Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 288: Đem nhất vạn khối còn đến! (length: 8204)

"đánh rắm, ai trộm ví tiền của ngươi . . ."
Tuổi trẻ trên mặt đất rên rỉ, ai mẹ nó hiếm lạ trộm cái ví tiền của quỷ nghèo này chứ, hắn còn không muốn cả tiền hiếu kính Lý Phượng Mai cho, chỉ sợ thêm rắc rối làm hỏng việc.
Tuổi trẻ ngoài miệng thì mạnh miệng, đồn công an công an xác tại trên người hắn lấy ra hai cái ví tiền.
Một cái là của chính tuổi trẻ, một cái khác chính là của Lý Đống Lương, trong ví tiền còn có thư giới thiệu của Lý Đống Lương. Lý Đống Lương nhìn qua thật thà, lẽ ra nên nói thật, Trác Vệ Bình luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Đụng ngã sao có thể đụng người thành ra thế này?
Trác Vệ Bình vẫn phải mang người về đồn công an, đến phiên Cát Kiếm thì Cát Kiếm kiên quyết nói mình không hề nhúc nhích tay.
"Ta chỉ là đến nhặt ví tiền cho sư huynh của ta, ta thật không có đánh bọn họ."
Cũng không thể hai người cùng vào đồn công an, luôn phải lưu lại một người có thể tự do hoạt động, ở bên ngoài bảo hộ Hạ tiểu thư chứ. Không thể không nói, Lý Đống Lương cùng Cát Kiếm làm người hộ vệ không bao lâu, vẫn là kiêm chức, hai người đã rất có tố chất của bảo tiêu. Lúc nào cũng suy nghĩ cho cố chủ, đặt lợi ích và an toàn của cố chủ lên hàng đầu, phần công việc này liền không thể bỏ được.
Hai người bị đồn công an bắt mang đi thì ai sẽ bảo vệ Hạ tiểu thư?
Trác Vệ Bình liếc nhìn Cát Kiếm một cái.
Hai người này đều không phải dân bản xứ Thương Đô, không biết có quan hệ gì với Lam Phượng Hoàng. Trác Vệ Bình nhất định là đứng về phía Lam Phượng Hoàng, không phải nể mặt Dương cục, là Trác công an đồng tình với Hạ Hiểu Lan. Ngay cả Lý Đống Lương cũng bị mang đi, Cát Kiếm vẫn không hề sốt ruột, những người khác kêu la thảm thiết Cát Kiếm cũng đánh người, người của đồn công an như điếc, cứ cố tình cho Cát Kiếm rớt lại.
"Hắn bị đồn công an bắt rồi, phải làm sao a?"
Lý Phượng Mai đã vào đồn công an rồi, lần trước đúng là bị dọa mất cả mật, đồn công an không phải nơi người bình thường nên lui tới, tuy Trác công an rất công chính, nhưng Trác công an nói có thể tính sao?
Lý Phượng Mai không hiểu được, Dương cục trưởng cắt băng cho Lam Phượng Hoàng có ý nghĩa gì.
Cát Kiếm thì tự tin vào công phu của hắn và sư huynh Lý Đống Lương, hai người bọn họ lạ nước lạ cái, muốn biểu trung tâm thì không thể gây rắc rối cho cố chủ được.
"Ngài đừng lo lắng, bọn họ đau thì đau, cam đoan không tìm ra chút thương tích nào."
Bọn họ đều học công phu tại võ quán của Bạch gia, Cát Kiếm cùng Lý Đống Lương khi đó cũng coi là đệ tử khá trung thành, thiên phú không bằng Bạch Chí Dũng, lực đánh người đều dùng không tốt, sư phụ bọn họ không chừng tức đến sống lại mất.
Lúc luyện quyền là cách một lớp da trâu bọc, da trâu còn nguyên vẹn, mà thịt heo bên trong có thể bị đánh đến nát nhừ. Ban đầu là dùng da trâu bọc thịt heo, về sau da càng mỏng hơn, độ khó cũng càng tăng... Không phải nói nghèo văn giàu võ, lúc đó ai cũng không no bụng, người khác học quyền thì dùng bao cát, còn võ quán Bạch gia lại phải dùng thịt heo để luyện quyền, quá xa xỉ, cũng quá khó luyện được đầu.
Sau này võ quán đóng cửa, có xã hội không cho phép, mà phần lớn vẫn là khó khăn về kinh tế.
Lý Phượng Mai nghe Cát Kiếm đảm bảo vẫn lo lắng, dứt khoát bảo Lưu Phân coi tiệm, còn mình thì chạy ra đồn công an dò hỏi tin tức. Lại phải vào đồn công an thì có sợ không? Lý Phượng Mai sợ đến muốn mất mạng, đến gần nơi đó thôi đã thấy hồi hộp, bóng ma trong lòng còn chưa biến mất.
Nhưng có thể không đi sao, Lý Đống Lương là thay tiệm đánh đuổi bọn côn đồ mới bị bắt.
...
Cát Kiếm thì không vội, sau khi biết Lưu Phân đang trông coi tiệm quần áo là mẹ của Hạ tiểu thư thì hắn liền canh giữ ở bên cạnh tiệm, cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của tiệm, cũng có thể bảo vệ Lưu Phân. Một phần là vì gặp phải gây chuyện, tình thế ác liệt như vậy, trách không được Hạ tiểu thư muốn gửi điện báo bảo bọn họ đến Thương Đô trước thời hạn.
Lưu Phương dẫn theo Lương Hoan rón rén rời khỏi bách hóa cao ốc.
Lý Phượng Mai vừa đi, trong tiệm chỉ còn lại Lưu Phân cùng Mã Vi, Lưu Phương rất muốn nắn bóp quả hồng mềm, khác không nói, bảo Lưu Phân trả lại một vạn đồng của nhà mình. Không phải thanh cao lắm sao, nếu không đồng ý hôn sự thì lấy tiền nhà người ta làm gì?
"Không cho nói chuyện khác, lát nữa chỉ hỏi mợ hai đòi tiền thôi."
Lưu Phương sợ Lương Hoan nói lỡ lời, Lương Hoan nhiều lần cam đoan, "Chỉ bảo mợ hai trả tiền, con cái gì cũng không nhắc tới!"
Cậu mợ cả giả đau đấy, mợ hai cũng là mẹ ruột Hạ Hiểu Lan, đương nhiên là thiên vị Hạ Hiểu Lan rồi, Lương Hoan thấy rõ điều này. Chính vì có Hạ Hiểu Lan mà tiệm quần áo của cậu mợ cả dù lớn đến đâu cũng không liên quan gì đến con cả... Huống chi lại có 1 vạn đồng, có thể mua được bao nhiêu quần áo ở những nơi khác chứ, Lương Hoan không thèm quần áo của Lam Phượng Hoàng, chỗ này khiến nó thật mất mặt!
Lưu Phương dẫn con gái vào tiệm.
Cát Kiếm thấy là hai người phụ nữ thì không để ý. Hắn và Lý Đống Lương vừa đến Thương Đô, đều không rõ ân oán tình cừu giữa Hạ Hiểu Lan cùng người thân, sao có thể ngờ được rằng người thân của Hạ Hiểu Lan cơ bản toàn là cực phẩm chứ?
Hai người phụ nữ này cũng không có tính uy hiếp lớn!
Lưu Phương vừa bước vào tiệm, liền đặt túi lên quầy thu ngân:
"Chị hai, buôn bán phát đạt ha, hình như nhà em có một vạn đồng gửi ở chỗ chị, chị cầm tiền theo không? Nếu không mang theo thì bây giờ về nhà lấy, em đang cần dùng gấp đấy."
Lưu Phương còn dám đến đây.
Lưu Phân thật thà nhưng lại không dễ bắt nạt, đối với Lưu Phương thì lại chưa từng giận bao giờ. Người nhà họ Hạ quá đáng, nhưng người nhà họ Hạ luôn như vậy rồi, Lưu Phân đối với những người đó chưa từng có chờ mong gì, nàng vốn gả vào Hạ gia, người nhà họ Hạ coi nàng là người ngoài, nàng không coi người nhà họ Hạ là người thân là được! Ly hôn có thể cắt đứt mọi quan hệ, không biết sẽ thoải mái biết bao.
Nhưng Lưu Phương lại khác, là em gái ruột thịt của nàng, là người thân của nàng, hai người cùng chung dòng máu!
Lưu Phương muốn bắt nạt nàng thì Lưu Phân nhiều lắm chỉ giận thôi, rồi lại quay đầu tha thứ cho em gái.
Lưu Phương muốn đẩy con gái của nàng xuống hố lửa thì Lưu Phân không thể tha thứ được. Một thùng nước lã cũng không xoa dịu được, Lưu Phương đến đòi tiền, Lưu Phân là loại người thiếu của người khác một xu thôi đã đỏ mặt, đừng nói là nhà họ Lương nợ 1 vạn đồng – nhưng Hạ Hiểu Lan đã nói là không cần trả số tiền này, Lưu Phân sẽ không nhận.
Nàng nhớ lại lời của Vu nãi nãi dạy, liền hỏi lại Lưu Phương:
"Sao tiền của nhà cô lại ở chỗ ta được?"
Lưu Phương cười lạnh, "Chị hai, chị đừng có giả vờ, em nể tình chị em nên mới không trực tiếp báo án nói con gái chị trộm tiền."
"Mợ hai, đó là tiền học phí mẹ con cho con, mợ trả lại cho con đi?"
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, đều khiến Mã Vi mơ hồ.
Không được, sao có thể đến tiệm mà đòi tiền, Mã Vi từng được huấn luyện nhân viên đơn giản, biết không thể để người ta gây chuyện ở trong tiệm. Cát Kiếm ở cửa ra vào đảo qua đảo lại, nghe không ổn lắm, liền ra hiệu cho Mã Vi.
"Hai người này đến gây sự sao?"
Mã Vi gật đầu rồi lại lắc đầu, "Là người thân của tiểu lão bản, đến đòi Lưu dì trả tiền."
Cát Kiếm mặc kệ đối phương đến làm gì, chỉ cần biết không hợp với Lưu Phân là phải giải quyết thôi. Còn chưa đến lượt Cát Kiếm ra mặt thì có một người đàn ông trẻ tuổi đến, hắn cao lớn nổi bật, đi đường trông thì tùy ý mà lại rất có lực.
Đây là tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lẽ nào đây mới là người bọn họ đến Thương Đô để đối phó?
Cát Kiếm trong lòng cảnh giác, người thanh niên trẻ tuổi kia cũng có suy nghĩ giống vậy. Không được, không thể ra tay ở ngay cửa tiệm.
Chu Thành nhìn chằm chằm Cát Kiếm, ánh mắt hai người trong lặng im so đấu.
Chu Thành thoắt cái đã vào tiệm, "Dì Lưu, chỉ có một mình dì ở đây sao, buổi trưa cháu mời dì và mợ cùng đi ăn cơm nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận