Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 618: Hối hận cự tuyệt không? (length: 8632)

0 vạn tệ, thiết lập học bổng Tranh Vinh, chuyện này khác với việc đơn thuần cho 300 vạn.
Trường học cũng đã thảo luận, học bổng này có yêu cầu gì đối với học sinh không? Nếu đem hết học sinh Hoa Thanh đào đến Hồng Kông làm việc, quốc gia bồi dưỡng nhân tài để thu hút nước ngoài, vì 300 vạn mà không khác nào bị lỗ. Cũng giống như Dương Vĩnh Hồng nói, học sinh là những con ốc khoa học xây dựng chủ nghĩa xã hội, tiền lương không cao, nhưng lại tạo ra giá trị lớn.
Bất kỳ kỹ thuật và công nghệ nào tiến bộ, lợi ích tạo ra đều lớn hơn 300 vạn, ai biết trong số học sinh sẽ xuất hiện nhân vật nào.
Những con ốc thúc đẩy xã hội tiến bộ mà bị đào đi thì thật là tổn thất lớn biết bao!
Tuy nói Hồng Kông 12 năm nữa sẽ về nước, cũng là lãnh thổ của Hoa Quốc, nơi đó có phát đạt đủ rồi thì trước cứ dốc sức ôm nhân tài phát triển Thần Châu đại địa đi đã.
Không có yêu cầu gì là được, vậy thì đại học Hoa Thanh có thể nhận khoản tiền này.
Chiêu này của Đỗ Triệu Huy đúng là bút thần, ở tận Hồng Kông Đỗ Tranh Vinh nghe tin cũng vô cùng vui mừng.
Ai bảo cải cách mở cửa không tốt?
Nếu không có cải cách mở cửa, Hồng Kông và nội địa đã không thể giao lưu vui vẻ như thế này.
Thử hỏi mười năm trước, Đỗ gia muốn quyên tiền cho Hoa Thanh như vậy ư? Ha ha, ngay cả lý lịch của Đỗ Tranh Vinh còn chưa chắc đã trong sạch, nhất định là đối tượng bị chính phủ bí mật đề phòng!
Thời thế thay đổi thật rồi, có phú hào Hồng Kông quyên tiền xây đại học ở trước mặt, việc thương nhân Hồng Kông quyên tiền cho đại học Hoa Thanh làm quỹ học bổng cũng không còn là chuyện nhạy cảm. Đỗ gia không phải chưa từng làm từ thiện ở Hồng Kông, nhưng làm như vậy ở nội địa, Đỗ Tranh Vinh vẫn có chút kích động — Hơn nửa người ở Hồng Kông là người nội địa di cư sang, đâu ra nhiều dân bản địa, bản thân Đỗ Tranh Vinh cũng thế.
Mang dòng máu lai, ở Hồng Kông cũng tính là bậc nhân thượng nhân, đi ra ngoài thì oai phong, nhưng vẫn chưa tính là vinh quy bái tổ.
Ý tưởng tùy hứng của Đỗ Triệu Huy được kiêu hùng Đỗ Tranh Vinh khen ngợi:
"300 vạn quá ít, không phóng khoáng, thêm 200 vạn nữa, gộp thành 500 vạn."
500 vạn tính theo tiền lương hiện tại ở Hoa Quốc, một người không biết phải làm bao nhiêu năm mới kiếm được. Nhưng với Đỗ gia mà nói, thực sự chỉ là tiền lẻ thiếu để mua một chiếc siêu xe. Muốn Đỗ Tranh Vinh quyên một ngàn vạn cũng được, hắn nghĩ điểm này cũng không sai, năm nay quyên 500 vạn cho Hoa Thanh, năm sau quyên 500 vạn cho Kinh Đại, nội địa có nhiều trường đại học như vậy, Đỗ gia cũng không vội, cứ từ từ thể hiện sự tồn tại.
Mức tiền quyên lại được tăng lên đến 500 vạn.
Không cần thông báo cho bên truyền thông, Đỗ Triệu Huy tự mình đến đại học Hoa Thanh làm nghi thức quyên tặng, khuôn mặt tươi rói lên sân khấu làm xong nghi lễ, còn bắt tay với hiệu trưởng, chụp một tấm ảnh lớn.
Lãnh đạo tư giáo dục bậc cao cũng tham dự, trùng hợp lại chính là phó cục trưởng Vương.
Các phóng viên vây quanh Hạ Hiểu Lan, bị người phòng 307 kéo đến xem náo nhiệt, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Quảng Bình. Vừa giới thiệu là cục trưởng họ Vương, lại còn hơi giống Vương Kiến Hoa, Hạ Hiểu Lan liền biết người kia là ai!
Khí chất thì phấn chấn chưa hẳn đã có, cũng không phải dạng bụng phệ của lãnh đạo, có lẽ đã chịu không ít khổ khi xuống công tác, trông Vương Quảng Bình có vẻ gầy hơn so với tuổi thật, tinh thần thì ngược lại rất tốt.
Xem ra, vương cục trưởng rất thích tham gia những dịp thế này, còn trò chuyện đôi chút với Đỗ Triệu Huy.
Hạ Hiểu Lan trong lòng có chút quái lạ, giống như nàng không biết mình có nên ra tay can thiệp vào vận mệnh của Trần Tích Lương hay không, trong tiềm thức, vận mệnh dường như đã sớm an bài xong xuôi tất cả. Đỗ Triệu Huy tìm đến nàng, nàng nói chuyện Hạ Đại Quân bảo đi tìm Hạ Tử Dục.
Đỗ thiếu gia khẳng định không nghe theo sắp xếp của nàng, nhưng hôm nay, Đỗ Triệu Huy liền gặp mặt Vương Quảng Bình.
Vương Quảng Bình lại là bố chồng tương lai của Hạ Tử Dục.
Lý do gặp mặt cũng không hề gượng ép chút nào, tư giáo dục bậc cao quan tâm đến sự phát triển của giáo dục bậc trung, Hoa Thanh thành lập quỹ học bổng tư nhân, lãnh đạo tư giáo dục bậc cao tham dự không phải là lẽ đương nhiên sao!
Cho nên hai người này mới gặp nhau.
Biểu hiện của Hạ Hiểu Lan có chút kỳ lạ, Đỗ Triệu Huy trên sân khấu cũng nhìn thấy nàng.
Dưới khán đài đông nghịt người, có phóng viên, có thầy cô, một đám hỗn độn. Trong đám người đông như vậy, Đỗ Triệu Huy cũng liếc mắt thấy ngay Hạ Hiểu Lan, con bé đó đúng là xinh đẹp quá thể!
Gương mặt nhỏ xinh đẹp, eo thon ngực lớn lại thêm đôi chân dài, làn da trắng như tuyết.
Ánh mắt nhìn người thì cứ như luôn đọng lại một vũng nước mùa xuân, vui buồn giận hờn đều cứ như đang trêu ngươi.
Loại yêu tinh này, tự nhiên mang nét phong tình, không thể bắt chước được, sau này trang điểm cũng chẳng thành. Thật khó khăn mới tái sinh ở kiếp này, nên được người nâng niu ở biệt thự cao cấp, đi đâu cũng có siêu xe đưa đón, sợ vải vóc xấu làm trầy làn da, đeo trang sức, xách túi hàng hiệu, mười ngón tay không dính bụi trần mới đáng là gì, đôi chân đó thậm chí còn không nên đặt xuống nơi có chút bụi bặm.
Ở nội địa đích xác quá lãng phí.
Lãng phí hơn là, một vưu vật lớn như vậy, tính cách lại quá cứng rắn.
Đỗ Triệu Huy ậm ừ có lệ nói chuyện với vương cục trưởng, nghĩ bụng, Hạ Hiểu Lan nhìn thấy buổi lễ quyên tặng này, có hối hận quyết định trước đây không?
Ở lại nội địa thì có gì tốt; nghe nói sinh viên nội địa sau khi tốt nghiệp tiền lương mỗi tháng chỉ vài chục đồng.
Đi làm phục vụ trong quán trà ở Hồng Kông, mỗi tháng còn có thể kiếm mấy trăm đô la Hồng Kông đấy.
"Đỗ đồng chí?"
Vương Quảng Bình cảm thấy người này có chút thất thần.
Công tử nhà giàu của thương nhân Hồng Kông, khó tránh khỏi có chút không coi ai ra gì, vậy mà lúc nói chuyện với ông lại thất thần!
Vương Quảng Bình trong lòng khó chịu, Đỗ Triệu Huy vội vàng thu lại ánh mắt:
"Ý của cục trưởng Vương tôi hiểu rồi, muốn Bộ Giáo dục đứng ra dẫn đầu, để quỹ học bổng này có quy mô hóa... Thật không dám giấu giếm, tập đoàn chúng tôi đích thực cũng có kế hoạch như vậy, nhưng sau này muốn quyên tặng cho trường đại học nào, quyên bao nhiêu tiền, tập đoàn sẽ họp bàn thảo luận, hiện tại không thể cho ngài một câu trả lời chắc chắn."
Cái vị cục trưởng Vương này xông lên, mở miệng đã muốn tư giáo dục bậc cao dẫn đầu.
Đỗ Triệu Huy đối với không khí trong nội bộ có chút biết, đây chẳng phải muốn lên ôm công lao hay sao?
Để tư giáo dục bậc cao dẫn đầu, chẳng phải là do vị cục trưởng Vương này dẫn đầu sao, để Tranh Vinh tập đoàn quyên tiền cho các trường đại học, tất cả là do công lao của cục trưởng Vương!
Đoạt công lao Đỗ Triệu Huy không sợ, hắn là một người rất thực tế, trước mặt có thể thân thiết gọi Đỗ Tranh Vinh là "cha", sau lưng mắng ông già bất tử. Vương Quảng Bình một phó ty của tư giáo dục bậc cao, có thể mang lại lợi ích gì cho Đỗ Triệu Huy?
Nếu như có thể giúp Đỗ Triệu Huy đả thông các mối quan hệ, Đỗ đại thiếu gia đương nhiên sẽ nâng đỡ cục trưởng Vương.
Đằng này chưa cho thấy thực lực đã mở miệng đòi dẫn đầu tổ chức quyên tiền, mẹ nó, tiền không phải từ trong túi của cục trưởng Vương móc ra mà lại có thể tùy tiện lên tiếng phải không?!
Tuy rằng mấy trăm vạn chỉ là tiền mua một chiếc xe của Đỗ gia, nhưng cũng phải xem việc bỏ tiền có đáng hay không, làm thành tích cho cục trưởng Vương mà không mang lại lợi ích thì Đỗ Triệu Huy tuyệt đối sẽ không chịu nhả ra.
Vương Quảng Bình chịu đựng tiếng phổ thông lơ lớ của Đỗ thiếu gia, hai người nói cả nửa ngày, một câu cũng không trúng vào trọng tâm.
Lần trước việc lớp phụ đạo bị làm hỏng, Vương Quảng Bình đích xác cần một thành tích nổi bật, hắn đã nhắm tới Đỗ thiếu gia nhiều tiền ngốc nghếch này. Đỗ Triệu Huy trong giọng nói mang chút qua loa, tưởng rằng ông nghe không ra ư?
Coi thường ông là phó ty tư giáo dục bậc cao sao, Vương Quảng Bình kìm nén tức giận.
"Đỗ đồng chí, anh có thể không hiểu rõ tình hình trong nước, chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng cần có tổ chức, có kỷ luật, dù là thương nhân Hồng Kông, cũng cần tuân theo pháp luật và quy định của nội địa... Hợp tác với tư giáo dục bậc cao, đối với đôi bên đều có lợi, mong anh suy nghĩ thật kỹ."
Phó ty đã không thể giúp được gì?
Đỗ thiếu gia đúng là coi thường ông, chuyện Vương Quảng Bình có giúp đỡ được hay không thì chưa bàn, nếu muốn gây phiền phức cho Đỗ Triệu Huy luôn thì không thành vấn đề.
Nếu tư giáo dục bậc cao không gật đầu, thì nghi thức quyên tặng ngày hôm nay có thể không có giá trị, sau này Tranh Vinh tập đoàn còn muốn quyên tiền nữa sao? Còn phải xem có trường trung học nào dám nhận không!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận