Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 935: Lẻ loi một mình ngồi! (length: 8792)

Cung Dương đương nhiên rất kỳ quái, cố tình Hạ Hiểu Lan treo lên lòng hiếu kỳ của hắn rồi lại không chịu nói tiếp.
"Tự ngươi nghĩ đi!"
Tự mình làm sao nghĩ?
Nếu hắn có thể hiểu rõ ý nghĩ của Hạ tổng, thì người kia đã là ông chủ chứ không phải là nhân viên của Hạ tổng rồi?
Trên đường đi, Hạ Hiểu Lan ba người cùng Ninh Ngạn Phàm chạm mặt.
"Ninh lão sư!"
Nàng cười tủm tỉm trông có vẻ hoàn toàn không khẩn trương, "Hứa sư huynh, cám ơn anh cho em mượn bút ký, giúp ích rất nhiều."
Hứa Dược Tiến ngạc nhiên nói: "Em đây là tràn đầy tự tin à?"
"Em biết mình phải đối mặt với cái gì, chẳng lẽ làm ra vẻ uể oải sợ hãi, thì Nh·i·ế·p Vệ Quốc có thể không c·ô·ng kích em sao? Không có khả năng nha, em có vài phần bản lĩnh là một chuyện, nhưng em phải khiến cho Nh·i·ế·p Vệ Quốc nhìn không thấu thực lực của em!"
Lời này nghe cũng có vài phần đạo lý.
Hứa Dược Tiến bất tri bất giác bị Hạ Hiểu Lan dẫn dắt suy nghĩ.
Ninh Ngạn Phàm gật đầu: "Kẻ đ·ị·ch còn chưa ra chiêu mà tự loạn trận cước, đó chính là chưa đánh đã thua. Dược Tiến, điểm này em thật sự nên học hỏi Hiểu Lan, nàng tuổi còn nhỏ mà đã có phong độ của một đại tướng, gặp chuyện không hoảng loạn thì cũng đã thắng được một nửa!"
Chẳng qua chỉ là một cái Nh·i·ế·p Vệ Quốc, chẳng lẽ có thể lật trời sao?
Với tư lịch của Ninh Ngạn Phàm, đừng nói là Hạ Hiểu Lan thật sự có chút bản lĩnh, ngay cả khi hắn thật sự muốn dẫn theo một kẻ vô dụng, những người trong giới vẫn sẽ nể mặt hắn vài phần. Nh·i·ế·p Vệ Quốc có nhảy nhót thế nào, muốn tổn thương danh dự của hắn... Ninh Ngạn Phàm đã sống đến từng này tuổi rồi thì căn bản không để ý đến chút hư danh này.
Ít nhất, không giống Ninh Tuyết hay Hứa Dược Tiến và những người thân cận bên cạnh xem trọng như vậy.
Hiện tại đã không phải là cái thời mười năm trước, có thể làm ô uế thanh danh của hắn, hay là có thể chinh phục hắn.
Đại hoàn cảnh đã rất thoải mái và khoan dung rồi, Ninh Ngạn Phàm lẽ nào lại sợ một tên hề nhảy nhót như Nh·i·ế·p Vệ Quốc?
Nếu Hạ Hiểu Lan bị Nh·i·ế·p Vệ Quốc chất vấn không nói được lời nào trong hội nghị nghiên cứu thảo luận, người thua trận là thanh danh của chính nàng trong giới. Ninh Ngạn Phàm không cần lo lắng chuyện bị đổ mấy chậu nước bẩn, còn Hạ Hiểu Lan, một sinh viên hệ kiến trúc chưa tốt nghiệp, lại chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Vì sao Hạ Hiểu Lan muốn một mình giải quyết?
Nói cho cùng, đây là chiến dịch của riêng nàng, là màn thể hiện thái độ gây kinh ngạc, hay là bị xám xịt mà đ·u·ổi đi, tất cả đều phải xem biểu hiện của Hạ Hiểu Lan ở hội nghị nghiên cứu thảo luận!
Hạ Hiểu Lan đã nhìn thấu điểm này, nên không tới quấy rầy ông.
Ninh Ngạn Phàm lại tò mò, lẽ nào Hạ Hiểu Lan thật sự thông minh bẩm sinh sao?
Hứa Dược Tiến hơn 30 tuổi mà không nhìn ra, Ninh Tuyết có chỉ số thông minh cao cũng nhìn không thấu.
Hạ Hiểu Lan, người có tuổi xấp xỉ Ninh Tuyết, lại có thể nắm bắt bản chất sự việc... sự sáng suốt này khiến Ninh Ngạn Phàm cũng phải động lòng. Nếu như nói lúc đầu, ông muốn k·é·o Hạ Hiểu Lan một phen là vì tình cảm của bà Vu, thì sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Ninh Ngạn Phàm thật sự phát sinh lòng thưởng thức Hạ Hiểu Lan từ tận đáy lòng!
Có đầu óc như vậy, lại còn có thêm chấp hành lực tương xứng.
Hạ Hiểu Lan muốn học kiến trúc, thành tựu tương lai không phải chuyện mà một kẻ l·ừ·a gạt như Nh·i·ế·p Vệ Quốc có thể so sánh được.
Phó viện trưởng Viện t·h·iết Kế?
Thời đại đã thay đổi, chỉ cần có tiền, thì muốn mời loại viện t·h·iết kế nào mà không được, sao Hạ Hiểu Lan lại để cho Nh·i·ế·p Vệ Quốc dùng thế lực để bắt ép?
Nếu Hạ Hiểu Lan không học kiến trúc... Mặc kệ nàng tiến vào ngành nào, phỏng chừng cũng sẽ leo lên hàng ngũ người đứng đầu.
Ninh Ngạn Phàm nghĩ rất nhiều, người bên cạnh lại không nhận ra.
Hứa Dược Tiến và Ninh Tuyết vẫn lo Hạ Hiểu Lan sẽ thua, Hứa Dược Tiến khăng khăng nói mình sợ Hạ Hiểu Lan bị Nh·i·ế·p Vệ Quốc đ·á·n·h bại sẽ liên lụy đến thanh danh của Ninh lão, trong sâu thẳm nội tâm của hắn có sự quan tâm cá nhân dành cho Hạ Hiểu Lan hay không, thì chỉ có Hứa Dược Tiến mới rõ.
Cũng giống như Ninh Tuyết, hiểu được bản thân không thể làm bạn với Hạ Hiểu Lan.
Thanh lãnh như cô, vốn thờ ơ với tất cả mọi thứ bên ngoài lĩnh vực kiến trúc.
Vì sao tối qua cô lại mất ngủ?
Hạ Hiểu Lan nào biết rằng những người khác diễn nội tâm cũng phong phú đến vậy, sáu người cùng đi, năm người còn lại đều đang có những suy nghĩ riêng của mình, Hứa Dược Tiến thì cảm ơn việc giúp đỡ của Hạ Hiểu Lan, nhưng mà đến lúc hội nghị nghiên cứu thảo luận, thì người duy nhất có thể xắn tay áo lên mà đối đáp oán hận với Nh·i·ế·p Vệ Quốc, thì chỉ có thể là nàng.
Vốn nàng còn đang nghĩ xem nên dựa vào cái gì để khiến cho mọi người có ấn tượng sâu sắc về mình đây.
Ba ngày thời gian, đủ cho nàng kết giao bao nhiêu người?
Ở trong giới kiến trúc, làm quen qua loa căn bản là vô dụng, mà nàng cũng đâu có trình độ như Ninh Tuyết, lúc đang là sinh viên năm nhất đã có thể p·h·át biểu luận văn mở đường cho tương lai.
Những ông chú sắt thép lão thẳng nam trung niên này, sẽ không vì nàng xinh đẹp mà không nghi ngờ hay không có ý kiến với nàng.
Bây giờ cũng không phải cái thời đại thông tin bùng nổ, vẫn có thể dựa vào mặt mũi để xào nấu thành kiểu "kiến trúc sư mỹ nữ" để tăng độ thu hút.
Không có Nh·i·ế·p Vệ Quốc thì tất nhiên sẽ có người khác nhảy ra nghi ngờ.
Chỉ là Nh·i·ế·p Vệ Quốc trông có vẻ như có th·ù oán với Ninh lão, cho nên mức độ ý kiến của hắn có phần ác độc hơn chút.
Hạ Hiểu Lan phản kích cũng nhất định phải có lực và đẹp mắt... Sau đó nàng có thể một lần thành danh trong giới, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác. Hẳn là lúc đó khi lại có người tìm đến tham gia các hội nghị nghiên cứu thảo luận thì những lão đại đó, sẽ không còn nhìn nàng mà nửa ngày cũng không biết nàng là ai.
Không bái Ninh Ngạn Phàm làm thầy, chẳng lẽ không còn ai có thể nhìn trúng nàng hay sao?
Hạ Hiểu Lan soi gương tự ngắm, khuôn mặt nhỏ vẫn rất đáng yêu và động lòng người.
Không lý nào, các lão đại đối với nàng đều không vừa mắt cả à, một đệ tử như vậy, mang ra ngoài có bao nhiêu vẻ vang chứ!
Hạ Hiểu Lan nghĩ như vậy, lúc bước vào hội trường của hội nghị nghiên cứu thảo luận thì trên mặt đã nở một nụ cười tươi, quả thực có thể làm lóa mắt người ta.
Đa số những người có mặt tại hội trường đều không khỏi xuất hiện một ý nghĩ: Lần này Ninh lão giới thiệu người hậu bối trẻ tuổi, bản lĩnh có bao nhiêu thì chưa thấy, nhưng mà lớn lên thật là xinh đẹp. Nhìn gương mặt này, thì mấy ngày liên tiếp tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận cũng có thể tăng thêm chút hơi thở tươi mới đấy chứ!
Làm kiến trúc sư mà không để mặt xám mày tro thì quả thật không nhiều, những người không chú trọng mặc và ăn mặc thực sự là quá đại trà.
Mà nữ đồng chí học kiến trúc vốn đã ít, những người lớn lên xinh đẹp lại càng hiếm hơn.
Đẹp đến mức như Hạ Hiểu Lan thì làm trong ngành mấy chục năm, thật đúng là chưa thấy bao giờ.
Vừa nghĩ như vậy thì mới thấy Nh·i·ế·p Vệ Quốc chọn ai không chọn lại nhất định muốn hãm hại một cô gái nhỏ tuổi xinh đẹp như vậy đến nỗi thân bại danh l·i·ệ·t, sau này có thể sẽ khiến các nữ đồng chí làm chuyên ngành kiến trúc càng muốn chùn bước.
"Lão Niếp này, chúng ta làm tiền bối thì cũng phải xuất ra chút phong độ, mặc kệ anh muốn làm gì, cũng nên chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng mà thôi là được rồi..."
Hình Lợi Hâm cái người vốn dĩ hiền lành không nhịn được lên tiếng bênh vực.
Nh·i·ế·p Vệ Quốc trợn to mắt hạt châu, "Tổ trưởng Hình, loại không khí này sao có thể dung túng được chứ? Hội nghị nghiên cứu thảo luận sáng tác toàn quốc, lại có thể cho những tân sinh không chính quy trà trộn vào theo, chẳng lẽ sau này lại có học sinh cấp 3 có thể ngồi chung một chỗ với chúng ta mà thảo luận về kiến trúc đương đại hay sao. Nói quá đáng một chút, có khi thợ xây chuồng h·e·o ở n·ô·ng thôn, cũng dám tự xưng là kiến trúc sư!"
Hình Lợi Hâm không thể không thừa nhận, Nh·i·ế·p Vệ Quốc nói cũng có vài phần đạo lý.
Hội nghị nghiên cứu thảo luận sáng tác kiến trúc hiện đại lần đầu tiên của Hoa Quốc, nên có cấp bậc tương đối cao, việc Ninh lão đề cử một cô gái nhỏ tuổi như vậy tham gia hội nghị, đúng là có phần tùy ý quá.
Những người được mời tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận, người nào mà chẳng phải người đã làm lâu năm trong lĩnh vực kiến trúc.
Không ai chỉ dựa vào mỗi một tác phẩm mà đã lấy được thư mời.
Bể bơi vô biên?
Cũng phải xem thử, xem Hạ đồng học trẻ tuổi, làm thế nào khiến cho tất cả mọi người tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận tin phục đây!
Đến 9 giờ, những người tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận cơ bản đều đã đến ngồi vào chỗ.
Người có thư mời thì sẽ ngồi vào vị trí có đặt bảng tên trên bàn, mà những người đến dự hội như Cung Dương cũng không ít, thì phải tự mình tìm chỗ mà ngồi khiêm tốn, những chỗ như hành lang, xó xỉnh thì cứ tùy t·i·ệ·n chen một chút là được rồi.
Ánh mắt Hạ Hiểu Lan trầm xuống, bảng tên của nàng, bị đặt ở một vị trí vô cùng khuất phía sau, cơ bản là phải ngồi cùng một chỗ với đám người trà trộn vào hội nghị. Phải biết rằng, những người dự hội thì không có quyền p·h·át biểu ý kiến — chỉ có một mình chỗ ngồi của nàng, cô độc phía sau một dãy ghế, chỉ với sự ra oai phủ đầu này thôi, thì những cô gái trẻ mặt mỏng, có khi đã rơi nước mắt tại chỗ rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận