Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1155: Lật ngược phải trái (length: 8507)

Một hồi tranh chấp biến mất không còn dấu vết.
Bạch Trân Châu tùy tiện kéo lý do lừa gạt Thường Oánh, Thường Oánh chỉ số thông minh bình thường không tin, ngược lại cảm thấy Bạch Trân Châu không tôn trọng nàng cái thân phận chị dâu. Hiện giờ nói nửa thật nửa giả, Thường Oánh không những không trách Bạch Trân Châu, còn bắt đầu đau lòng khi thấy người nàng toàn thân là thương tích:
"Công an sao không đích thân đến Dương Thành, ngươi như vậy lại trở về, sẽ làm đau chỗ vết thương mất thôi!"
Bạch Trân Châu không để ý, "Chị dâu, thật là vết thương nhỏ thôi mà."
Thường Oánh nghĩ nghĩ, "Sau khi về ngươi còn ở lại đây không? Nếu không, tôi xin nghỉ phép ở đơn vị, đi Bằng Thành chăm sóc cô mấy ngày?"
Hạ Hiểu Lan giúp chọn món ăn, nghĩ bụng chị dâu của Bạch Trân Châu có vẻ không cùng một phe với nhà họ Bạch, dù tốt dù xấu thì người vẫn không tệ. Làm chị dâu thì phải quan tâm em chồng, đáng tiếc em chồng lại không cảm kích... Quả nhiên liền nghe được Bạch Trân Châu từ chối:
"Chị dâu, ta có thể chạy có thể nhảy không cần phải đặc biệt chăm sóc, chị đừng lo cho ta."
Bạch Trân Châu cũng không dám mạo hiểm, Kha Nhất Hùng bây giờ là một kẻ không có giới hạn cuối cùng, chờ Bạch Trân Châu báo án, đối phương còn không biết sẽ phản ứng gì, nhỡ đâu lại nhằm vào người bên cạnh Bạch Trân Châu thì sao?
Thường Oánh khi nào cũng có thể đi Bằng Thành, chỉ là không thích hợp vào thời điểm hiện tại.
Thường Oánh lại khuyên thêm vài câu, thái độ Bạch Trân Châu kiên quyết, trước mặt Hạ Hiểu Lan cùng Cát Kiếm, Thường Oánh cũng khó nói gì thêm. Chờ ăn cơm xong, Hạ Hiểu Lan cùng Thường Oánh đỡ Bạch Trân Châu xuống lầu, khi vừa đưa Bạch Trân Châu lên xe, Thường Oánh nhét cho Bạch Trân Châu một xấp tiền:
"Dạo này chẳng phải không làm ăn được sao? Cô cầm tiền này mua ít đồ bồi bổ cho bản thân!"
Đừng bàn đến Thường Oánh trong lòng nghĩ như thế nào, người ta hành xử rất đúng mực, Hạ Hiểu Lan liền cảm thán: "Tôi cứ lo chị dâu không hòa hợp với cô, bây giờ xem ra cũng không tệ lắm."
Thường Oánh đưa hơn một trăm đồng.
Chút tiền này đối với Bạch Trân Châu mà nói không đáng gì, hiện tại vận chuyển đội ngày càng mở rộng, dù mục đích chủ yếu của Bạch Trân Châu là oán giận Kha Nhất Hùng và giúp các sư huynh đệ thoát khỏi nghèo khó, nàng là người chủ quản, tiền vốn đều là nàng bỏ ra, tiền kiếm được của vận chuyển đội đương nhiên cũng phần lớn do nàng giữ.
Cho nên thu nhập của nàng là cực kỳ khả quan.
Tiền không nhiều, tấm lòng là quan trọng nhất, Bạch Trân Châu cất tiền vào người:
"Người thì rất không sai, sau khi kết hôn còn nói muốn chăm sóc bà nội, bảo ta để bà nội ở lại Dương Thành với nàng, là chính ta nghĩ bà nội muốn đi làm nên mới mang bà theo bên người."
Trong tay Thường Oánh chắc là không thiếu tiền, phần tiền kết hôn Bạch Chí Dũng đều giao cho nàng.
Nhưng người ta chịu lấy tiền ra cho Trân Châu tiêu thì lại là chuyện khác— tuy rằng Bạch Trân Châu cũng không ít tiền cho Đại ca của nàng kết hôn, đều là người một nhà, tiền bạc không cần tính toán quá rõ ràng, Hạ Hiểu Lan xưa nay không lo lắng chuyện trả tiền, nàng chỉ lo cho Bạch Trân Châu, sợ người khác xem sự trả giá của Bạch Trân Châu là chuyện đương nhiên!
Trên đường về Dương Thành, Bạch Trân Châu không hề chậm trễ mà đến đồn công an báo án.
Vật liệu xây dựng An Gia ở chợ tiểu thương phẩm rất nổi tiếng, hoặc là nói danh tiếng của nó ở toàn Bằng Thành đều không nhỏ, việc một mình kinh doanh vật liệu trang trí xây dựng với quy mô lớn như vậy thì ở toàn Bằng Thành đều xem như người tài giỏi!
Bạch Trân Châu đối ngoại chính là lão bản của Vật liệu xây dựng An Gia, xảy ra chuyện lớn như vậy mà qua tận một ngày mới đi báo án?
Bạch Trân Châu rất ngại ngùng, "Bị người cấp cứu, hôm nay mới tỉnh lại."
Trong lời nói tự nhiên có sơ hở, Bạch Trân Châu người đầy thương tích này được bệnh viện nào cấp cứu, chính nàng cũng nói không rõ, chỉ nói là trong lúc hôn mê, tỉnh lại đã ở Dương Thành, tỉnh lại liền lập tức về Dương Thành báo án.
"Vậy cô còn nhớ rõ mặt mũi người tập kích cô như thế nào?"
Công an không ôm hy vọng lớn, nào ngờ Bạch Trân Châu nói không chỉ nhớ rõ, nàng còn nhận biết được, đối phương có hơn mười người, bình thường hoạt động ở đâu, biệt danh là gì, nàng nói rất rõ ràng.
Chờ Bạch Trân Châu ghi khẩu cung xong đi ra, Hạ Hiểu Lan và Cát Kiếm vẫn đang ở bên ngoài chờ.
"Nói như vậy thì thật sự có tác dụng sao?"
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Kha Nhất Hùng không bị bắt thì những người phục kích cô cũng không trốn thoát, đồn công an chắc chắn không chỉ nghe lời một phía của cô, bọn họ sẽ thăm hỏi điều tra. Đêm đó tuy rằng mưa to, thời gian lại rất khuya, chắc chắn có người dân ở gần nghe được động tĩnh, họ là không muốn rước họa vào thân."
Hạ Hiểu Lan có thể hiểu được nỗi sợ hãi của người chứng kiến.
Kêu một tiếng ngoài cửa sổ cũng mạo hiểm lớn lắm, có khi chẳng dọa được Bạch Trân Châu bỏ chạy mà nếu bị nhớ kỹ nhà nào hộ nào, xong việc lại bị đám côn đồ trả thù thì làm sao? Người ta cũng là trên có già dưới có trẻ, trời mưa to, chưa chắc đã thấy rõ Bạch Trân Châu là ai, một lũ người đánh nhau lung tung, không ai nhiệt tình xông ra như vậy.
Hiện giờ Bạch Trân Châu báo án lại khác, uy lực của công an đến cửa cũng khác, huống chi Bạch Trân Châu buôn bán ở chợ tiểu thương phẩm cũng đã lâu, cư dân quanh đó nhận biết một người như vậy, so với việc đêm hôm trước xông ra giúp người lại khác, chắc chắn có người sẽ nói một câu mình thấy gì đó.
Bạch Trân Châu bị Hạ Hiểu Lan thuyết phục không còn đi theo con đường xã hội đen, không dùng thân phận giang hồ để giải quyết.
Tiểu thương bị chém đi báo án có gì đặc biệt đâu?
Ngược lại, Kha Nhất Hùng không thể báo án, hắn còn muốn làm đại ca nữa đó!
Đại ca trên đường bị thương, lại tìm công an ra mặt? Kha Nhất Hùng không giữ nổi cái mặt mo này, vị trí đại ca của hắn phút chốc tụt dốc không phanh.
Hạ Hiểu Lan giúp Bạch Trân Châu mở một phòng ở nhà khách của chính phủ, dặn dò nàng hai ngày này chú ý một chút cho an toàn, sợ Kha Nhất Hùng chó cùng rứt giậu.
Còn bản thân nàng thì nhân lúc trời tối đi gặp Bành bí thư.
Bành bí thư vẻ mặt kiểu "Cô thật biết gây chuyện" nhưng lại không thể không cắn răng giải quyết giúp Hạ Hiểu Lan.
Lãnh đạo đều công khai quan hệ với Lưu Phân rồi, Bành bí thư cho rằng mình và Hạ Hiểu Lan là cùng trên một con thuyền, không thoát ra được, Hạ Hiểu Lan cầu ông thúc giục đồn công an nhanh chóng bắt người, ông có thể từ chối sao?
Bất quá Bành bí thư làm việc vẫn rất cẩn thận, "Chuyện này tôi phải nói với lãnh đạo một tiếng."
Hạ Hiểu Lan không để bụng, nàng có thông đồng làm bậy với Kha Nhất Hùng đâu, nói cho Thị trưởng Thang nàng cũng không có gì áy náy.
Nàng thấy sự tình không lớn, Thang Hoành Ân công việc bận rộn không cần nàng phải nhọc tâm lo lắng, nên mới đến tìm Bành bí thư thương lượng trước. Bành bí thư muốn báo cáo lên trên thì Hạ Hiểu Lan đương nhiên không cản.
Thang Hoành Ân thấy cái tên này rất quen thuộc.
Hình như Lưu Dũng từng nhắc đến, dụ dỗ đe dọa muốn hợp tác làm ăn với Hiểu Lan?
Không ngờ còn uy hiếp các công trường khác nữa.
Hiện giờ còn có vụ án gây thương tích.
Chuyện này mang tính chất xã hội đen rồi, Thang Hoành Ân dặn dò Bành bí thư chú ý chuyện này.
Bành bí thư lúc này mới giống như cầm được thượng phương bảo kiếm, làm việc dứt khoát.
Đêm đó, những kẻ phục kích Bạch Trân Châu đêm đó, trừ mấy tên bỏ chạy sớm thì tất cả đều bị bắt.
Nhưng những người này đều khai rằng không phải do Kha Nhất Hùng chỉ điểm.
Không phải Kha Nhất Hùng chỉ điểm thì tại sao lại đi phục kích Bạch Trân Châu? Theo như bọn côn đồ nói thì là do Kha lão bản đối xử với họ không tệ, nên họ muốn xả giận cho Kha lão bản, dù sao Kha lão bản cũng đang yên đang lành mà ngồi nhà tự dưng bị người ta chém bị thương, bọn họ cho rằng là do Bạch Trân Châu tìm người ra tay.
Không phải có ý định hành hung mà là trả thù nhất thời sao?
Kha Nhất Hùng đúng là bị thương, vẫn đang nằm viện đó thôi, vết thương trên người chẳng kém gì Bạch Trân Châu.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hiểu Lan lấy được kết quả này cũng không nói nhiều:
"Thật biết làm xáo trộn thứ tự thời gian bị thương!"
Kha Nhất Hùng là người có đầu óc, kẻ như thế này không thể coi thường, hắn vẫn luôn dùng đầu óc để khống chế một đám côn đồ. Hạ Hiểu Lan chắc chắn hắn sẽ không báo án, quả thật hắn không hề báo án. Nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, Kha Nhất Hùng đã có đối sách... Một người thông minh như vậy, vì sao muốn phục kích Bạch Trân Châu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận