Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 977: Da mặt là thật dày (length: 8038)

Mọi người trong phòng đều không ngờ Hạ Hiểu Lan đột nhiên lại nhắc đến chuyện phân phối nhà ở.
Mạch suy nghĩ này nhảy nhanh như vậy, khiến người khác biết nói tiếp thế nào đây?
Mao Quốc Thắng vốn định chất vấn lại bị Hạ Hiểu Lan hỏi đến nỗi nghi ngờ, mặt hắn đỏ bừng cả lên.
Tỉnh Kiến Viện vốn không thích Mao Khang Sơn, nhưng Mao Khang Sơn dù sao cũng là nhân vật cấp bậc Thái Đẩu trong giới kiến trúc của tỉnh Chiết Giang.
Đệ tử bạn cũ cũng rất nhiều, việc Mao Khang Sơn không muốn lui tới cũng không ảnh hưởng đến vị thế giang hồ của hắn.
Ngay cả Kiến Trúc Học hội cũng không có cách gì với Mao Khang Sơn, còn phải tạo ra vị trí "Cố vấn" để an trí Mao Khang Sơn, không thể nào đuổi hắn ra khỏi Kiến Trúc Học hội được. Những lời oán trách này của Hạ Hiểu Lan, thật sự là oan uổng cho tỉnh Kiến Viện. Tỉnh Kiến Viện đã phân cho Mao Khang Sơn hai căn nhà, hiện tại thì Mao Quốc Thắng đang ở một trong số đó... Việc này bị một người ngoài như Hạ Hiểu Lan nói ra, chẳng khác nào đang mắng Mao Quốc Thắng bất hiếu!
Trịnh Thục Cầm vốn đang thèm thuồng đồ lễ bái sư, lập tức bị chính nước miếng của mình làm cho sặc.
Nàng hoài nghi Hạ Hiểu Lan cố ý, chắc chắn là cha mẹ chồng ở trước mặt Hạ Hiểu Lan oán trách, nên Hạ Hiểu Lan mới lôi chuyện nhà ở ra nói.
Trịnh Thục Cầm có chút thẹn quá hóa giận.
Chuyện nhà họ Mao, có liên quan gì đến một người ngoài như Hạ Hiểu Lan chứ?
Thật sự nghĩ mình là đệ tử của quan lớn thì có thể quản được việc nhà của người khác à!
Mấy anh chị em của Mao Quốc Thắng có ý kiến thì còn nghe được, còn Hạ Hiểu Lan một người ngoài xen vào thì Trịnh Thục Cầm đặc biệt tức giận.
"Ôi, Tiểu Hạ, không phải tốt xấu gì đều đổ tại lãnh đạo nói xấu đâu. Thật ra là kiến viện phân cho hai ông bà hai căn nhà, căn mà chúng tôi đang ở đây so với căn trên lầu rộng hơn một phòng. Hai ông bà thương chúng tôi, nói người trong nhà đông, nên đổi hai căn nhà cho nhau... Ai, đều tại tôi và Quốc Thắng không có bản lĩnh, không thể tranh thủ thêm cho hai ông bà một căn nhà mới."
Lời hay lời dở đều bị Trịnh Thục Cầm nói hết rồi.
Trong lòng Hạ Hiểu Lan hiểu rõ, bà con dâu của Mao lão sư này, là người thích chiếm tiện nghi.
Thật sự hiếu thuận thì sao lại để cha mẹ chồng ngày ngày vất vả leo lên tầng sáu như vậy?
Bất quá, Mao Quốc Thắng là con trai còn không đau lòng thì cũng trách sao được Trịnh Thục Cầm.
"Ra là như vậy, là do ta hiểu lầm lãnh đạo tỉnh Kiến Viện rồi."
Sắc mặt Tống Đại Nương có chút không tự nhiên, Tiểu Hạ hôm nay lần đầu tiên đến nhà đã nhắc tới những chủ đề nhạy cảm như vậy. Con trai và con dâu của bà có khi còn nghĩ rằng bà và bạn già đã nhiều chuyện trước mặt Tiểu Hạ ấy chứ.
Tống Đại Nương vừa lo lắng, trong lòng cũng thấy có gì đó không đúng: Đồ đệ Tiểu Hạ này, không chỉ hào phóng mà còn đặc biệt cẩn thận, thật sự quan tâm đến lão Mao và bà mới có thể nghi ngờ chuyện nhà ở và tầng lầu.
Nhưng chuyện nhà ở đã đổi rồi, bây giờ nhắc lại không phải là gây thêm mâu thuẫn sao?
"Quốc Thắng, con và Thục Cầm ngồi xuống ăn thêm chút gì đó đi?"
Mao Quốc Thắng không hề muốn ăn chút nào.
Hắn muốn phản đối Mao Khang Sơn thu nhận đồ đệ.
Nhưng Hạ Hiểu Lan ma xui quỷ khiến lại nói chuyện nhà ở, Mao Quốc Thắng cảm thấy hơi xấu hổ, nhất thời không biết nói gì.
Hắn lấy gì để phản đối đây?
Trịnh Thục Cầm nhìn thức ăn ngon rượu ngon trên bàn, kéo áo chồng xuống ngồi:
"Vừa vặn con cái trong nhà không có ở đây, chúng đều đã sang nhà bà ngoại rồi, vậy thì tôi cùng Quốc Thắng ăn qua loa chút vậy. Cũng coi như chúc mừng Tiểu Hạ. Tiểu Hạ đã là đồ đệ quan môn của ba ba, sau này chúng ta đều là người một nhà. Tiểu Hạ, gia cảnh của cháu khá lắm phải không? Đã mang nhiều đồ đến như vậy."
Trịnh Thục Cầm vừa mở miệng đã bắt đầu hỏi dò chuyện riêng.
Con dâu không thể lên mặt bàn, Mao Khang Sơn mất mặt trước đồ đệ mới.
Hạ Hiểu Lan không thể bỏ đá xuống giếng dẫm lên mặt thầy của mình, ấp úng đáp: "Gia cảnh cũng tạm thôi, cũng là chút lòng thành kính sư phụ và sư nương. Hai ông bà có tuổi rồi, nhân lúc răng miệng vẫn còn tốt, chân tay còn nhanh nhẹn thì phải ăn ngon mặc đẹp một chút ạ."
Trịnh Thục Cầm mặt dày, nhìn một đống đồ tốt mà mắt nóng ran.
Đại bộ phận đồ vật đều bị che khuất không nhìn rõ, thuốc lá Trung Hoa và rượu Mao Đài thì nàng nhìn rõ ràng đấy.
Mao Quốc Thắng da mặt mỏng, luôn cảm thấy lời của Hạ Hiểu Lan có ý khác, mơ hồ đang chỉ trích hắn bất hiếu... Tiền trong nhà đều do vợ hắn quản, Mao Quốc Thắng dù có ý kiến với cha mình thì cũng không quan tâm đến cuộc sống thường ngày của cha mẹ.
Mặc dù Trịnh Thục Cầm nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ, nào là hai ông bà già không những có lương hưu mà còn có cả tiền đi làm lại, thu nhập mỗi tháng còn nhiều hơn cả hai vợ chồng cô cộng lại, tiết kiệm thành quen, nên thích ăn mì trắng với nước luộc thì có cách nào.
Mao Quốc Thắng nghe cũng thấy hợp lý.
Nhưng vì sao, bây giờ Hạ Hiểu Lan vừa nói, mông hắn như có đinh châm, ngồi không yên như vậy?
Đều là người như nhau cả.
Sao lão nhân thì phải sống tiết kiệm, mà thịt kho, trứng tráng, sữa chua mấy thứ này người trẻ thì được hưởng thụ, còn người già thì lại không thích ăn sao?
Hai má Mao Quốc Thắng nóng ran.
Có ý kiến với cha mình, thì cũng không nên bỏ quên cả mẹ.
Chẳng qua cũng chỉ là lấy cớ, che đậy cái sự bất tài của mình, chăm được cho vợ con thì không thể hiếu thuận với cha mẹ. Kết quả phụ thân và mẹ mình lại phải nhờ người ngoài đến hiếu thuận, hắn còn muốn cản lão gia tử thu Tiểu Hạ làm đồ đệ thì lấy cái gì mà mở miệng chứ?
Ngồi đã ngồi xuống rồi thì Mao Khang Sơn cũng không nói là đuổi người đi nữa.
Ông còn rót rượu cho Mao Quốc Thắng nữa chứ.
Bữa cơm này thêm hai vị khách không mời mà đến, không khí thật là quái dị. Mao Quốc Thắng không nói một lời chỉ cắm cúi uống rượu, Trịnh Thục Cầm thì cứ muốn tranh phần hơn của Hạ Hiểu Lan. Tất cả lời lẽ đều bị Trịnh Thục Cầm giành nói hết nên Hạ Hiểu Lan dứt khoát im lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Trịnh Thục Cầm còn mặt dày không chịu về, Mao Khang Sơn muốn nói chuyện chính sự với đồ đệ liền mở miệng đuổi người.
Trịnh Thục Cầm da mặt dày, còn nói lý lẽ:
"Đồ đệ quan môn của ngài chính là người một nhà, mà người một nhà thì phải thân thiết hơn nha. Ngài và Tiểu Hạ nói chuyện phiếm, con và Quốc Thắng đâu có quấy rầy gì. Đâu phải là chỉ có đồ đệ được nghe còn con trai ruột thì không được nghe chứ? Quốc Thắng cũng học kiến trúc, Tiểu Hạ có giỏi thế nào thì cũng chỉ là sinh viên mới vào đại học, Quốc Thắng đã làm nghề này bao nhiêu năm rồi! Còn con, con có thể giúp mẹ rửa chén dọn dẹp phòng bếp!"
Nói năng hoạt bát, cái gì cũng một bộ một bộ.
Chỉ là tâm tư quá nhỏ mọn, suy nghĩ đều viết cả lên mặt rồi, nếu không thì bà con dâu này của Mao lão sư vẫn là người có tài đấy chứ.
Hạ Hiểu Lan thấy Trịnh Thục Cầm đã vào bếp, sắc mặt Mao Khang Sơn không tốt lắm, vội vàng hòa giải:
"Thưa thầy, con thấy chị Trịnh nói đúng đó, cảm ơn chị Trịnh đã chu đáo. Con cũng định bảo giúp sư nương thu dọn mà chị Trịnh đã giải phóng con rồi. Chuyện con muốn nói không vội, con đã đặt khách sạn ở Hàng Thành rồi, hay là chúng ta sang khách sạn rồi nói chuyện?"
Mao Khang Sơn vừa nghe thấy thế thì cũng có chút động lòng.
Ở trong khu nhà của viện có cái tốt, cũng có cái xấu.
Cái tốt là những người hàng xóm đã sống mấy chục năm với nhau, có thể giúp đỡ nhau lúc bình thường.
Cái xấu là nhà nào có chút chuyện gì thì đều không giấu được ai.
Nói chuyện lớn tiếng một chút hàng xóm đều có thể nghe thấy.
Ăn một bữa thịt cũng không giấu nổi mùi thơm.
"Vậy thì cứ nghe con vậy!"
Cát Kiếm liền dùng điện thoại nhà Mao Khang Sơn gọi xe taxi. Trịnh Thục Cầm ở trong bếp vừa rửa bát vừa vểnh tai lên nghe, Cát Kiếm báo là khách sạn Hoa Kiều ở Hàng Thành, là một nhà hàng có tiếng ở Hàng Châu, nằm ở trên bờ Tây Hồ.
Tính ra cũng không phải là loại đắt nhất.
Trịnh Thục Cầm trong lòng tính toán một hồi, vẫn còn tơ tưởng đến đống lễ bái sư trong phòng khách, liền không gây sự muốn đi theo.
Chờ đến khi Trịnh Thục Cầm dọn dẹp xong phòng bếp, thì xe taxi cũng đã xuống dưới lầu bấm còi.
Hạ Hiểu Lan nhanh chân đỡ Mao Khang Sơn xuống lầu, quay đầu cười với Tống Đại Nương:
"Thưa sư nương, tối nay mẹ đừng nấu cơm, trước bữa cơm tối con sẽ gọi Cát Kiếm đến đón mẹ, con đã đặt bữa tối ở đường Diên An rồi ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận