Hạ Đại Quân, anh vẫn nên đi băng bó vết thương đi."
Hạ Đại Quân một tay che vai, máu từ kẽ tay chảy ra, bông trong áo bông của hắn cũng bị máu nhuộm đỏ, bắt đầu vàng và vón cục. Hạ Đại Quân được thầy hiệu trưởng nhắc nhở, cảm thấy vai đau quá, hắn chợt nhớ ra ai đó đã nói rằng đánh người bị thương là phạm pháp.
"Ngươi phạm pháp, công an sẽ bắt ngươi!"
Công an mà bắt Lưu Phân, chẳng phải Hiểu Lan vẫn về với Hạ gia sao?
Lưu Phân bị hắn nói cũng có chút sợ hãi, phu nhân hiệu trưởng thầm mắng chồng mình trêu vào thị phi về nhà, lại cảm thấy Hạ Đại Quân nhìn thì trung hậu thật thà, nhưng lời nói việc làm lại rất vô lại. Phu nhân hiệu trưởng lại nhớ đến lời Hạ Hiểu Lan nói xấu Trương Thúy và Hạ Hồng Hà, người nhà ai nấy cũng nhắm vào Hạ Hiểu Lan, trách không được Hạ Hiểu Lan và mẹ nàng muốn rời đi.
"Hai người đánh nhau, công an sẽ không quản đâu."
Phu nhân hiệu trưởng bảo Hạ Đại Quân đừng dọa người, muốn băng bó vết thương thì nhanh chóng đi đi.
Lúc này đầu óc Hạ Đại Quân lại hiếm khi thông minh: "Nhưng nàng không phải là người đánh nhau với tôi."
Ly hôn rồi tìm đàn ông khác, loại đội nón xanh này, Hạ Đại Quân hắn sẽ không chịu đâu. Cái gì mà nhẫn nhục chịu đựng, Hạ Đại Quân biết chuyện không thành, chỉ là không muốn cho Lưu Phân sống dễ chịu. Nếu Lưu Phân không trả Hiểu Lan về cho Hạ gia, Hạ Đại Quân liền đến đồn công an tố cáo Lưu Phân, để nàng vào tù!
Tú tài gặp phải binh lính thì không thể lý lẽ, thầy hiệu trưởng thì có kinh nghiệm quản lý công tác dạy học, Hạ Đại Quân ngang ngược vô lý như vậy, nhất thời hắn thật không biết phải làm sao.
"Thình thịch thình thịch!"
Cửa nhà thầy hiệu trưởng bị gõ vang, nghe tiếng cũng đủ biết người gõ cửa đang tức giận.
"Ai đó?"
Phu nhân hiệu trưởng lớn tiếng hỏi.
Một giọng nói dịu dàng trả lời: "Chào bác, con là Hạ Hiểu Lan, con đến tìm mẹ con."
Là Hạ Hiểu Lan!
Thầy hiệu trưởng không còn mặt mũi nào nhìn Hạ Hiểu Lan, Lưu Phân rốt cuộc đã tìm được người đáng tin.
Phu nhân hiệu trưởng mở cửa, bên ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, Trần Khánh cùng vài nam sinh lớp 10/3. Thầy hiệu trưởng xấu hổ muốn chết, Hạ Hiểu Lan quay đầu nói với Trần Khánh và mấy người kia: "Cám ơn các bạn đã quan tâm, đây là chuyện nhà của mình, các bạn tin mình có thể giải quyết tốt."
Trần Khánh và mấy nam sinh kia đều đỏ mặt.
Hiểu Lan học muội nói chuyện thật là nhẹ nhàng.
Hiểu Lan học muội... cũng thật đáng thương.
Hạ Hiểu Lan khuyên mấy bạn học nam nhiệt tình trở về, rồi đi vào phòng.
"Thầy hiệu trưởng, dì Ngô. Có thể cho con mượn con dao vừa nãy được không?"
Nghe đến dao là thầy hiệu trưởng đã thấy sợ, "Con muốn làm gì? Hạ đồng học, làm gì cũng đừng manh động!"
Thầy hiệu trưởng sợ Hạ Hiểu Lan cũng mạnh mẽ như mẹ, cầm dao chém thêm một nhát vào Hạ Đại Quân nữa, thì bao nhiêu tiền đồ rộng lớn, cũng toi hết!
Hạ Hiểu Lan rất nghiêm túc nhìn thầy hiệu trưởng, "Con còn muốn thi đại học mà, sẽ không giết người đâu."
Cuối cùng vẫn là phu nhân hiệu trưởng tìm dao ra cho Hạ Hiểu Lan.
Lưỡi dao vẫn còn dính máu, Hạ Hiểu Lan tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng dường như nàng không hề sợ hãi. Nàng xách dao thái rau ra vòi nước rửa tỉ mỉ, nàng không phải rửa vết máu mà là rửa tay. Sau đó, Hạ Hiểu Lan dùng khăn lau kỹ lưỡi dao, rồi trả lại dao cho phu nhân hiệu trưởng.
Thấy tay không đi vào phòng khách, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Đại Quân oán trách, "Mẹ cô dùng dao chém tôi, tôi muốn đến đồn công an tố cáo bà ta, để bà ta ngồi tù..."
Hắn muốn tìm thấy vẻ hoảng sợ, sợ hãi trên mặt Hạ Hiểu Lan, nếu Hạ Hiểu Lan cầu xin hắn đừng đi tố cáo ở đồn công an, Hạ Đại Quân liền có cớ đưa ra điều kiện để Hạ Hiểu Lan trở về nhà. Trở về nhà làm sao Hạ Đại Quân không tính đến, tóm lại cứ đưa người về trước đã, những chuyện khác từ từ xử lý.
Ai ngờ trên mặt Hạ Hiểu Lan không những không có vẻ sợ hãi mà còn có một tia cười kỳ quái:
"Được, anh cứ đi đồn công an mà báo án, anh có biết đồn công an ở đâu không, hay là để tôi đưa anh đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận