Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1210: Trời sập xuống có cao cá tử đỉnh (length: 8568)

"Lão đại, bọn ta biết mà, chờ đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi!"
Nếu không phải do cái mụ đàn bà thối nhà họ Hạ kia, thì mấy thằng Tào Lục đã không bị công an bắt đi vào.
Trên đường thì có luật lệ riêng, mụ đàn bà thối họ Hạ kia xen vào chuyện người khác, lần này phải cho nàng nếm thử trái đắng của việc xen vào chuyện người khác mới được!
Mọi người còn tưởng rằng Kha lão đại muốn bao che cho mụ đàn bà thối kia, dù sao lão đại vẫn luôn để mắt đến nàng.
May là lão đại không làm mọi người thất vọng, lần này nhất định phải báo thù cho mấy thằng Tào Lục!
Đám thủ hạ của Kha Nhất Hùng rất kích động, Kha Nhất Hùng giơ tay ý bảo mọi người im lặng:
"Nhịn thêm hai ngày nữa, giờ mà động thủ, nhỡ bên Kim Sa Trì sẽ đè chuyện này xuống, đợi đến lúc mở bán dự án rồi động thủ, cho bọn chúng trở tay không kịp. Chuyện này phải làm thật khéo léo, chỉ có mình ta bắt được nhược điểm của Kim Sa Trì, không thể để chúng bắt lại mình!"
Đám thủ hạ của Kha Nhất Hùng đều đáp ứng.
Có người không nhịn được hỏi: "Lão đại, vì nàng ta mà chúng ta bị hủy không ít mối làm ăn, chẳng lẽ vì xả giận mà không cần tiền à?"
Kha Nhất Hùng cười lạnh, "Tiền bạc à? Công an đang theo dõi mình, ngươi vừa ló mặt ra là khác nào đi vơ vét của cải."
Hắn muốn một chút phí tổn bồi thường thì có tác dụng gì chứ.
Hắn chỉ muốn xem con thiên nga cao ngạo kia sẽ giải quyết khủng hoảng này ra sao thôi.
Nếu không giải quyết được, Kha Nhất Hùng cũng rất "vui vẻ" ra tay giúp, nhưng hắn nhất định phải khiến cho Hạ Hiểu Lan trả giá thật lớn.
Đừng hòng dùng tiền để đuổi hắn đi.
Gần đây công việc làm ăn bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng Kha Nhất Hùng trước kia cũng đã kiếm được không ít tiền, tiền hắn không thiếu.
Chỉ là hắn không thể nuốt trôi cái thiệt thòi này.
Nếu không nhắm vào Hạ Hiểu Lan để trả thù lại, thì vị trí lão đại của Kha Nhất Hùng sẽ không yên ổn!
...
Hạ Hiểu Lan hiện giờ không để tâm đến chuyện gì khác.
Điều quan trọng nhất chỉ có việc Kim Sa Trì bắt đầu phiên giao dịch bán.
Bởi vì thủ tục xin phép mở bán bị kẹt đột ngột, cho nên chữ "xin phép mở bán" trên quảng cáo báo chí ban đầu đã bị gỡ bỏ, hiện giờ quảng cáo đều rất mập mờ không rõ ràng.
Chuyện này làm cho Hạ Hiểu Lan khi trở về kinh thành cũng không vui vẻ.
Cố tình lúc này, Hoắc Trầm Chu không biết từ đâu nhận được tin tức, gọi điện thoại hỏi Hạ Hiểu Lan bây giờ có hối hận không, có cần liên thủ để chống lại người nhà họ Tống không - Hạ Hiểu Lan đều đoán có người đứng sau nhắm vào Thang Hoành Ân, mà nói cách khác Thịnh Huyên kỳ thực chẳng có tác dụng gì lớn, nàng sao có thể đồng ý chứ?
Thang Hoành Ân còn không giải quyết được chuyện, Hoắc Trầm Chu lại càng không giải quyết được!
Người khác nể sợ nhà họ Tống là vì Tống lão, chứ không phải do bản thân nhà họ Tống đặc biệt kiêu ngạo.
Nếu người nhà họ Tống mà thực sự giỏi, thì sao phải luôn sai bảo Thang Hoành Ân, khống chế Thang Hoành Ân làm gì?
"Giám đốc Hoắc à, không phải là ta không muốn hợp tác với ngài, nói thật với ngài là ta còn hai tháng nữa là đi nước ngoài rồi, mà nhà cửa bên Kim Sa Trì này bán xong thì công ty nhỏ của ta chắc cũng tạm dừng hoạt động luôn."
Hoắc Trầm Chu nhíu mày.
Thịnh Huyên đã làm ngân hàng kia phong tỏa tiền của Kim Sa Trì, mà bên này còn có thể bán bình thường được à?
Hạ Hiểu Lan thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lúc này vẫn còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt hắn.
Hoắc Trầm Chu bảo Hạ Hiểu Lan cân nhắc lại, "Nếu Khải Hàng thực sự có cần thì bên cổ phần của Đông Phong có thể cho Khải Hàng mượn tiền."
Hạ Hiểu Lan có động tâm không?
Động tâm muốn chết!
Mượn tiền từ xí nghiệp thì không cần phải xét duyệt như ngân hàng, nếu Hoắc Trầm Chu có thể quyết định, thì vay một hơn ngàn vạn cũng rất nhanh có thể đến tài khoản.
Không cần để Thịnh Huyên can thiệp, bên Khải Hàng hoàn toàn có thể chủ động tiến hành trả nợ sớm, rồi đến ngân hàng khác để làm thủ tục xin phép mở bán, tách Khải Hàng ra khỏi chuyện chủ nhiệm Phan bị đình chức điều tra.
Nói không có lương tâm thì chuyện của chủ nhiệm Phan có hay không thì cũng không có liên quan gì đến Khải Hàng, đương nhiên cũng không dễ dàng liên lụy đến Thang Hoành Ân.
Hạ Hiểu Lan suýt nữa đã đồng ý ngay, nhưng Hoắc Trầm Chu con người này từng có tiền lệ; trước đó đã muốn gài bẫy nàng rồi.
Ân tình lớn như thế, Hạ Hiểu Lan biết lấy cái gì để trả?
Nói không chừng đáp ứng Hoắc Trầm Chu mới là thực sự hại Thang Hoành Ân.
"Giám đốc Hoắc, ý tốt của ngài ta thật sự rất cảm kích, để ta hỏi trước ý kiến mọi người trong công ty đã rồi sẽ trả lời thuyết phục ngài sau được không?"
Được, có gì mà không được.
Hoắc Trầm Chu cũng không vội, đến lượt Hạ Hiểu Lan gấp mới phải.
Hoắc Trầm Chu nghe nói chuyện này, mà vẫn còn không ý thức được việc này là đang nhắm vào Thang Hoành Ân.
Có thể thấy Hoắc Trầm Chu cũng không hoàn toàn hiểu rõ tình huống.
Hay nói là trực giác không nhạy bén, chỉ là dựa hơi thế của Tống lão thôi chứ còn chưa đến mức thực sự kiêu ngạo được!
Hạ Hiểu Lan còn muốn hỏi ý kiến của Thang Hoành Ân, chuyện này chỉ cần Thang Hoành Ân an toàn thì Kim Sa Trì mới có thể bình an vô sự. Nhưng nàng vừa gọi điện thoại đến Bằng Thành thì mới biết Thang Hoành Ân đã lên đường đến kinh thành rồi.
Hạ Hiểu Lan đặt điện thoại xuống.
"Chuyện đã nghiêm trọng đến mức này sao..."
Ngay cả lão Thang cũng không thể thong thả câu cá, mà phải đến kinh thành tìm chỗ dựa à?
Hạ Hiểu Lan cũng là tranh thủ lúc giữa trưa không có tiết học để chạy về nhà, chứ gọi điện thoại ở trường rất phiền, cứ có người muốn nghe, rất nhiều chuyện nàng không thể nói.
Trong nhà hiện tại cũng không có ai, bên chỗ Luna thì Trần Tích Lương ngay ngày đầu tiên về Dương Thành đã ký được 27 thương hiệu xin gia nhập, đợi Hạ Hiểu Lan về lại kinh thành thì tiền đóng để gia nhập đã lên thành 31 người, những người đó sốt ruột muốn đưa người đến kinh thành huấn luyện, nên bà Vu đã đi tìm nơi để huấn luyện.
Còn Lưu Phân thì đi xem cửa hàng mới cần trang hoàng lại.
Quán chuyên doanh Luna ở Tây Đan làm ăn rất tốt, kéo theo chi nhánh Lam Phượng Hoàng ở Tây Đan cũng có nhiều khách hơn.
Đây có lẽ là tin tức duy nhất khiến Hạ Hiểu Lan vui vẻ trong mấy ngày gần đây.
Mọi người trong nhà đều có chuyện cần bận, Hạ Hiểu Lan một mình ở nhà cũng lười nấu cơm, vừa mới khóa cửa định ăn chút gì đối phó buổi chiều, thì thấy một chiếc xe nhỏ quen thuộc từ con hẻm bên trong đi ra.
Xe dừng trước mặt nàng, người kia hiển nhiên cũng rất kinh ngạc:
"Giờ này không phải cô đang ở trường sao?"
Hạ Hiểu Lan cũng muốn hỏi câu này!
"Thang thúc thúc, ngài đến đây làm gì?"
Uy uy uy, lửa đã cháy đến nơi rồi, còn tâm tình cùng nàng dâu tăng thêm tình cảm sao!
Hạ Hiểu Lan vừa mới gọi điện cho Bằng Thành xong, mà Thang Hoành Ân đây chắc chắn là ra sân bay là trực tiếp đến Thập Sát Hải luôn.
Người ngồi trong xe chính là Thang Hoành Ân.
Chỉ cần suy nghĩ một chút thì Thang Hoành Ân biết ngay Hạ Hiểu Lan đang lo lắng, ông cau mày:
"Trời sập xuống cũng có người cao đỡ, đây cũng không phải chuyện gì lớn, cô nên đến trường thì cứ đến trường thôi! Cô là không tin ta hay là không tin Ứng Kim Xuyên?"
Phía sau còn có người phá rối, đương nhiên là ông lo.
Còn bên ngân hàng thì đã có Ứng Kim Xuyên ra mặt.
Thang Hoành Ân cho rằng mọi việc sắp xếp ổn thỏa hết rồi, sao Hạ Hiểu Lan cứ lo lắng bất an như thế làm ảnh hưởng đến việc học vậy?
Cuối tuần là thời điểm kinh doanh, nàng là thương nhân, là bà chủ của Khải Hàng.
Còn thứ hai đến thứ sáu thì nàng nên nhớ mình là thân phận học sinh.
Hạ Hiểu Lan lần nữa mở cửa, mời Thang Hoành Ân vào nhà uống trà:
"Ngài vào nhà chờ một lát đi, thấy ngài cũng chưa ăn cơm trưa gì, ta sẽ gọi tiệm cơm xào mấy món mang đến. Ngài thì bảo ta đừng lo lắng, chuyện một hai ngàn vạn chứ có ít gì, đó còn là tâm huyết bao lâu nay của ta cùng công ty, sao có thể không lo cho được! Ta biết người ngài giới thiệu chắc chắn rất lợi hại, nhưng giám đốc Ứng rốt cuộc là lợi hại chỗ nào, ngài cũng đâu nói cho ta biết chút nào a! Mà ngài đến đây đúng lúc rồi đó, còn có bên chỗ Hoắc Trầm Chu chủ động nói muốn cho ta mượn tiền, ta nên trả lời hắn thế nào đây?"
Thang Hoành Ân còn tưởng sẽ có một bữa cơm do A Phân nấu, không ngờ mệt mỏi chạy tới, Lưu Phân đồng chí còn bận bịu hơn cả ông cái chức thị trưởng này nữa, mà giữa trưa thì căn bản là không có ở nhà.
"Ứng Kim Xuyên là nhân tài, cô nên tin tưởng hắn, nếu người như vậy không gặp biến cố, cũng sẽ không đến cái công ty mới thành lập của cô để làm việc lặt vặt, cô đã hỏi ta thì ta sẽ đơn giản nói vài lời cho cô nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận