Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 672: Đại Quân hiếu thuận nhất (thêm 41) (length: 8099)

Đỗ Triệu Huy là người tự cao tự đại, lại đặc biệt không biết xấu hổ.
Để diễn kịch trước mặt Đỗ Tranh Vinh, cũng để khiến người khác ghê tởm, hắn có thể thân thiết gọi đám vợ bé của Đỗ Tranh Vinh là "Mẹ", trong lòng thì mắng Lưu Thiện Toàn ăn phân, ngoài miệng còn phải gọi cữu cữu... Người này có nhiều bộ mặt, cũng là kẻ rất giỏi nhẫn nhịn. Chỉ cần có lợi cho Đỗ Triệu Huy, hắn không để ý chuyện mất mặt, mặt mũi có thể xem như món hàng để cân đo đong đếm, đủ giá là bán!
Thái độ của hắn đối với người khác cũng như vậy, hữu dụng thì hắn có thể cúi đầu.
Vô dụng thì chính là con kiến.
Vì sao Thang Hoành Ân được Đỗ Triệu Huy coi trọng, bởi vì Thang Hoành Ân có thể quyết định các chính sách điều kiện đầu tư của tập đoàn Tranh Vinh ở Bằng Thành, cùng chung lợi ích với Đỗ Triệu Huy, hơn nữa Thang Hoành Ân dùng tiền tài và mỹ sắc mà sắp xếp đâu vào đấy, ít nhất Lưu Thiện Toàn đi theo hai con đường này đều tử không thông.
Thang thị trưởng không màng dầu muối, Đỗ Triệu Huy chỉ có thể nể mặt một chút!
Đỗ Triệu Huy hiện tại liền trách Bạch Trân Châu đá hắn một chân, làm lý trí của hắn bay biến, hắn không nên có thái độ như vậy, chuyện này sớm nên giải quyết mới phải. Đỗ Triệu Huy chuẩn bị hành lang "Xảo ngộ" cùng một bụng lời kịch, đột nhiên thấy Chu Thành ôm Hạ Hiểu Lan — Đỗ ảnh đế quên từ!
Mẹ nó, Hạ Hiểu Lan quá độc ác, hôm qua ở hiện trường tai nạn xe, Hạ Hiểu Lan lấy những mảnh thủy tinh vỡ cắm vào trong thịt để giữ cho bản thân tỉnh táo, ngay cả Đỗ Triệu Huy cũng phải sững sờ.
Nàng đối với chính mình tàn độc như vậy, sợ Đỗ Triệu Huy bọn họ không cứu Khang Vĩ.
Làm nửa ngày, cũng không phải bạn trai của nàng, đây là đầu óc bị uống lộn thuốc sao?
Bạn trai bạn gái, Đỗ Triệu Huy vẫn có thể nhận ra ánh mắt thân mật và những cử chỉ nhỏ không thể lừa gạt được Đỗ Triệu Huy. Quần áo Chu Thành mặc đương nhiên không thể sánh bằng sự hào nhoáng của Đỗ Triệu Huy, dù Đỗ Triệu Huy hôm nay đổi bộ trang phục tối giản thì toàn bộ quần áo của Chu Thành cộng lại mua cũng không nổi một chiếc áo sơ mi của Đỗ Triệu Huy... Chu Thành xuất hiện, đối với Đỗ Triệu Huy vẫn mang tính áp đảo.
Về thể trạng, về bề ngoài, đàn ông cũng sẽ so đo với nhau, Đỗ Triệu Huy là người rất chú trọng vẻ ngoài, bằng không đã không ăn mặc cao điệu và bạo dạn đến vậy.
Ánh mắt Đỗ Triệu Huy cùng Chu Thành chạm nhau, Chu Thành hướng về phía hắn cười, nụ cười kia khiến Đỗ Triệu Huy sởn tóc gáy.
Người đàn ông này có lai lịch gì?
Đỗ Triệu Huy quên lời thoại, vừa nhớ đến mục đích của mình thì Khang Liêm Minh đã dẫn theo mấy người đi đến cửa, xem Đỗ Triệu Huy như không khí.
Đỗ Triệu Huy vẫy tay:
"Các người điều tra xem người kia lai lịch như thế nào."
Khang Liêm Minh thì hắn đã thu xếp, vừa mới moi được ra, giờ lại muốn tra thêm một người, Đỗ Triệu Huy cũng thấy rất phiền.
"Đại thiếu, hắn có lẽ là người quân đội."
Mấy người hầu đều biết Đỗ đại thiếu muốn tra người nào, người hộ vệ dẫn đầu từng chặn Bạch Trân Châu vội trả lời, Đỗ Triệu Huy ý bảo hắn nói tiếp.
"Tư thế đi đứng và dáng người đều có dấu vết quân đội, hơn nữa tay hắn đã từng dính máu... Đại thiếu gia, người này không hề đơn giản."
Bình thường lính tráng cũng không dính máu, chỉ những người ra tiền tuyến hoặc chấp hành nhiệm vụ độ khó cao mới giết người.
Nhìn thế nào cũng không giống lính bình thường, bảo tiêu cảm thấy Chu Thành là người có quân hàm.
Nếu như là mấy tên buôn lậu ma túy ở Mân tỉnh trốn thoát, liếc mắt một cái có thể nhận ra Chu Thành, Chu Thành mang theo người giết lên thuyền buôn lậu, còn suýt chút nữa đã lấy mạng mấy tên ma túy, khuôn mặt tuấn tú của Chu Thành, chính là ác mộng của mấy tên ma túy!
Đỗ Triệu Huy muốn mắng người, Hạ Hiểu Lan đích xác không hề nói Khang Vĩ bị thương là bạn trai của nàng, đều do Đỗ Triệu Huy tự mình tưởng tượng... Nhưng như vậy, hắn đã đem Hạ Đại Quân từ Hồng Kông mang tới, có cái rắm gì dùng!
"Hạ Đại Quân tới chưa?"
"Đại thiếu gia, người đã đến sân bay Bạch Vân rồi, chúng ta sẽ cho thời gian ngắn nhất để tiếp anh ta đến Bằng Thành, có cần trực tiếp cho anh ta đến bệnh viện không?"
Đỗ Triệu Huy ném cái đệm dựa xe lăn vào mặt người hầu.
"Lát nữa ta cho ngươi hẹn bác sĩ Hạ, tiện thể đi khám đầu óc luôn đi!"
Hắn sai rồi, đến khi thật muốn ăn phân, đám người chỉ biết hùa theo này mới có thể tranh thủ một chút !
Sắc mặt Đỗ Triệu Huy âm trầm.
Vừa nãy đám người Khang Liêm Minh xem như không thấy hắn, Đỗ Triệu Huy gọi người bảo tiêu vừa đá Bạch Trân Châu vào bên cạnh mình: "Ngươi đẩy ta đến phòng bệnh của Khang Vĩ."
Mấy người bảo tiêu khác đều bị đuổi ra xa, sự xuất hiện của Đỗ Triệu Huy với bộ dạng này, thư ký của Khang Liêm Minh rất bất ngờ:
"Đỗ đồng chí, chân của anh..."
Những người có thể làm thư ký cho lãnh đạo dường như đều không hề đơn giản.
Thư ký Bành của Thang thị trưởng, còn có thư ký của Khang Liêm Minh, Đỗ Triệu Huy xem thế nào đều cảm thấy giỏi hơn mấy trợ lý lương cao của hắn. Đây cũng là điều mà Đỗ Triệu Huy không hiểu, mấy thư ký nội địa này, mỗi tháng nhận 100 đồng lương, nhưng làm việc có thể xứng với 10000 tệ.
Trợ lý do Đỗ Triệu Huy mời đến, cao nhất có thể lấy được vạn đô la Hồng Kông, lại không tìm được một ai khiến hắn bớt lo mà hài lòng.
Tỷ như trước mắt, năng lực chọc cho người ta nghẹn lời của thư ký Khang Liêm Minh, chính là nhất đẳng lợi hại.
Vẻ mặt Đỗ Triệu Huy trầm thống, "Chân không sao, chỉ là đầu tôi không thoải mái, đứng lên liền thấy choáng váng, đành phải nhờ người lấy cái xe lăn đến, để Dương bí thư chê cười."
Dương bí thư cười ha hả, "Không có gì đáng cười, tôi thấy xe lăn của Đỗ đồng chí rất được đó, có phải là muốn cho Khang thiếu một cái hay không, cậu ta nhìn xem đầu bị thủng một lỗ lớn như thế, chắc cũng cần dùng đấy."
Răng thì rụng, chứ đầu đâu có bị đá dẹt, sao phải ngồi xe lăn, Dương bí thư cũng không hiểu nổi suy nghĩ của mấy thương nhân trẻ tuổi Hồng Kông này.
Giở chút ít tâm cơ thì lừa được ai chứ, ngay cả ông ta còn có thể nhìn thấu, huống hồ là lãnh đạo.
Mấy người Hồng Kông này thật không thực tế!
...
Tỉnh Dự Nam.
Ngày tháng của Hạ gia ở thôn Sông Lớn thật sự không dễ dàng.
Vốn là phát triển không ngừng giờ lại càng giống một trò hề.
Hạ Hiểu Lan có tiền đồ bị 20 cân khoai lang đuổi ra khỏi Hạ gia, không chỉ Hạ gia không có mắt nhìn người, từ khi có chính sách thi đại học, người đỗ vào đại học Hoa Thanh đầu tiên ở huyện An Khánh chính là Hạ Hiểu Lan, nếu nói có ngôi sao Văn Khúc nào giáng thế, thì vốn dĩ đã phải rơi vào thôn Sông Lớn rồi, lại bị Hạ gia và đám người trong thôn hùa nhau bức đi.
Hạ Tử Dục so với Hạ Hiểu Lan thì không có tiền đồ đến vậy, cũng là sinh viên tử tế.
Nhưng mà sinh viên vừa đi kinh thành, tựa như chim bay về rừng, nghỉ hè không trở về, nghỉ đông cũng chẳng thấy tăm hơi. Hạ Trường Chinh cùng Trương Thúy, trực tiếp cùng huynh đệ phân gia, đem Hạ lão thái để cho Hạ Hồng Binh nuôi.
Mỗi tháng cho sinh hoạt phí thì có đáng gì, Hạ lão thái ngày nào cũng mơ đến việc sống ở thành phố.
Cố tình Hạ Hiểu Lan thì bị bà đuổi đi, còn Hạ Tử Dục thì là con cháu của Hạ gia tự mình thi đỗ thành sinh viên quý giá, Hạ lão thái một người cũng không nhờ được! Vào dịp quốc khánh đại lễ năm ấy, người trong thôn quây quần xem một cái ti vi, thấy Hạ Hiểu Lan xuất hiện trên màn hình ti vi, Hạ lão thái ngã lăn ra đất, liền có dấu hiệu bị trúng gió.
Lúc đó liền gà bay chó sủa đưa đến bệnh viện huyện.
Vương Kim Quế không dám không cứu, có Hạ lão thái ở nhà thì cả nhà Lão đại mới chịu bỏ tiền ra nuôi.
Người xui xẻo mạng lớn, Hạ lão thái không dễ chết như vậy, điều trị ở bệnh viện huyện nửa tháng, Hạ lão thái xuất viện – nửa người hơi tê liệt, đi đường xiêu vẹo miệng cũng không ngậm lại được, không nói chuyện thì còn bị lệch nữa.
Vương Kim Quế muốn thông báo cho Hạ Trường Chinh, lại không biết tung tích của hai người Lão đại, đi hỏi người Trương gia, người Trương gia cũng không nói.
Họa vô đơn chí là, Hạ Hồng Binh càng lún càng sâu vào cờ bạc, mấy tháng thua mấy ngàn đồng, Vương Kim Quế cảm thấy cuộc sống này quá gian nan, cố tình lúc này lại có người nói Hạ Đại Quân ở phía nam phát tài, muốn cho họ đi hưởng phúc, Hạ lão thái bị lệch miệng, nước mắt cứ rơi:
"Con trai của ta ơi, chỉ có Đại Quân là hiếu thảo nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận