Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 761: Dương thành xảo ngộ (length: 7874)

Giải nhất cuộc thi Vinh là 240 tệ, mỗi khoa chỉ có 3 suất.
Giải nhì cuộc thi Vinh là 100 tệ, suất này thì nhiều hơn chút.
Còn có giải ba cuộc thi Vinh, là 60 tệ.
Phòng 307 cũng có một người đạt giải ba là người nhỏ tuổi nhất, suốt ngày đeo tai nghe học thuộc từ vựng, đó là Lữ Yến.
Việc học bổng này được phát khiến Tô Tĩnh rất bị đả kích.
Tuy nói còn học bổng quốc gia chưa công bố phát, mà theo tính hai loại học bổng có thể nhận trùng, Tô Tĩnh cảm thấy mình hơn phân nửa là không có phần. Năm nhất học kỳ đầu, đúng là nàng hơi buông thả một chút, thoát khỏi lớp 12 vất vả, thi đậu đại học Hoa Thanh rồi thì Tô Tĩnh muốn thư giãn bản thân chút... Nàng gia nhập không ít câu lạc bộ, nhưng đều là làm màu thôi, không giống Dương Vĩnh Hồng mục đích rõ ràng, là vì lấy học bổng mới gia nhập.
Tô Tĩnh có thể thi đậu Hoa Thanh đương nhiên là thông minh hơn người, chẳng qua là không gò mình vào khuôn khổ, ở những chỗ khác thì không sao, nhưng ở Hoa Thanh - nơi cường nhân lớp lớp thì hễ thả lỏng một chút, sẽ không thể tranh được với bạn học khác.
Lữ Yến nhỏ tuổi nhất, ngược lại so với Tô Tĩnh trầm tính hơn, thi tiếng Anh không đạt kết quả tốt, người ta không buông thả ở những phương diện khác, được ngay một giải ba.
Tô Tĩnh không phải tiếc 60 đồng tiền kia, nàng chỉ là thấy tâm lý không thoải mái.
Trong một phòng ngủ có tám người, bốn người đạt giải và bốn người không, người không đạt giải chắc chắn là ngại ngùng.
Nhất thời, không khí phòng 307 có chút kỳ lạ, Hạ Hiểu Lan hỏi Tô Tĩnh:
"Quy tắc do mọi người trong phòng đặt ra vẫn còn dán trên tường kia, hay là học kỳ sau ngươi định thầu luôn việc quét dọn vệ sinh phòng ngủ đi?"
Tô Tĩnh trừng mắt nhìn nàng một cái: "Đừng dùng kiểu khích tướng, ta không mắc bẫy đâu!"
Không mắc bẫy à?
Những người khác trong phòng ngủ thì vẫn có người bị lừa.
Chu Lệ Mẫn cũng không nhận được giải thưởng, nàng lại nhìn mọi chuyện rất thấu đáo:
"Nỗ lực hay không lười biếng, mình có thể lừa người khác chứ đâu lừa được bản thân mình, chia nhau gieo cấy, chúng ta cày cấy không đủ, nếu muốn lấy được giải thưởng, năm nay phải nghiêm túc hơn."
Thi đậu Hoa Thanh rất giỏi, nhưng khi vào Hoa Thanh, điểm khởi đầu của mọi người lại giống nhau, ai cũng thông minh và cố gắng, nếu muốn vượt trội thì chỉ có thể cố gắng hơn người khác!
Tô Tĩnh có thể không để ý số tiền học bổng kia, nhưng chính bản thân cái học bổng đó thì nàng để ý.
Mọi người đều tốt nghiệp ở Hoa Thanh, khi ra trường ai có thể đến được đơn vị tốt? Trường chỉ có thể căn cứ vào biểu hiện của học sinh khi còn đi học để quyết định, đã đạt học bổng mấy lần, là học sinh tiên tiến mấy lần, có được bình bầu hay không... Những thứ này nếu đều ghi đầy đủ thì sẽ là một học sinh giỏi. Học sinh ưu tú nhất chắc chắn sẽ được phân đến những đơn vị tốt, và đơn vị cũng thích nhận những người đó.
Trong phòng ngủ, có lẽ chỉ có Hạ Hiểu Lan nhận được giải nhất là không quan tâm đến việc phân công công tác.
Cô ấy rất rõ ràng về kế hoạch tương lai của mình, cho dù có được phân công công tác thì cũng không làm quá hai năm.
Cô ấy cố gắng như vậy không phải là vì lấy học bổng mà là thích sự thử thách, không muốn phụ lòng quãng thời gian tươi đẹp này, hy vọng có thể học được thêm chút kiến thức.
Nhưng dù được học bổng thì Hạ Hiểu Lan cũng không làm ra vẻ là mình không cần nó.
Sau khi điều chỉnh tốt bầu không khí trong phòng, Hạ Hiểu Lan nghĩ đến 240 tệ trong túi, tâm trạng thật tốt. Số tiền này nàng muốn đưa cho mẹ khi mẹ nàng từ Dương Thành trở về, biết nàng được học bổng chắc chắn sẽ rất vui.
Mẹ của nàng đến Dương Thành, gọi điện thoại cho nàng rồi, còn cùng với Lý Phượng Mai thành công hội hợp, hiện tại chắc đang chọn hàng rồi?
...
Lưu Phân lần này đi Dương Thành, quả thực tương đối thuận lợi.
Vừa lên xe nàng đã chẳng để ý ai, người khác bắt chuyện với nàng, Lưu Phân vốn tính không thích nói nhiều, nàng cũng chẳng thấy phiền, tiếng xe lửa lộp cộp lộp cộp chậm rãi chuyển bánh, nàng tự mình mang sách ra xem.
Một người phải quản lý hai cửa hàng, quản lý trên thì có Hiểu Lan giúp nàng, còn việc đi chọn hàng lần này, Lưu Phân lại thấy tương đối khẩn trương.
Quần áo mà không chọn xong thì đó là bảy tám vạn tiền hàng, để ở trong tay thì làm thế nào?
Còn nữa là trang trí hai cửa hàng, cộng lại hơn mười vạn, hai cửa hàng không sai biệt cũng phải đầu tư hết 20 vạn!
Rời khỏi Thương Đô kinh doanh cửa hàng quần áo, anh trai và chị dâu của nàng đền bù hơn mười vạn, số tiền còn lại thì là Hạ Hiểu Lan đi vay ngân hàng. Nợ tiền ngân hàng chính là nợ tiền của quốc gia, nếu không trả được tiền, Lưu Phân đến đêm cũng không ngủ được.
Người ở độ tuổi của Lưu Phân, trong đầu căn bản không có ý nghĩ 'già rồi', chỉ biết là không thể nợ tiền của quốc gia, đó là hành vi vô cùng không đúng. Cũng vì tiền nợ ngân hàng, Lưu Phân không dám lơ là, nếu bản thân nàng không học, chẳng lẽ chỉ có thể trông chờ vào nhân viên trong cửa hàng hiểu biết về buôn bán quần áo sao.
Đây cũng là lý do mà Lưu Phân khi đó nghe Thang Hoành Ân "thổ lộ" thì cuống cả chân tay, chứ không phải là bị dọa sợ.
Bao gồm cả quãng thời gian rời tỉnh Dự Nam đến kinh thành, Lưu Phân cũng suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, sức người có hạn, chuyện làm ăn chiếm hết phần lớn tinh lực của Lưu Phân, nàng làm gì còn rảnh nghĩ đến lời mà thị trưởng Thang đã nói... Nhưng khi đến ga Dương Thành, dù không muốn nghĩ cũng không được, vì tài xế Tiểu Vương đang đứng chờ nàng ở trên sân ga.
Lần đầu Lưu Phân gọi điện cho Hạ Hiểu Lan đã không nói thật.
Nàng biết phải nói thế nào đây?
Đến kinh thành, lại đi lấy hàng, không có thuận tiện như ở Thương Đô.
Thư giới thiệu thì không thể dùng của Trần Vượng Đạt, chuyện này Thang Hoành Ân sớm đã nghĩ cho hai mẹ con các nàng rồi, là do bạn thường trú Bằng Thành ở kinh thành cấp cho Lưu Phân. Đây cũng còn phải nói thêm sao, chỉ cần Lưu Phân dùng thư giới thiệu này mua vé, bên Thang Hoành Ân nhất định sẽ nhận được tin tức.
Thang Hoành Ân tính giờ, đợi sẵn ở ga Dương Thành này.
Nếu Thang Hoành Ân ở trên sân ga, Lưu Phân chắc chắn sẽ thẹn đến đỏ bừng mặt, mà nếu là Tiểu Vương thì có vẻ đỡ hơn, tuy nhiên cũng có giới hạn thôi.
"Dì Lưu, lãnh đạo đang đợi dì trong xe đấy."
Thằng nhóc Tiểu Vương này, bao nhiêu năm dành dụm sức thông minh cũng đều dùng vào lúc này, Lưu Phân còn đang ngẩn người thì hắn đã tiếp nhận hành lý từ trong tay của Lưu Phân, nhét vào trong xe.
Còn mở cửa xe cho Lưu Phân, Lưu Phân mang theo bên người chút tiền mặt, nhưng quần áo thay giặt và thư giới thiệu đều ở trong hành lý, lẽ nào nàng lại có thể cứ đứng ngẩn ngơ ở sân ga được?
Cửa xe hơi động đậy, Thang Hoành Ân đang ngồi ở phía sau như muốn bước xuống, Lưu Phân chỉ có thể gắng lên xe.
"Thang tiên sinh, anh khỏe."
Ngoài câu này ra, Lưu Phân thực sự không biết nên nói gì.
May mà lần này Thang Hoành Ân không nói những lời kỳ lạ nữa, "Tôi đến Dương Thành họp, đoán là hôm nay cô cũng sắp đến nên đến ga xem sao, bây giờ xem ra vận may cũng không tệ. Chuyến cô đến Dương Thành nhập hàng lần này chắc phải mất khá nhiều thời gian, có biết nhà nghỉ nào không?"
Lưu Phân nhẹ nhàng thở ra.
"Mợ của Hiểu Lan cũng đến rồi, bà ấy đến trước tôi, tôi cùng bà ấy ở chung."
Thang Hoành Ân cũng không nói nhiều, để Tiểu Vương dựa theo địa chỉ mà Lưu Phân đưa mà đi.
Xe chạy trên đường phố Dương Thành, đón đầu có mấy chiếc xe đi tới, mắt của Tiểu Vương rất tốt, nhỏ giọng nói một câu: "Lãnh đạo, hình như là xe của Tiểu Đỗ tiên sinh."
Xe của Đỗ Triệu Huy?
"Không cần để ý đến hắn, cứ chạy thẳng."
Xe này của Thang Hoành Ân không phải là chiếc mà ngày thường anh vẫn ngồi, Đỗ Triệu Huy bên kia cũng không có khả năng nhận ra, hai bên lướt qua nhau, Đỗ Triệu Huy quả nhiên không chú ý.
Đỗ đại thiếu gia đang có tâm sự.
Mà tâm sự này là do họ Hạ mang đến cho hắn, Hạ Tử Dục làm tiên đoán linh nghiệm, thực sự có chút khiến Đỗ đại thiếu gia ngỡ ngàng.
Nhưng Đỗ đại thiếu gia không phải là người bình thường, bảo hắn vui vẻ đi tìm Hạ Tử Dục thì là không thể nào. Lùi một bước, hắn quyết định trước tiên sẽ chuộc lại người nhà họ Hạ về đã...
Bạn cần đăng nhập để bình luận