Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 483: Có thể hay không thiếu thêm diễn (length: 8592)

Sớm biết rằng thế thì đừng đi xem căn nhà cuối cùng.
Đường sá vừa tốn tiền mà hai nơi lại chẳng ra gì; giá cả không rõ ràng tiện lợi bao nhiêu, còn gặp phải một tên chó điên.
Điều duy nhất khiến tâm trạng tương đối vui vẻ, là nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng của Hạ Trường Chinh. Hạ Hiểu Lan không phải thánh mẫu, nhìn thấy cả nhà Hạ Trường Chinh sống không ra gì, tâm tình nàng sẽ không tự chủ được mà vui vẻ.
Nàng đích xác không nên tốn quá nhiều sức lực vào những người này, Hạ Hiểu Lan gần Hoa Thanh, phát hiện tầm mắt của mình trước đây còn chưa đủ lớn. Hạ Tử Dục tính là cái thứ gì? Lúc có thể thu dọn thì cứ thuận tay mà thu dọn, chẳng lẽ còn có thể để nàng buông hết mọi chuyện, rồi suốt ngày đi liều mạng với Hạ Tử Dục sao.
Hạ Hiểu Lan xem nhà xong liền đem ý nghĩ của mình bàn với Lưu Dũng.
Lưu Dũng nghe nói muốn mua nhà ở kinh thành… Việc này không giống với ý nghĩ của hắn, hắn nghĩ là ở tỉnh thành An gia. Từ Thất Tỉnh thôn đến tỉnh thành, một bước này đã là quá lớn rồi, Lưu Dũng nghĩ mua nhà ở tỉnh thành, cũng vẫn đang tìm kiếm những căn nhà phù hợp. Hắn đã không còn nhờ Hồ Vĩnh Tài tìm kiếm nữa, thấy căn nào hợp thì sẽ mua luôn.
Đang định mua nhà ở tỉnh thành, căn nhà ở nông thôn hắn đều nhịn không sửa.
Nghe bà xã Lý Phượng Mai nói nhà của em gái và cháu gái sửa đặc biệt tốt; Lưu Dũng cũng rất động lòng.
Nhưng mà bây giờ lại tính đến việc mua nhà ở tỉnh thành, rồi nói đến việc sửa nhà ở nông thôn, nếu Lưu Dũng không phải nhận công trình khách của chính phủ, thì tiền trong tay tuyệt đối không có nhiều bằng Hạ Hiểu Lan. Hạ Hiểu Lan là có cơ hội kiếm tiền nào cũng không bỏ qua, Lưu Dũng thì thành thành thật thật làm tốt công việc trang hoàng, cứ như lần này đi, Hạ Hiểu Lan và Trần Tích Lương kết phường, một hơi đặt 3 vạn bộ đồ thể thao. Hai người mỗi người kiếm được mấy vạn, còn Lưu Dũng được mấy công trình nhỏ?
Thương Đô còn chưa mua nhà xong, Hạ Hiểu Lan đã lập tức bảo hắn mua nhà ở kinh thành.
Hạ Hiểu Lan nói cần sáu bảy vạn tệ, số tiền này Lưu Dũng có thể rút ra được, nhưng hắn đang do dự, căn nhà này có nên mua hay không.
"Ngươi nói xem, mua nhà ở kinh thành, ta và mợ ngươi cũng đâu có ra đó ở được. Ta mua một căn ở Thương Đô cũng vậy thôi? Với giá này, ở Thương Đô có thể mua được hai căn ấy chứ?"
Lưu Dũng thật sự nghi ngờ.
Hắn cũng không phải kẻ hùa theo, ở Bằng Thành thấy được xã hội, Lưu Dũng có suy nghĩ của riêng mình.
Hạ Hiểu Lan không ngờ rằng, nhưng khi Lưu Dũng hỏi như vậy, Hạ Hiểu Lan lại rất vui.
"Mua một cái sân nhỏ ở Thương Đô, hai ba vạn là có thể làm được, nhưng Thương Đô và kinh thành lại khác nhau. Cậu cũng thấy ở Bằng Thành rồi, ông chủ Thiên Thần Lưu Thiên Toàn chính là nghĩ đến việc đặc khu khai phá bất động sản, ông ta cũng đã thành công thật sự rồi. Ta cảm thấy về sau việc mua bán nhà chung cư tự do sẽ ngày càng nhiều, nếu tương lai lại hủy bỏ hạn chế đối với hộ khẩu nông thôn, hoặc là mua nhà liền có thể chuyển thành hộ khẩu thành phố, cậu nói người từ khắp nơi trên cả nước sẽ muốn chạy đến đâu để sinh sống nhất?"
Đến lúc đó, người ta sẽ chạy đi đâu?
Từ thôn lên huyện, huyện lên thị xã, rồi từ tỉnh chắc chắn sẽ lên các thành phố lớn hơn để chạy.
Không chừng, người trong nước còn chạy qua Hồng Kông ấy chứ!
Lưu Thiên Toàn vẫn luôn nói với Lưu Dũng rằng Hồng Kông phồn hoa cỡ nào, Lưu Dũng cũng rất mong muốn được đến đó.
Bây giờ là không có cơ hội, nếu có cơ hội, hắn đương nhiên muốn đến nơi tốt hơn để chạy - Lưu Dũng lập tức hiểu ra, từ thôn lên tỉnh thành, rồi từ tỉnh thành đến kinh thành, đề nghị của Hiểu Lan là đưa hắn đến nơi tốt hơn!
Tỉnh thành còn có thể ở được, vậy thì vì sao thủ đô lại không thể ở?
Lưu Dũng nghĩ thông rồi, giọng nói cũng hơi khàn đi: "Vậy thật sự chúng ta có thể mua nhà ở thủ đô à?"
Lưu Dũng lúc nào cũng nhớ kỹ mình là hộ khẩu nông thôn.
Sự khác biệt về hộ khẩu, giống như sợi dây thừng rắn chắc chia người thành ba loại bảy hạng!
Hộ cá thể có tiền cũng không có địa vị gì, tư tưởng theo trào lưu xã hội này không thay đổi, Lưu Dũng cũng không có khả năng thật sự không để ý đến thân phận hộ khẩu của mình. Tiền thì kiếm được, việc mua nhà ở kinh thành trước đây hắn còn chưa nghĩ đến, nghe ý của Hạ Hiểu Lan, giống như có tiền là có thể mua nhà ở thủ đô, mua nhà xem như là an cư ở thủ đô sao?
Có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua nhà ở thủ đô, còn phải xem có tìm được căn nào phù hợp không.
Hạ Hiểu Lan cũng là mượn mặt mũi của Ngũ giám đốc, nhưng đâu có dễ mượn mặt mũi của Ngũ giám đốc như thế, cũng nhờ có "Quốc trái khoán" là kết quả đặc biệt trong thời kỳ đó. Vòng chụp vòng, thiếu thứ nào chuyện này cũng không làm được. Không có quan hệ không có nhân mạch, thì có thật sự nghĩ đến chuyện tứ hợp viện ở kinh thành sẽ bày ra cho mình tùy ý lựa chọn hay không.
Những chuyện vòng vo này, Hạ Hiểu Lan đều chỉ vài câu đã bỏ qua, nàng chỉ khẳng định nói với Lưu Dũng, chỉ cần hắn chịu bỏ số tiền này ra, thì việc mua nhà chắc chắn sẽ thành.
Nghĩ thông rồi, Lưu Dũng cũng không chần chừ gì, lập tức đồng ý đi lấy tiền.
Cúp điện thoại xong mới nhớ là chưa bàn bạc với Lý Phượng Mai.
Lưu Dũng nghĩ lại mình cũng buồn cười, hắn đã muốn đưa cả nhà đến kinh thành ở rồi, đợi mua được nhà rồi nói, bảo đảm sẽ dọa vợ hắn Phượng Mai giật mình cho coi!
Lưu Dũng cố tình muốn làm một "Kinh hỉ", Hạ Hiểu Lan xem xong nhà, lại định dìm hai chủ nhà xuống, hai căn nhà nàng đều muốn ép giá, Trần Tích Lương vẫn đang đợi hồi âm, nên tự nhiên nàng phải đi quân đội bàn với Chu Thành xem có muốn cùng Trần Tích Lương kết phường hay không.
Nàng chuẩn bị đạp xe đến quân đội của Chu Thành.
Từ Hoa Thanh xuất phát, đi mất hai tiếng đồng hồ cũng không sai lệch bao nhiêu.
Nhưng vừa mới ra khỏi cổng trường, Hạ Hiểu Lan đã gặp Quý Giang Nguyên.
Hạ Hiểu Lan mỗi ngày đều chạy tới chạy lui bệnh viện, lại còn vội vàng xem nhà, mấy ngày rồi không đụng mặt Quý Giang Nguyên, hai người vốn không cùng một hệ, lên lớp cũng không dễ chạm mặt. Thang Hoành Ân ngày mai sẽ xuất viện, vừa hay hôm nay nàng lại gặp Quý Giang Nguyên.
Quý Giang Nguyên cũng cảm thấy thật trùng hợp.
"Hạ Hiểu Lan, mấy ngày nay cậu bận lắm hả? Tớ tìm cậu mấy ngày rồi, chờ một chút, tớ có chút đồ muốn cho cậu."
Quý Giang Nguyên bảo Hạ Hiểu Lan đợi một lát ở cổng trường, còn mình thì lái xe chạy về ký túc xá, rất nhanh xách một cái túi quay lại.
"Cho cậu, nếm thử xem có ngon không."
Quý Giang Nguyên trả lễ, Hạ Hiểu Lan cho hắn nhiều tôm khô bóc vỏ như vậy, Quý Giang Nguyên liền mang cho nàng một ít đồ ăn nước ngoài, là một ít sô-cô-la và kẹo khác.
"Cái này có quý giá quá không?"
Sô-cô-la nước ngoài bây giờ vẫn là đồ tốt, không phải có tiền hay không mà là không dễ mua được. Hạ Hiểu Lan bình thường cũng không cố ý đi đường vòng mua chúng, nhưng có người đưa cho thì nàng đương nhiên là cao hứng rồi – kẹo nàng không thích ăn, không phải Chu Thành nhà nàng thích đồ ngọt sao, vừa hay mang đến cùng tôm khô bóc vỏ cho anh ấy luôn!
Quý Giang Nguyên chỉ muốn cười, miệng thì nói quý giá, thật ra Hạ Hiểu Lan còn không phải là tùy tiện ném nó vào giỏ xe đó sao.
Thái độ này khiến Quý Giang Nguyên cảm thấy thoải mái, vốn là một chuyện nhỏ, đẩy qua đẩy lại thành ra thật ngại ngùng.
Hai người nói chuyện ở cổng trường, Quý Giang Nguyên đưa đồ cho Hạ Hiểu Lan, một màn này dừng ở trong mắt Vương Kiến Hoa ở phía đối diện đường phố, sự kích thích quá lớn – hắn chủ động đến Hoa Thanh, muốn tìm Hạ Hiểu Lan nói chuyện, không muốn tiếp tục làm chuyện gì đáng xấu hổ nữa, hắn hiện tại muốn có trách nhiệm với Tử Dục, chuyện với Hạ Hiểu Lan là không thể nào.
Kết quả vừa xuống xe công cộng, Vương Kiến Hoa suýt nữa đã bị tình cảnh trước mắt kích cho chết.
Tâm tư của đàn ông rất kỳ lạ, dù cho hắn là người không cần Hạ Hiểu Lan trước, khi đó Hạ Hiểu Lan còn vì hắn mà sống chết, mới chỉ có một năm trôi qua thôi, Hạ Hiểu Lan đã cười với người đàn ông khác rồi, Vương Kiến Hoa có cảm giác khó chịu như bị phản bội vậy - Hắn đi về phía trước, giận dữ như bắt gặp lão bà ngoại tình.
"Hạ Hiểu Lan, không ngờ rằng cô lại không biết tự trọng như vậy!"
Quý Giang Nguyên đầu óc đầy dấu chấm hỏi, Hạ Hiểu Lan thì lại bình tĩnh như đã dự liệu được.
Hôm qua gặp Hạ Trường Chinh, hôm nay thể nào cũng có con chó điên khác muốn đến cắn người, không ngờ không phải là Hạ Tử Dục, mà người ra mặt lại là Vương Kiến Hoa!
Không tự trọng?
Hạ Hiểu Lan có một câu MMP không biết có nên nói hay không, Học viện Sư phạm Kinh Thành? Rõ ràng Vương Kiến Hoa cùng Hạ Tử Dục là thi vào học viện diễn tinh Kinh Thành mà, mấy diễn viên này có thể bớt diễn lại được không!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận