Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 286: Chu Thành là bao lớn quan? (length: 8572)

Nhầy nhụa, khó bỏ khó phân.
Chu Thành buổi tối trằn trọc không ngủ được.
Khó khăn lắm mới ngủ được, tạp niệm trong đầu lại chạy ra quấy rầy hắn, gương mặt Hạ Hiểu Lan ở trong mộng hắn náo loạn một đêm, đỏ bừng phóng túng, hắn tỉnh dậy mới phát hiện thân thể mình khác thường. Sáng sớm, Chu Thành tắm nước lạnh, lại đem quần áo bẩn giặt đi. Đến nhà Vu nãi nãi, Chu Thành có chút khẩn trương... Điều này cũng không thể trách hắn a, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, nghe nói là hiện tượng bình thường.
Nhưng đến khi nào hắn mới có thể cưới được tức phụ?
Thật muốn giống như Hiểu Lan nói, chờ nàng học xong đại học, vậy ít nhất còn hơn bốn năm nữa, Chu Thành cảm giác mình có thể nghẹn điên.
Tương lai con rể đến, Lưu Phân sáng sớm tinh mơ đã gói sủi cảo da mì, nhân thịt nguyên chất thêm chút hành, một đám sủi cảo tròn trịa, nhân bánh đầy đặn nhanh nứt cả vỏ sủi cảo, Lưu Phân cho Chu Thành nấu một đĩa lớn, mẹ vợ làm sủi cảo sao có thể không ăn hết? Chu Thành cũng đích xác đang tuổi thay da đổi thịt tràn đầy sức sống, mười mấy cái sủi cảo không là gì cả, dễ dàng ăn hết.
Đặt đũa xuống, Chu Thành chủ động nhắc đến Phàn Trấn Xuyên:
"Lưu dì, con đến Thương Đô là để giải quyết chuyện này, hôm nay con sẽ đi xử lý, dì cứ yên tâm, đợi đến tối nay mọi chuyện sẽ có kết quả bước đầu."
Lưu Phân làm sao có thể yên tâm, nàng lo lắng muốn ch·ế·t.
"Phàn Trấn Xuyên ở huyện Hà Đông rất lợi hại, Chu Thành con..."
Chu Thành con chỉ là người nơi khác đến, có được không?
Lưu Phân muốn khuyên Chu Thành đừng c·ứ·n·g đối c·ứ·n·g, nhưng khi mở miệng, nàng lại không biết phải nói như thế nào. Chu Thành để nàng bớt lo, móc chứng kiện ra cho nàng xem.
Lưu Phân không hiểu quân đoàn hay cái gì đó, nàng chỉ nhìn thấy chức vụ và quân hàm của Chu Thành.
Chờ Chu Thành đưa Hạ Hiểu Lan đến Thương Đại, Lưu Phân vẫn còn đang ngơ ngác, nàng hỏi Vu nãi nãi:
"...Đứa bé kia là cái chức vụ gì?"
"Doanh trưởng."
"Doanh trưởng là làm quan à?"
"Không phải quan lớn gì đặc biệt, nhưng ở tuổi Chu Thành, cũng đã rất giỏi."
21 tuổi doanh trưởng, quân hàm thiếu tá? Vu nãi nãi nghĩ, Lưu Phân thật thà yếu đuối hơn nửa đời người, mà còn có cái m·ệ·n·h này? Hạ Hiểu Lan quả nhiên là quỷ lanh lợi thông minh, lúc yêu đương với Chu Thành có lẽ không rõ chức vụ của hắn, nhưng ánh mắt quả thực quá đ·ộ·c, một chọn liền chọn được nhân tr·u·ng chi long!
Vu nãi nãi nói, lính bình thường phía trên có trung đội trưởng, đại đội trưởng, sau đó mới đến doanh trưởng.
Lên nữa có đoàn trưởng, lữ trưởng và sư trưởng.
Đoàn trưởng đã có thể xưng hô là "Thủ trưởng", còn doanh trưởng thì hơi kém chút. Nhưng mà, có thể làm thủ trưởng, ai lại trẻ tuổi như Chu Thành vậy? Lưu Phân không rõ Chu Thành với Phàn Trấn Xuyên ai lợi hại hơn, nàng chỉ biết, Chu Thành chắc chắn không sai, Phàn Trấn Xuyên thì tuổi tác gần bằng nàng, Chu Thành mới có 21 tuổi!
Vu nãi nãi nói "nhân tr·u·ng chi long", thời trước mấy chục năm đều là nhà giàu hào môn tranh đoạt làm rể hiền.
Lưu Phân nghĩ đến điều kiện nhà mình, cũng không hiểu sao hai người trẻ tuổi xa cách như vậy lại quen nhau được.
Vu nãi nãi dứt khoát giải thích: "Con lo lắng cũng vô dụng thôi, tất cả đều do m·ệ·n·h, số m·ệ·n·h đã định rồi, không thể đẩy đi được."
Tương tự như vậy, nếu trong số m·ệ·n·h không có, thì dùng đủ các loại thủ đoạn cũng không thể cầu được. Hiện tại chỉ là đang quen nhau, có thành hay không còn khó nói, thấy thái độ Chu Thành rất để bụng Hạ Hiểu Lan, ai mà biết tương lai có thay đổi hay không.
Lưu Phân không phải kinh hỉ, mà là thấp thỏm lo âu, Vu nãi nãi quyết định vẫn là không nói hết nửa sau ra để chọc nàng.
...
"Hôm nay ngươi vẫn là 6 giờ về nhé, giữa trưa ăn cơm ở căn tin Thương Đại à? Chiều ta đến đón ngươi, nếu giữa trưa có thời gian thì ghé qua đây."
Chu Thành mong 24 giờ đều có thể dính lấy Hạ Hiểu Lan, nhưng xin phép trở lại đây là vì xử lý công việc chính, thời gian nghỉ phép lại không dài, hắn phải tranh thủ giải quyết, nếu không những kẻ đáng ghét kia sẽ phá hoại tâm trạng vợ hắn, còn làm cho mẹ vợ tương lai lo lắng đề phòng.
"Anh đi làm việc đi, em biết tự chăm sóc mình mà."
Chu Thành làm việc chắc không tiện mang nàng đi cùng, Hạ Hiểu Lan cũng không phải là cô nàng nhỏ bé không hiểu chuyện, nhất định cứ phải dính lấy nhau có ích gì chứ? Hiện tại phải ôn tập cho tốt, thi đại học đạt kết quả tốt; thi đậu khoa Kiến Trúc của Thanh Hoa, thời gian gặp gỡ chung đụng với Chu Thành sẽ nhiều hơn rất nhiều. Nhịn một chút, là vì sau này được gặp nhiều hơn, Hạ Hiểu Lan phân rõ nặng nhẹ.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng để Chu Thành đến xử lý chuyện này, tâm trí nàng hiện giờ phải đặt vào việc học, dù bây giờ nhìn thành tích không tệ, thi lại lần nữa cũng không hề có áp lực. Thanh Hoa là loại trường gì, có thể so sánh với các trường đại học bình thường sao? Ở trong nước, trường đó là danh giáo đứng đầu, đời trước nàng còn không dám mơ tưởng, đời này xem như được t·i·ệ·n nghi, ngay cả về tiếng Anh, trải qua mấy năm công việc cần cù học tập, trình độ lúc này của nàng đã vượt xa khi thi đại học ở kiếp trước.
Chu Thành vừa đi, Hạ Hiểu Lan đang muốn vào thư viện thì bất ngờ một người lao đến, nhìn kỹ mới thấy là Trác Na.
"Hạ Hiểu Lan, người vừa nãy nói chuyện với cậu là ai vậy?"
"Bạn trai của tớ, còn có thể là ai nữa."
Thật là bạn trai?!
Hạ Hiểu Lan kiếm ở đâu ra cái người như vậy, Trác Na vẫn muốn giãy giụa: "Vậy còn sư huynh Cung Dương..."
"Cung Dương giờ đang giúp cậu của tớ vẽ ít đồ, tớ với anh ấy cũng không thân."
Trác Na cứ muốn gán ghép cô với Cung Dương, Hạ Hiểu Lan cũng không hề nói d·ố·i. Ban đầu là cô tiếp xúc với Cung Dương, nhưng Cung Dương đã ở Kinh thành một tháng vẫn chưa quay lại, làm việc cùng với Lưu Dũng, mỗi ngày đều phải gặp mặt nói chuyện, giờ chắc chắn là Lưu Dũng quen anh ta hơn.
Tin này, đủ cho Trác Na cùng các bạn chung phòng r·ê·n rỉ cả một buổi.
Trác Na cảm thấy Hạ Hiểu Lan chẳng có gì đẹp, nói là năm nay muốn thi đại học, nhưng kết quả thi như thế nào ai mà biết. Còn chưa chắc đã thi đậu đại học, người ta đã có đối tượng rồi, còn chạy đến Thương Đại hai chuyến, nhìn thế nào cũng thấy quá ư nổi bật.
Hôm nay ở thư viện, Hạ Hiểu Lan cảm thấy bớt những ánh mắt chú ý đi.
Hôm qua rất nhiều người bị Chu Thành làm cho ủ rũ, bọn họ với Hạ Hiểu Lan cũng không quen, không thể như Trác Na chạy đến hỏi rõ ngọn ngành, hôm nay vẫn còn đủ dũng khí xuất hiện ở thư viện, chắc chắn là đã xây dựng tâm lý cả buổi trời. Tuy rằng mình không đẹp trai được như vậy, nhưng có tri thức có nội hàm, nhất định phải cưa đổ được cô em khóa dưới!
Chu Thành không biết ở thư viện còn có mấy người muốn đào góc tường nhà hắn.
Mà mấy người đó cũng chẳng đào nổi, bây giờ hắn chỉ muốn đối phó với Phàn Trấn Xuyên. Chu Thành sẽ không đến huyện Hà Đông tìm người, hắn muốn Phàn Trấn Xuyên đến Thương Đô gặp hắn. Hà Đông dù gì cũng là địa bàn của Phàn Trấn Xuyên, Chu Thành không sợ đối phương, hắn chỉ sợ sơ ý làm lớn chuyện, làm cho vị đoàn trưởng dự bị của hắn phải gánh không nổi áp lực.
Lần trước vụ kia mới hủy bỏ, chưa bao lâu đã xảy ra chuyện lần nữa?
Đối phó Phàn Trấn Xuyên cũng không đáng.
Chu Thành không có đi tìm ông bác Thiệu Quang Vinh, nếu nhờ Thiệu Lập Dân giúp, thì chắc chắn không phải dùng thân phận của Chu Thành, mà là dựa vào mặt mũi trong nhà. Thiệu Lập Dân bận việc này, chuyện sẽ từ Thương Đô truyền về Kinh thành. Cả nhà Chu biết chuyện, mẹ hắn sao có thể không biết? Chu Thành biết người nhà vẫn còn thành kiến với Hiểu Lan, sao hắn có thể để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm chứ.
Còn phải nhờ người tìm một con chó đã được huấn luyện, Chu Thành muốn đi một chuyến đến đơn vị quân đội.
Tốt nhất là nhờ người sửa lại tường nhà Vu nãi nãi, thêm mảnh thủy tinh vỡ, mà kéo dây thép lưới điện thì có quá khoa trương không?
Đó đều là vật c·h·ế·t, so ra kém người s·ố·n·g tỉnh táo biến báo.
Nhưng hắn không thể cử hai người đến canh gác nhà Vu nãi nãi chứ? Đến hắn còn chưa được hưởng đãi ngộ kia, đừng nói người nhà. Trừ phi không đi theo con đường chính quy, Chu Thành đang chần chừ.
Trong lúc Chu Thành đang bận rộn thì từ Dương Thành chạy đến Lý Đống Lương và Cát Kiếm, cũng phong trần mệt mỏi theo địa chỉ tìm được "Lam Phượng Hoàng"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận