Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 767: Vợ ta ta kiêu ngạo! (length: 8376)

"Sao bà lại đột nhiên nhớ ra chuyện đưa hết sổ tiết kiệm cho con?"
Chu Thành cầm lấy xem thử, vừa vặn có 9.000 đồng.
Việc anh và Hạ Hiểu Lan lấy ra 9.000 đồng không khó, tiền tiết kiệm định kỳ ở ngân hàng có lãi suất một năm hơn 8%. Chu Thành và Hạ Hiểu Lan đã đầu tư 20 vạn vào việc làm thương hiệu quần áo chung với Trần Tích Lương, 17 vạn còn lại thì Hạ Hiểu Lan gửi tiết kiệm riêng, còn Chu Thành thì giao sổ tiết kiệm cho Hạ Hiểu Lan giữ từ cuối năm ngoái, đến giờ đã là tháng 3, chỉ cần vài tháng nữa thôi, thì 17 vạn tiền tiết kiệm định kỳ này sẽ có khoảng 14.000 tiền lãi, Chu Thành chắc chắn không thiếu tiền.
Nhưng vì vẫn còn tiền gửi tiết kiệm, nên tiền lì xì cho hai cụ thân sinh nhà Chu và Quan Tuệ Nga đều là Hạ Hiểu Lan tự bỏ tiền túi ra.
Tổng cộng không đến 5.000 đồng, đối với Hạ Hiểu Lan mà nói thì không đáng kể gì, bỏ ra cũng chẳng sao, cô mượn tiền của Ngũ giám đốc, số tiền này trong kinh doanh không dùng hết, lại chẳng phải quay về sao? Lãi tiết kiệm cơ bản có thể bù đắp tiền lãi vay, tiền mà cứ giữ khư khư trong tay thì mới vô dụng, Hạ Hiểu Lan chuyển qua chuyển lại mấy ngàn đồng không phải gánh nặng, cô cũng không có ý định khoe công trước mặt Chu Thành —— bà nội Chu nhận tiền của cô, lại cho cô nhiều hơn, như thế Hạ Hiểu Lan lại phải giải thích cho thật rõ.
Bởi vì Hạ Hiểu Lan và Chu Thành có thể dễ dàng bỏ ra mấy ngàn đồng, nhưng bà nội Chu lại không phải vậy.
Lão thái thái ngoài tiền lương hưu và tiền hiếu kính của con cháu ra thì không có thêm khoản thu nào.
Mấy năm trước, hai cụ nhà Chu còn phải chu cấp cho con cái, hôm nay Chu Thành nghe lời của cha mình thì lại nghi ngờ tiền lương của hai cụ không chỉ để chu cấp cho người nhà họ Chu mà còn cả mấy người chiến hữu trước kia của cha. Tuy cha anh giữ chức vụ cao nhưng cũng có một số người xuất ngũ chỉ là lính bình thường, nếu còn tàn tật hoặc hi sinh thì gia đình người ta phải sống ra sao?
Việc sinh lão bệnh tử là việc cần nhiều tiền, cha Chu biết chuyện sao có thể làm ngơ được.
Hai sổ tiết kiệm này, đúng là tiền bà nội Chu vét từ trong kẽ răng ra được. Chu Thành nghi ngờ, đây có lẽ là quá nửa số tài sản của hai cụ mà không cho Chu Di, không cho anh, còn cả mấy đứa em họ nữa, mà lại trực tiếp đưa hết cho Hiểu Lan?
Bà cụ xưa nay vốn bất công, Chu Thành biết.
Nhưng bất công trắng trợn như thế, chắc chắn phải có nguyên do.
Hạ Hiểu Lan giơ cờ trắng đầu hàng: "Là tại con mừng tuổi cho hai cụ, con nói là do anh đưa."
Chu Thành không biết phải nói sao cho phải.
Trái tim như muốn tan thành nước.
Làm việc tốt mà không cần báo công chỉ có vợ anh mà thôi!
Chu Thành nhớ tới người bạn gái của Thiệu Quang Vinh, lúc đó Thiệu Quang Vinh mới đi làm, rất thích cô gái kia và đòi đưa về ra mắt gia đình. Chu Thành còn tưởng Thiệu Quang Vinh đến tuổi thì sẽ cưới, nào ngờ sau này nghe Khang Vĩ nói là sau khi gặp gia đình xong thì chia tay — không phải nhà họ Thiệu không thích mà đá uyên ương, mà là nhà họ Thiệu theo đúng phép tắc đưa sính lễ đầy đủ.
Cũng không ghét bỏ cô gái xuất thân bình thường, lần đầu đến nhà đã ôm mấy cân táo, vì táo do cô gái chủ động mua nên nhà họ Thiệu và bản thân Thiệu Quang Vinh đều cảm thấy cô gái rất biết lễ phép.
Thiệu Quang Vinh cười híp mắt nói với Khang Vĩ rằng anh ta đã gặp được chân ái.
Thiệu Quang Vinh lúc ấy cũng nghĩ vậy.
Chỉ là sau khi gặp gia đình xong, bạn gái cứ nổi cáu, Thiệu Quang Vinh không hiểu.
Cô gái đó cũng không hiểu, mình đã ám chỉ rõ như thế rồi mà Thiệu Quang Vinh vẫn giả ngu, dứt khoát nói thẳng với Thiệu Quang Vinh: Mua táo hết 2 đồng 3 hào, nhà Thiệu Quang Vinh điều kiện tốt, còn nhà cô điều kiện kém, Thiệu Quang Vinh lại không quan tâm đến cô, không hề chủ động trả cho cô 2 đồng 3 hào đó.
"Sau đó thì sao?"
Chu Thành kể chuyện hấp dẫn quá, Hạ Hiểu Lan nôn nóng muốn nghe vế sau.
Chu Thành liếc nhìn cô một cái: "Lúc đầu Thiệu Quang Vinh còn tưởng bạn gái nói đùa, ở đơn vị anh ta được bao ăn ba bữa, bình thường trong người cũng không cần giữ nhiều tiền, anh ta lục hết túi chỉ có 2 đồng tiền, đưa hết cho bạn gái."
"Bạn bè mà lại đùa kiểu đó sao, lại còn nhận tiền thật?"
"Nhận, nhận còn nhấn mạnh mấy lần là thiếu 3 hào..."
Hạ Hiểu Lan không biết nói gì, câu chuyện đến đây thì không cần phải hỏi Chu Thành, cuối cùng chắc chắn là chia tay rồi.
Hạ Hiểu Lan cúi đầu, nhíu mày, như đang suy nghĩ sao lại có loại con gái như thế. Chu Thành thực ra còn không hiểu hơn cả cô, sao lại có người phóng khoáng như vợ anh vậy. Nếu nói về bối cảnh lớn lên, thì cô gái mà Thiệu Quang Vinh đưa về, ít nhất cũng là người ở kinh thành, chẳng lẽ không hơn Hạ Hiểu Lan lúc trước ở nông thôn sao?
Trong giới mà Chu Thành sống, con nhà cán bộ tốt xấu đều có, đến người kém cỏi hơn Chu Thành thì cũng chưa từng nghe ai đi chiếm tiện nghi của nữ đồng chí cả, mà nếu đối tượng có đòi hỏi tiền bạc, thì nhất định phải là nhà trai trả. Thiệu Quang Vinh lúc đó cũng tiêu không ít tiền, đưa đối tượng về nhà, nhà họ Thiệu cũng cho tiền cho quà đầy đủ không hề chậm trễ, vậy mà bạn gái anh ta lại chỉ chăm chăm tính toán với anh ta từng 3 hào.
Thiệu Quang Vinh có thấy thất vọng không?
Chắc chắn là thất vọng.
Sau này Thiệu Quang Vinh hẹn hò, cũng không nhắc đến chuyện kết hôn, ai thích thì cứ đến rồi lại đi, không một ai được đưa về nhà.
Việc này gây ảnh hưởng không nhỏ đến nhà họ Thiệu, vốn dĩ không coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, bây giờ lại thấy môn đăng hộ đối còn quan trọng hơn chuyện thích hay không, nên mới sắp xếp cho Thiệu Quang Vinh làm quen với Đồng Lị Lị.
Không chỉ ảnh hưởng đến nhà họ Thiệu, mà việc này ồn ào một phen, trong giới ai cũng thấy bất an, đều sợ con trai mình lỡ dở hơi, dẫn về một cô nàng không biết điều không ra thể thống gì... chỉ vì có 3 hào tiền, có đáng không?
Chu Thành đặt bàn tay lên má Hạ Hiểu Lan: "Vậy em nói xem, vì sao bà nội lại đưa sổ tiết kiệm này cho em?"
Bà nội Chu không biết chuyện Chu Thành buôn bán thuốc lá lời mấy chục vạn.
Chuyện này chỉ là buôn bán thời vụ nên Chu Thành không muốn rêu rao.
Lương mỗi tháng của anh sau khi lên chức doanh trưởng chỉ hơn trăm đồng, cấp dưới là liên trưởng thì lương một tháng chỉ có 80 đồng, bà nội anh tính tới tính lui, đoán chừng là cảm thấy Chu Thành không thể nào để ra được hơn 2.000 đồng, chắc là do Hạ Hiểu Lan mượn danh nghĩa của Chu Thành đưa cho, nên bà đã lấy hết của hồi môn của mình ra trợ cấp cho Hạ Hiểu Lan, xót Hạ Hiểu Lan chứ không muốn để cô ấy phải tiêu pha!
Bà nội Chu cũng đoán không sai, Chu Thành mặc dù có tiền nhưng tiền lì xì đều là Hạ Hiểu Lan tự bỏ tiền túi ra, còn tiền của Chu Thành thì gửi tiết kiệm.
So với đoạn "Ba hào tiền" mà Thiệu Quang Vinh truyền khắp, thì của hồi môn này của bà nội Chu chắc chắn là do bà tự nguyện đưa, bỏ mặc việc Hạ Hiểu Lan có muốn lấy lòng Chu Thành hay không, mà bà cũng đã thừa nhận Hạ Hiểu Lan là người hiếu thuận.
Ai ngờ Hạ Hiểu Lan làm việc tốt, vốn dĩ Chu Thành còn không có ý định nói ra, trái tim Chu Thành như tan chảy ra, hóa thành chất lỏng, rồi lại bốc hơi thành khí, cả người anh tràn ngập hạnh phúc và tự hào.
"Hiểu Lan là vợ tôi!"
"Cô ấy là người vợ tốt nhất trên đời này!"
"Tôi muốn một đời đối tốt với vợ!"
Hạ Hiểu Lan giật mình, còn đang ở trên đường mà Chu Thành đột nhiên hét lên.
Lúc này còn chưa muộn, trên đường vẫn còn người qua lại, đều quay lại nhìn một cách lạ lẫm. Chu Thành ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào, giống như đang đứng trên lễ duyệt binh tiếp nhận sự kiểm duyệt của lãnh đạo, nhìn vẻ đắc ý của anh ta, lại nhìn Hạ Hiểu Lan xinh đẹp đứng bên cạnh, không biết gã FA nào không phục:
"...Có gì mà phải đắc ý, tôi mà có người vợ xinh đẹp thế này thì tôi đâu chỉ một đời đối tốt với cô ấy; kiếp sau tôi cũng sẽ đối tốt với cô ấy nữa!"
Trong đám người có người gật đầu đồng tình.
Lập tức ôm ngực khó chịu, đại huynh đệ này lạc đề rồi, đừng nói là vợ đẹp, có vợ là đã may lắm rồi, còn đòi đẹp với chả không, chỉ cần là nữ, đảm bảo sẽ được thờ như tổ tông ấy!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận