Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 155: Lương Hoan tiểu công tử (507 phiếu thêm canh) (length: 9634)

"Chờ đã, ai nói Hiểu Lan hôm nay đính hôn?"
Lý Phượng Mai cảm thấy cả phòng người đều bị Lưu Phương dẫn đi sai hướng, nhanh chóng lên tiếng giải thích.
"Không phải đính hôn, có thể có nhiều người như vậy, có thể ăn ngon như thế sao?"
Lưu Phương nói chuyện luôn luôn trực tiếp như vậy, ở nhà mẹ đẻ, cũng không có mấy người nàng để vào mắt, căn bản không thèm che giấu tâm tư. Lý Phượng Mai còn chưa kịp lên tiếng, Trần tứ tẩu đã hiểu ra là náo loạn hiểu lầm, cười nói:
"Tôi đã bảo mà, Hiểu Lan đính hôn sao lại không nghe thấy tiếng gió gì, A Phương cô hiểu lầm rồi, anh cô năm nay kiếm được tiền đấy, mời chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên ăn cho đã."
Thật là mời khách ăn cơm thôi à?
Lưu Phương có chút không tin.
Lưu Dũng có thể kiếm được tiền gì chứ, cả ngày chơi bời lêu lổng. Nếu thật kiếm được tiền thì đã xây nhà, mua sắm đồ đạc trong nhà rồi, còn ở trong căn nhà cũ rách nát làm gì. Dân quê thì ít hiểu biết, có được một bữa no đủ hay chút tiền thì đã bị họ thổi phồng lên rồi.
Anh của nàng, Lưu Dũng thì cũng vậy thôi, có hôm nay không có ngày mai, kiếm được chút tiền thì lo ăn nhậu cho sướng cái miệng trước đã.
Lưu Phương không hỏi nữa, chỉ cần không phải Hạ Hiểu Lan đính hôn là được... Cô bé ấy mấy năm không gặp, so với nàng tưởng tượng còn xinh đẹp hơn, gả ở cái vùng nông thôn này thật là đáng tiếc. Nếu nàng giúp tìm cho một mối tốt, thì Nhị tỷ cũng không cần phải lo lắng cho nửa đời sau.
Lưu Dũng bưng gà kính thần, đến giữa trưa thì khách mời đều lục tục đến. Nhà họ Lưu không có nhiều bàn ghế và bát đũa như vậy, hàng xóm đều góp vào, dù sao hôm nay họ đều ăn cơm ở nhà Lưu gia, bàn ghế bát đũa cũng không dùng đến.
Trưởng thôn Trần Vượng Đạt cũng tới, ở giữa nhà chính cũng kê một bàn, Lương Bỉnh An ngồi chung bàn với Trần Vượng Đạt.
Hắn cùng những người nông dân này kỳ thật không có gì để nói, đến cả Trần Vượng Đạt được xem là người có uy tín cũng chỉ là một tiểu thôn quan, trưởng thôn có quyền uy ở nông thôn nhưng thực ra không được xem là cán bộ nhà nước.
Bất quá, Lương Bỉnh An vẫn không hề tỏ vẻ khó chịu, hắn vốn không thích soi mói khuyết điểm của người khác, nên cùng mọi người trong bàn cũng mời rượu dùng bữa, coi như là hài hòa.
Bên bàn nữ thì mẹ con Lưu Phương có vẻ không được lòng người cho lắm.
Đợi đến lúc ăn cơm, cũng không có động tĩnh gì khác, Lưu Phương yên tâm, biết là không có chuyện tiệc đính hôn của con gái riêng Hạ Hiểu Lan.
Lương Hoan rất kén ăn, cảm thấy hôm nay toàn là đồ ăn mặn, chỉ có cháo khoai từ có thể uống được, cô ta liền cho rằng cái nơi nông thôn này quả nhiên không hợp với mình. Lương Hoan cũng khó tính, thời buổi này nhà nào đãi khách mà làm được toàn món ăn ngon thì mới là có mặt mũi.
Thức ăn chay thì thanh đạm ngon miệng, ai mà thèm chứ.
Trong bụng thiếu là chất béo, đâu phải là rau xanh, đặc biệt là ở nông thôn, dầu mỡ tương dấm đâu có thể dùng thoải mái, nhà ai lại thiếu rau cải bắp.
Lương Hoan ở nhà cũng không phải dễ gì được ăn tiệc kiểu này, nàng ta chỉ là lòng dạ hẹp hòi xoi mói thôi, rõ ràng là đồ ăn ngon, vậy mà lại cảm thấy không hợp khẩu vị.
Lưu Phương thấy con bé không thèm ăn, lười biếng gắp vài đũa, sợ nó bị đói.
Một cô con gái lớn 16 tuổi rồi, mà cứ phải hỏi han muốn ăn cái này không, muốn nếm cái kia không.
Lưu Phương cưng chiều con gái đến mức nào, Lương Hoan đỏng đảnh ra sao, đám phụ nữ nông thôn đều phải mở rộng tầm mắt.
Trần tứ tẩu âm thầm tặc lưỡi: Trời ạ, đây là đang nuôi con gái hay là đang nuôi tổ tông vậy. Lưu Phương đúng là sinh được con gái cành vàng lá ngọc, còn con gái của chúng tôi ở đây chỉ là đồ bỏ đi!
Trần tứ tẩu đưa mắt nhìn Hạ Hiểu Lan đang ngồi cùng bàn.
Cho dù gái quê ở nông thôn đều là đồ bỏ đi, thì cái thứ đồ bỏ đi Hạ Hiểu Lan này vẫn là người thu hút nhất. So với Lương Hoan tiểu thư thì chỉ lớn hơn hai tuổi, lại hiếu thảo hiểu chuyện còn giỏi giang, Lương Hoan không chịu ăn cơm thì Hạ Hiểu Lan lại sợ Lưu Phân không có đồ ngon, cố gắng gắp thức ăn cho Lưu Phân.
Bữa cơm đoàn viên này, cứ thế hữu kinh vô hiểm mà trôi qua.
Hôm nay Lưu gia không chỉ đồ ăn phong phú, rượu cũng uống tùy thích, thuốc lá thì cứ để sẵn trên bàn, ai muốn hút thì cứ lấy. Bữa cơm đoàn viên này còn cho trẻ con đến, kẹo dưa hạt cũng không hạn chế số lượng, ai đến ăn cơm ở Lưu gia đều giơ ngón tay cái lên khen.
"Dũng tử, cậu được đấy!"
"Anh Dũng vốn không hẹp hòi, bây giờ lại càng hào phóng."
Trần Vượng Đạt cho mẹ con Lưu Phân phân nền đất cất nhà, không thể nói là tất cả mọi người trong thôn đều đồng ý, dân quê đâu phải ai cũng có tầm nhìn xa, vì tranh một thước đất mà anh em ruột cũng đánh nhau, huống chi Trần Vượng Đạt lại phân cho Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan nền nhà rộng gần tám phần, còn rộng hơn cả sân nhà Lưu Dũng hiện đang ở. Đất ở nông thôn không có giá trị mấy, nhưng hai người phụ nữ thì cần dùng đến nền đất rộng như vậy sao?
Không phục thì chắc chắn là có, bất quá Trần Vượng Đạt vốn luôn mạnh mẽ, Lưu Dũng lần này trở về trông như phát tài, nhất thời không ai dám nói kháy vào tai mấy người Hạ Hiểu Lan. Sau bữa cơm, "ăn của người ta thì mềm môi", Lưu Dũng lại khách khí với mọi người, nên cũng chẳng ai còn nói được gì nữa.
"Cậu là anh trai, mẹ con A Phân chỉ có cậu là chỗ dựa, nếu cất nhà mà thiếu thứ gì thì cậu giúp đỡ một chút, tôi chỗ nào cũng có thể cho mượn trước một ít."
Trần Vượng Đạt đã nói như vậy, Hạ Hiểu Lan không thể không lên tiếng:
"Trần gia gia, cảm ơn lòng tốt của ông, cháu và mẹ đã bàn rồi, đợi qua tháng 7 mới bắt đầu xây nhà. Chúng cháu cứ tích cóp tiền đã, đến lúc đó không đủ thì lại tìm ông."
Lưu Dũng cũng gật đầu, "Thúc Đạt, tiền xây nhà ông đừng lo, tôi có thể bỏ mặc mẹ con A Phân sao?"
Anh ta còn không bằng con gái riêng có tiền nữa kìa, câu này thì không thể để người trong thôn nghe được, dù sao hai người phụ nữ có tiền trong tay thì lại khiến người khác dòm ngó.
Lưu Phương nghe thấy mông lung, trong thôn này là đang tìm đất cất nhà cho Lưu Phân và con gái riêng, hai mẹ con muốn xây nhà, định an cư lạc nghiệp hẳn ở thôn Thất Tỉnh à?
Dù có xây nhà trệt bằng gạch đỏ, thì thế nào cũng phải mất mấy nghìn chứ ít gì, anh của nàng Lưu Dũng làm sao có ra số tiền này, lại còn ở trước mặt mọi người "chém gió" quá!
Lưu Dũng nói những lời khoác lác này ra, mọi người đều biết Lưu Phương gả tốt, nàng nghe được chuyện này thì cũng không thể không tỏ vẻ.
Nàng nhìn Lương Bỉnh An một cái, Lương Bỉnh An mặt mày đỏ bừng vì rượu:
"Đợi đến lúc hai dì con bé xây nhà, ta cũng sẽ bỏ ra 2000 đồng phụ giúp."
Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, Lương Bỉnh An có chút đắc ý, Lưu Phương thì đau lòng cho 2000 đồng, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, Nhị tỷ của nàng khổ mệnh như thế, ra tay giúp đỡ một chút cũng không sao.
Hạ Hiểu Lan thay đổi cái nhìn về nhà tiểu di một chút, tuy nàng không cần đến 2000 đồng kia, nhưng người ta cũng đã nói là muốn giúp đỡ.
Nàng cảm động được khoảng ba giây, thì Lương Hoan đột nhiên nhảy ra:
"Quần áo trên người biểu tỷ cũng đẹp, nhà Nhị dì cất nhà đâu cần đến nhà mình bỏ tiền. Mẹ, mẹ không phải nói Nhị dì ly hôn đáng thương, sao biểu tỷ lại mặc đồ đẹp như thế?"
Lời Lương Hoan vừa nói, khiến mọi người vô cùng xấu hổ.
Người trong thôn đều biết Hạ Hiểu Lan giỏi giang, nhưng lại không biết chuyện Lưu Dũng "phất" lên, việc cậu dượng muốn giúp đỡ cháu gái thì có làm sao đâu, Lương Hoan cứ phải nói ra trước mặt người ngoài, thật quá không biết điều.
Từ khi đến ăn cơm ở Lưu gia, Trần Khánh còn chưa có cơ hội nói chuyện với Hạ Hiểu Lan, cậu ta chưa từng thấy Hạ Hiểu Lan như vậy bao giờ, xinh đẹp đến mức khiến cậu ta tự thấy mình kém cỏi. Lúc này Trần Khánh vô cùng muốn ra mặt giúp Hạ Hiểu Lan, thì ông nội cậu ta như thể hiểu được tâm ý, bỗng ho khù khụ một tiếng:
"A Dũng, Tiểu Phương khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, bữa cơm hôm nay cứ thế này thôi, mọi người một nhà cứ nói chuyện với nhau đi."
Trần Vượng Đạt dẫn đầu đi trước, những người khác cũng lần lượt đi ra.
May là cũng chỉ có hai bàn uống rượu, những bàn ghế bát đũa khác đã sớm được dọn dẹp xong rồi.
"Phượng Mai, số còn lại để cô từ từ dọn dẹp cũng không sao chứ?"
"Chúng tôi đi trước đây!"
Trần Khánh cẩn thận từng bước, vẫn bị mẹ kéo đi.
Nhà Lưu gia không khéo lại cãi nhau, ở lại xem náo nhiệt thật là không phải phép.
Đợi đến khi mọi người trong thôn đều đi hết, Lý Phượng Mai liền ném cái bát trong tay xuống:
"Hoan Hoan, bữa cơm đoàn viên ngon lành thế này, con nói những lời ấy làm gì?"
Không biết nói chuyện thì im đi, dạy dỗ cái kiểu con gái gì thế, xem có phải đã làm hỏng cả không khí rồi không.
Bị con gái mình làm xấu mặt, Lưu Phương có vẻ ngượng ngùng, bất quá vừa nghe Lý Phượng Mai phê bình Lương Hoan thì lại bắt đầu bênh vực con mình: "Chị dâu, Hoan Hoan còn nhỏ thôi mà, chị tính toán với nó làm gì, mà nó cũng nói không sai... Hiểu Lan này, không phải dì nói con, con từ trước đã thích hơn thua rồi, không lo làm việc không thích học mà chỉ để ý đến ăn mặc, dì không bảo con không được mặc đồ mới, nhưng con cũng nên nhìn xem tình cảnh bây giờ thế nào chứ?"
Lương Hoan có thì Hạ Hiểu Lan cũng nhất định phải có sao?
Số phận khác nhau, quyết định sự khác biệt giữa Hạ Hiểu Lan và Lương Hoan.
Lưu Phương nói như một lẽ đương nhiên, Lương Bỉnh An đứng dậy, thân thể hơi loạng choạng, "Cô im miệng! Nói nhảm nhiều quá đấy, tôi đã nói trước mặt mọi người là sẽ giúp Nhị di của Hoan Hoan 2000 đồng xây nhà, chẳng lẽ tôi không có tư cách làm chủ chuyện này ở nhà hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận