Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 431: Thiên chi kiêu nữ (length: 8267)

Sân thể dục phía Tây đã sớm chật ních người, Dương Vĩnh Hồng chạy đi tìm bộ phận lớn của hệ thổ mộc, Hạ Hiểu Lan cùng sáu nữ sinh khác trong phòng 307 thì thuận lợi gặp được bạn học cùng hệ.
Thành viên phòng 307 quá tạp, Dương Vĩnh Hồng là hệ thổ mộc, còn lại 7 người hệ Kiến Trúc cũng không học chung lớp.
Hạ Hiểu Lan cùng lớp chỉ có Tô Tĩnh, Lữ Yến và Chu Lệ Mẫn.
Các nàng đều là ban 2 khóa 84 hệ Kiến Trúc.
"Lớp chúng ta chỉ có 4 nữ sinh thôi sao?"
"Không, còn có Ninh Tuyết!"
Về phần vì sao lại phân Ninh Tuyết vào phòng 305 thì Tô Tĩnh cũng không hiểu.
Dù sao mặc kệ phân chia thế nào, các nữ sinh của ba ban cũng không có cách nào nhét vừa vặn vào hai phòng ngủ, Hạ Hiểu Lan cũng không theo đuổi vấn đề này không tha, nàng cùng Tô Tĩnh ba người cuối cùng cũng gặp được các bạn nam học cùng lớp. Đa số đều là những học bá chính hiệu mặt mày xám xịt, Hạ Hiểu Lan nhìn thấy một người anh em mặc quần đùi, bên dưới đi tất hồng phối giày sandal, nàng chỉ có thể bội phục đối phương phối đồ rất mốt.
Nhưng mà các nam sinh ban 2 nhốn nháo nửa ngày cũng không có ai chủ động đi lên bắt chuyện với các nữ sinh.
Tô Tĩnh trợn mắt: "Các vị đồng học, đã lên đại học cả rồi, các ngươi nếu có thể kiên trì 5 năm không nói chuyện với nữ sinh thì ta cũng xin bái phục!"
Vài nam sinh ban hai mặt đỏ bừng, bên cạnh có người cười ồ.
Tiếng cười mang theo vẻ ngưỡng mộ, đèn sân thể dục phía tây đều đã bật, dưới ánh đèn Hạ Hiểu Lan cả người dường như tỏa ra ánh sáng trong trẻo, nàng xinh đẹp đến mức vượt quá tưởng tượng của các nam sinh ban 2 hệ Kiến Trúc, tối qua bên khu ký túc xá nam đã có người hỏi về "Hạ Hiểu Lan", những sư huynh đã không còn ngại ngùng hỏi thăm "Hạ Hiểu Lan" là tân sinh nào, chờ đến khi Hạ Hiểu Lan xuất hiện, các nam sinh ban 2 liền hiểu ra hết.
Ngoài Hạ Hiểu Lan ra thì ba người Tô Tĩnh cũng đều không tệ.
Tô Tĩnh da trắng, Lữ Yến có răng khểnh và má lúm đồng tiền, Chu Lệ Mẫn da hơi ngăm, nhưng lại có vẻ rạng rỡ của cô gái trẻ tuổi.
Bốn nữ sinh đứng chung một chỗ khiến cho các nam sinh ban 2 chủ động bắt chuyện vẫn còn tương đối khó.
đ·á·i lão sư tới giải cứu các đồng bào nam xấu hổ.
"Nhanh chóng ngồi vào vị trí, đừng có cầm ghế mà đứng ngây ra đấy, vị trí lớp chúng ta là ở đây! Các nữ sinh ngồi phía trước, các nam sinh có ý kiến gì không?"
Các tân sinh đều tương đối ngoan ngoãn, quen với việc nghe lời thầy cô, cho dù đ·á·i lão sư thật ra cũng xem như là học sinh... Người của ban 2 đều ngồi vào chỗ, Hạ Hiểu Lan ở hàng đầu tiên, nàng cảm thấy có những ánh mắt đ·á·n·h giá. Thật không có ác ý gì, bất quá là ánh mắt dừng lại trên mặt nàng nhiều hơn vài giây, người dám quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào nàng chắc chắn không nhiều.
Tên "Hạ Hiểu Lan", cảm ơn sự cố gắng tuyên truyền của mấy sư huynh, thật sự có rất nhiều người biết.
Còn có đồng sự hỏi đ·á·i lão sư, "Cái người mặc quần dài ngồi đầu hàng kia, chính là Hạ Hiểu Lan lớp các anh đấy hả? Nghe nói hôm báo danh đã làm cho Đỗ Học Phong bên hệ thổ mộc mê muội, giờ nổi tiếng quá rồi! Tân sinh hệ kiến trúc lần này, chỉ có cô ấy với Ninh Tuyết là có thể sánh vai thôi nhỉ..."
đ·á·i lão sư xoa mồ hôi trán, "Cậu đừng có mà nói linh tinh, Hoa Thanh chúng ta là cái nơi xem mặt sao?"
Một tân sinh dựa vào mặt lớn lên xinh đẹp thì ai cũng biết, cũng không có gì đáng để khoe khoang cả, người có thể t·h·i đậu vào Hoa Thanh thì đầu óc không hề ngu ngốc, nhưng nếu ngày nào bên cạnh cũng có một đám nam sinh thừa nội tiết tố vây quanh, liệu Hạ Hiểu Lan có thể học tập bình thường tại Hoa Thanh không? đ·á·i lão sư tuy rằng cảm thấy một nữ sinh nũng nịu như Hạ Hiểu Lan không thể ở hệ Kiến trúc được lâu, nhưng Hoa Thanh có nhiều chuyên ngành như vậy, đ·á·i lão sư vẫn hy vọng Hạ Hiểu Lan sẽ học được thứ gì đó ở trường!
Còn về Ninh Tuyết, thì Ninh Tuyết lại là chuyện khác.
Mồ hôi trên trán đ·á·i lão sư càng chảy ra nhiều hơn.
Việc trong khoa phân Ninh Tuyết vào ban 2, anh vừa Cao Hứng, lại vừa cảm thấy áp lực.
Chuyên ngành kiến trúc thì anh không hiểu lắm, thứ anh có thể quản được là về mặt sinh hoạt của học sinh ban này. Tiên sinh Ninh Ngạn Phàm danh tiếng lẫy lừng, làm cháu gái ruột của ông ấy, Ninh Tuyết khi còn nhỏ cũng đã đạt được một vài thành tích, vậy rốt cuộc có dễ quản hay không đây?
Còn có cả Hạ Hiểu Lan nữa.
đ·á·i lão sư lo lắng nha, anh có một trực giác, hai nữ sinh này bị phân vào cùng một lớp nhất định sẽ có sự ganh đua hơn kém!
t·h·i·ê·n chi kiêu nữ nha, người thì chiếm tài hoa, người thì chiếm vẻ đẹp, đều ở trên cái bình đài cao như Hoa Thanh... đ·á·i lão sư tuyệt không Cao Hứng, anh chỉ là kiêm chức làm chủ nhiệm lớp, bản thân mình còn chưa tốt nghiệp tiến sĩ, nếu học sinh ban 2 có thể bớt lo một chút, đ·á·i lão sư sẽ vô cùng cảm tạ trời đất.
Lễ khai giảng bắt đầu!
Mở đầu là phần phát biểu của các lãnh đạo, bí thư đảng ủy nhà trường và hiệu trưởng đều nói nửa giờ.
Hai vị lãnh đạo nói đều rất khuôn mẫu, hiệu trưởng thì dùng từ ngữ hơi hài hước chút, Hạ Hiểu Lan cố gắng tập trung tinh thần, nàng đang ở hàng đầu, nếu mà ngủ gật thì không hay cho lắm. Rốt cuộc thì mấy vị lãnh đạo cũng thay phiên nhau phát biểu một hồi, bày tỏ sự chào đón của Hoa Thanh đối với các sinh viên chưa tốt nghiệp và nghiên cứu sinh khóa này, tiếp đó đến lượt đại diện tân sinh lên đài đọc diễn văn.
Một nữ sinh, dáng người rất cao, theo mắt Hạ Hiểu Lan đánh giá thì cô ấy không thấp hơn 168cm!
Tóc ngắn cắt bằng, mặc một bộ váy liền áo kẻ ô vuông hồng trên nền trắng, cũng không mang theo bản thảo mà lên đài luôn. Xinh đẹp thì không thể nói là quá xinh đẹp, ít nhất so với Hạ Hiểu Lan thì không bằng, Ninh Tuyết cùng Hạ Hiểu Lan không cùng một phong cách.
Nhưng chính là sự tự tin!
Sự tự tin này có thể đến từ huy hiệu trường "Đại học Hoa Thanh" trên n·g·ự·c của cô.
Có thể đến từ gia thế học thức uyên thâm của gia đình cô, từ ông nội của cô, người được gọi là kiến trúc sư bậc thầy của Hoa quốc, Ninh Ngạn Phàm.
Cũng có thể là từ thành tích t·h·i tốt nghiệp tr·u·ng học đứng đầu toàn quốc của Ninh Tuyết, do những sự công nhận mà cô đã đạt được khi học ở cấp 3?
Hình tượng của một người trong lòng người khác, không thể lột bỏ những thứ bề ngoài, chỉ đơn thuần thể hiện bản chất. Mặc kệ là dung mạo, thành tích, gia thế, những sự công nhận, những yếu tố này cộng lại tạo nên một Ninh Tuyết tự tin như hôm nay!
Hạ Hiểu Lan thậm chí còn muốn cảm thán, cô gái như thế này mới thật sự là được vận m·ệ·n·h chiếu cố sao? Giỏi đầu thai thật đấy, còn mình thì đã cố gắng đủ rồi, ông trời thật thiên vị!
Đương nhiên, cô cũng sẽ không tự ti về bản thân.
Cô t·h·i được vào Hoa Thanh, chẳng phải là để nhận thức những người ưu tú, để mình cũng trở nên ưu tú hơn hay sao?
"Các vị đồng học buổi tối tốt, ta là Ninh Tuyết, cũng giống như các bạn, năm nay trở thành tân sinh của Hoa Thanh..."
Giọng của Ninh Tuyết không hề ngọt ngào, diện mạo của nàng cũng không ngọt.
Vừa mở miệng, đầu óc khoa học kỹ thuật của Hạ Hiểu Lan bỗng nhiên hiện ra một câu "Tháng năm t·h·i·ê·n Sơn tuyết, không hoa chỉ có lạnh", tháng năm ở t·h·i·ê·n Sơn vẫn là tuyết bay trắng núi, chỉ có khí lạnh thấu xương, căn bản không thấy được một chút hoa cỏ. Đây là tuyết ở t·h·i·ê·n Sơn, một nữ học bá rất lạnh lùng.
Hạ Hiểu Lan đang nhìn Ninh Tuyết, Ninh Tuyết cũng đang nhìn cô.
Bởi vì đã t·r·ải qua rất nhiều trường hợp tương tự, Ninh Tuyết biết cách khiến ánh mắt mình trở nên tự nhiên hơn. Hạ Hiểu Lan lớn lên thật đẹp, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn ngồi phía dưới nghe nàng nói, trong số các tân sinh khóa 84, Ninh Tuyết đã có lợi thế hơn trong lĩnh vực kiến trúc, chuyện lớn lên đẹp hay không đối với Ninh Tuyết cũng không quan trọng.
Một gương mặt xinh đẹp không bằng một chiếc cúp kiến trúc thật sự.
Lúc Ninh Tuyết nói chuyện, tất cả các tân sinh đều không còn chú ý đi nhìn trộm Hạ Hiểu Lan nữa, khí chất của t·h·i·ê·n chi kiêu nữ vượt qua cả sức hấp dẫn về bề ngoài, khiến cho người khác phải thuyết phục!
Chỉ có một nam sinh, đối với những điều Ninh Tuyết đang nói thì không hứng thú, trên thực tế, hắn đang suy xét xem quyết định học đại học ở Hoa Thanh của mình có chính x·á·c hay không, bầu không khí ở các trường tr·u·ng học trong nước so với nước ngoài vẫn có chút khác biệt.
Ánh mắt nam sinh dừng lại trên người Hạ Hiểu Lan, hắn đẩy người bạn bên cạnh, "Đây là cái người mà mấy cậu gọi là tân giáo hoa?"
Người bạn nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc: Lúc này, mẹ nó không lo lắng nghe Ninh Tuyết đồng học p·h·át biểu, lại còn nhìn cái tân giáo hoa cái gì nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận