Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 201: Ép ba vạn kiện áo bành tô (length: 9104)

"Đừng như vậy?"
Hà Tùng Sinh đuổi theo Trần Tích Lương chạy hơn mười mét, đánh đến mức hắn gào lên.
"Ngươi còn có mặt mũi xách cái áo măng tô lông dê đó, hảo hảo làm hộ cá thể của ngươi, ngươi càng muốn làm càn, chê thiết kế của khách nước ngoài khó coi, muốn bảo ta sửa chữa... Ta con mẹ nó cũng là trúng tà, nghe theo lời bậy bạ của tiểu tử ngươi, quần áo sản xuất ra khách hàng nghiệm thu không đạt, cự tuyệt thu hàng! Ngoại tệ tới tay cứ vậy mà bị ngươi làm hỏng, ngươi có biết người trong nhà máy nói về ta thế nào không, mấy xưởng trưởng xưởng quần áo ở Dương Thành có ai không mắng Hà Tùng Sinh ta là đồ ngu ngốc? Ta không đánh chết ngươi, hôm nay ta sẽ gọi tỷ phu ngươi tới!"
Hà Tùng Sinh đuổi theo Trần Tích Lương chạy, nhà xưởng rộng như vậy, xưởng trưởng Hà chạy đến độ cả giày cũng sắp tuột mất.
Trần Tích Lương nhìn thấy tỷ phu mệt đến thở không ra hơi, mới liều mạng ăn mấy cái đấm, cũng phải nói ra phương pháp cứu vãn cho Hạ Hiểu Lan.
Hà Tùng Sinh vừa đánh vừa nghe, liền ngẩn người.
Ngoại tệ đã bay rồi, ít nhất cũng phải thu hồi được tiền vốn lô hàng này, Thần Vũ có quy mô không nhỏ, tổng cộng 29000 chiếc áo măng tô lông dê cũng làm Hà Tùng Sinh ngủ không yên giấc, vốn là 3 vạn chiếc, bán lẻ được 1000 chiếc, còn lại 29000 chiếc, chi phí lên tới hơn một trăm vạn tệ, Hà Tùng Sinh thật muốn đánh chết Trần Tích Lương trong lòng cũng cam.
Trần Tích Lương làm hộ cá thể, trong lòng ấp ủ giấc mộng thiết kế, nhân lúc Hà Tùng Sinh say rượu trước mặt hắn nói bậy bạ, liền sửa một chút thiết kế ban đầu, khách nước ngoài liền cự tuyệt thu hàng, còn nói muốn kiện Hà Tùng Sinh bội ước... Thật sự bị kiện, đừng nói đánh chết tiểu cữu tử, xưởng trưởng Hà liền đổi cả vợ tâm cũng có. May là khách hàng cuối cùng không kiện, Hà Tùng Sinh mới không thực sự đánh chết Trần Tích Lương.
"Mời nam diễn viên mặc áo măng tô, đăng lên trang bìa « Thời trang » và « Điện ảnh đại chúng »? Tiểu tử ngươi thật là dám nghĩ, ta không quen người của các tạp chí xã hội, lại càng không quen diễn viên!"
Lời vừa nói ra, Hà Tùng Sinh dừng tay, chứng tỏ ông ta đang suy xét phương pháp này.
"Hơn nữa năm nay cũng hết mùa rồi, biện pháp của ngươi phải đợi đến cuối năm, khi đó mấy chiếc áo măng tô của ta nói không chừng sớm đã bán xong, đâu có cơ hội cho tiểu tử ngươi khoe mẽ."
Trần Tích Lương áp sát vào, "Bán hết thì tốt nhất, nếu như, ta nói nếu như không bán được, biện pháp này chẳng phải cũng có thể thử xem sao?"
Hà Tùng Sinh cũng chỉ mạnh miệng thôi. Thời tiết đã hết, bán quần áo trái mùa vốn dĩ đã khó khăn, lại còn là áo măng tô đắt tiền như thế.
Hơn nữa biện pháp này nếu hữu dụng, không chỉ dùng được với áo măng tô, chẳng phải những quần áo khác của Thần Vũ cũng có thể làm như vậy sao? Các xưởng quần áo ở Dương Thành càng ngày càng nhiều, có một vài xưởng nhỏ do tư nhân kinh doanh, cơ chế sản xuất linh hoạt khiến cho các xưởng lớn như Thần Vũ rất bị động.
Quần áo không dễ bán không chỉ có mỗi lô áo măng tô lông dê này, nếu có thể dọn kho một lần, nhà máy có nhiều lợi nhuận hơn, có tiền mua thiết bị mới, có tiền phát thưởng cho công nhân, đó mới là mục tiêu mà xưởng trưởng theo đuổi.
Hà Tùng Sinh suy nghĩ hồi lâu, cũng thấy có thể thử một lần, nhìn chằm chằm tiểu cữu tử đầy vẻ không tin:
"Đây là ý tưởng của tiểu tử ngươi nghĩ ra?"
"Hắc hắc, ngài đừng quan tâm ai nghĩ ra, tóm lại là ta nhớ cách giải quyết khó khăn cho ngài, tỷ phu đừng nóng giận nữa!"
"Có còn sinh khí hay không, phải xem phương pháp của ngươi có tác dụng hay không."
Trần Tích Lương thấy có tác dụng, Hà Tùng Sinh cũng không phải kẻ ngốc, không khí hai người vì vậy mà hòa hoãn đi nhiều.
Trần Tích Lương vốn dĩ cũng mang tâm thái ngựa chết làm ngựa sống mới đi hỏi Hạ Hiểu Lan, sớm nhất là khi bị khách nước ngoài cự tuyệt ký hợp đồng, Hà Tùng Sinh cho rằng vẫn có thể tiêu thụ ở trong nước, nào biết bộ quần áo này không được ưa chuộng, mấy thương nhân đến lấy hàng trong nhà máy đều không muốn, Trần Tích Lương đem đến sạp bán sỉ cũng không được hoan nghênh.
Ngược lại là sau khi Hạ Hiểu Lan mang hàng về Thương Đô, tuy rằng tốc độ bán không nhanh, nhưng ít nhiều gì cũng bán được mấy chục chiếc, lần thứ hai còn dám lấy hàng, Trần Tích Lương mới hỏi thăm tình hình. Hạ Hiểu Lan còn tưởng rằng Trần Tích Lương ôm mấy trăm chiếc hàng, nào biết xưởng quần áo bên này lại còn tồn gần ba vạn chiếc.
Trần Tích Lương năm trước đã hỏi qua, Hạ Hiểu Lan nói không có cách, năm sau lại có cách.
Trần Tích Lương không muốn truy cứu xem ý kiến của Hạ Hiểu Lan là vốn đã có, hay là nhìn thấy trên tạp chí chỗ nào đó mà nảy ra ý tưởng tạm thời, không thân quen, người ta cũng không có nghĩa vụ nhất định phải nói cho ngươi biết.
Con người ấy mà, đừng có quá dễ dãi với mình mà lại hà khắc với người khác, Trần Tích Lương thương lượng với Hà Tùng Sinh cả buổi, quyết định cử Trần Tích Lương dẫn người đi một chuyến kinh thành, « Thời trang » và « Điện ảnh đại chúng » đều là báo chí ở kinh thành.
"Tiếp xúc với người ta từ sớm, còn hơn là lâm thời cầu người ta làm việc, cứ đi nhiều vài chuyến, tiền đi lại nhà máy chi trả cho các ngươi."
Trần Tích Lương mặt mày đau khổ gật đầu.
Hắn có lạ gì chút tiền đi lại này, đi lại nhiều chuyến làm lỡ mất việc làm ăn của chính mình a.
Nhưng vì sự tình là do tự hắn gây ra, đương nhiên phải để hắn đi giải quyết.
...
Hạ Hiểu Lan ở Dương Thành được hai ngày, điện báo từ Thương Đô gửi đến, Lý Phượng Mai và mấy bao hàng đều bình an đến Thương Đô không có gì ngoài ý muốn. Chỉ là giấy thông hành của nàng không làm được, Hạ Hiểu Lan quyết định theo Bạch Trân Châu lén vào đặc khu. Lúc này, hàng rào lưới sắt cao 2,8 mét dài 86 km ngăn cách đặc khu với bên ngoài vẫn chưa sửa xong, mặc dù có người canh gác, có người dẫn đường quen địa hình, vẫn có thể lẻn vào đặc khu.
Bạch Trân Châu đến Bằng Thành trước, đón Hạ Hiểu Lan ba người vào đúng giờ đã hẹn.
Những nơi hàng rào chưa khép lại mới canh gác nghiêm ngặt, chỗ có hàng rào, người ra vào Bằng Thành tự rạch một đường, Hạ Hiểu Lan lại học theo phương pháp của một đại ca đời sau, nhảy qua hàng rào sắt "nhập cư trái phép" tiến vào đặc khu Bằng Thành.
Thành phố này Hạ Hiểu Lan quá quen thuộc.
Có điều, điều cô quen thuộc là đặc khu sau mười mấy năm, thậm chí ba mươi năm sau.
Bằng Thành bây giờ giống như lời Bạch Trân Châu nói, mặc dù ở đâu đâu cũng xây dựng, nhưng về tổng thể không phồn hoa bằng Dương Thành. Những công trình mang tính biểu tượng mà Hạ Hiểu Lan quen thuộc đều không có... Nhưng chuyện này có gì quan trọng, nhìn người đi bộ trên đường, bất kể ăn mặc xấu hay tốt, tinh thần đều khác hẳn với những thành phố nội lục như Thương Đô.
Bằng Thành mỗi ngày một đổi khác, bắt nguồn từ tốc độ phát triển nhanh chóng, người bản xứ cảm nhận đầu tiên sự đổi thay này, còn có rất nhiều công nhân xây dựng ồ ạt tràn vào, khiến cho đặc khu tràn đầy sức sống.
Bạch Trân Châu đưa Hạ Hiểu Lan đến sạp hàng của cô ở chợ hàng hóa nhỏ Nhân Dân Kiều, những tiểu thương bán áo bà ba, đồng hồ điện tử và các loại hàng hóa nhỏ khác không khỏi hạ giọng nói chuyện.
Bạch Trân Châu đã lấy được quầy hàng cố định trong chợ, hai mét vuông mặt đất trải tấm bạt nhựa, những chiếc quần tây giá rẻ chồng đống lên mặt đất, trên giá áo đơn sơ treo vài mẫu hàng. Ngoài quần tây, cô cũng bán một số loại quần áo khác, nhưng chủ yếu vẫn kinh doanh đồ nam.
Vạn sư huynh nhìn thấy rất thất vọng.
Cứ ngỡ Bạch Trân Châu làm được chuyện gì lớn ở Bằng Thành, hóa ra cũng chỉ là bán hàng rong.
Vậy thì mất công chạy đến đặc khu làm gì, thà rằng ở Dương Thành bán hàng rong còn hơn.
Vạn sư huynh cảm thấy mình cũng có chút tiếng tăm, lưu lạc đến mức đi bán hàng rong kiếm sống qua ngày, thật sự quá mất mặt. Đương nhiên, nếu Lý sư huynh biết chắc chắn sẽ trợn trắng mắt, bọn họ có chút tiếng tăm nào đâu, Bạch Trân Châu vẫn là đích hệ của võ quán Bạch gia đấy, Bạch Chí Dũng lên phương Bắc làm lính, chẳng phải Bạch Trân Châu cũng đang bán hàng rong đấy thôi?
Hạ Hiểu Lan nhìn mấy cửa hàng hai mắt phát sáng.
Còn có nhiều đất trống như vậy, tùy ý xây bao nhiêu cửa hàng được đây?
Đáng tiếc cô không phải đại lão bản Hồng Kông, chính quyền đặc khu sẽ không phê duyệt cho một cô gái nông thôn từ tỉnh Dự Nam. Dù muốn phê duyệt cho cô, cô cũng không có tiền để đầu tư vào những hạng mục này, hiện giờ vẫn nên thật thà từ mấy món hàng nhỏ mà làm.
Trong túi ôm một vạn tệ, ở Thất Tỉnh thôn thì chắc chắn là có tiền.
Nhưng ở Bằng Thành, đừng nhìn những người bán hàng rong ở khu hàng hóa nhỏ này ăn mặc xuề xòa, tùy tiện lấy một người ra có thể có gia tài dày hơn Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan không có nhiều tiền, nhưng đội hình của cô lại đầy đủ.
Vạn, Lý hai người đều đi theo sau lưng cô, Hạ Hiểu Lan xinh đẹp lại cao ráo như vậy, đội hình này nhìn không giống đến khu hàng hóa nhỏ để mua hàng rẻ tiền chút nào.
Hạ Hiểu Lan dạo hết khu hàng hóa nhỏ một vòng, quay lại hỏi Bạch Trân Châu, "Bây giờ trong tay ngươi có bao nhiêu tiền?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận