Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 152: Xây nhà dưỡng lão? (417 phiếu thêm canh) (length: 8221)

Người nào cũng đều hẳn là có gốc rễ.
Rất nhiều người đời sau làm ăn phát tài, cũng không hề bỏ ruộng đất vài mẫu và căn nhà cũ nát ở quê.
Vinh quy bái tổ không chỉ là khoe khoang, mà còn là nỗi nhớ quê hương của người Hoa.
Có gốc rễ, người tha phương bôn ba cũng không phải là giả, dù làm ăn thất bại, vẫn còn đường về quê. Hạ Hiểu Lan về nhà kể cho Lưu Phân tin này, bà ấy quả nhiên rất vui mừng, nếu không phải thời gian quá muộn, thật sự đã muốn đi xem ngay thửa đất được chia.
Lưu Phân phấn khởi đến mức mất ngủ hơn nửa đêm, hỏi Hạ Hiểu Lan có thể xây nhà trên mảnh đất hai mẹ con được chia không.
"Mẹ sau này sẽ cùng các cậu dưỡng lão."
Hạ Hiểu Lan không biết nói gì, "Mẹ, mẹ còn chưa đến 40 tuổi, nói gì đến dưỡng lão!"
Hạ Hiểu Lan trước khi trọng sinh cũng gần bằng tuổi của Lưu Phân, đáng thương là cô ngay cả chuyện hôn nhân đại sự còn chưa có cơ hội giải quyết, tuy kiếm được một ít tiền, nhưng cũng không dám lơ là, cũng không cảm thấy số tiền dành dụm trong tay có thể giúp cô vô tư sống hết quãng đời còn lại. Cùng một độ tuổi, cô vẫn đang cật lực làm việc, còn Lưu Phân lại nói đến dưỡng lão, Hạ Hiểu Lan cũng thật sự là hết sức khâm phục.
Theo cô nghĩ, Lưu Phân vẫn còn trẻ, chẳng lẽ về sau gặp được người phù hợp sẽ không kết hôn nữa sao?
Cũng đâu liên quan đến nhà họ Hạ, không lẽ bà vẫn còn buồn cười mà thay Hạ Đại Quân canh chừng chứ!
Lưu Phân đích xác rất trẻ, năm nay còn chưa tới 40 tuổi. Làn da tuy không trắng, nhưng trên mặt đã có da có thịt, những vết nứt nẻ trên tay do siêng năng dùng dầu con sò dưỡng da đã biến mất, không cần cầm cuốc xẻng nữa, một đôi tay của bà đã rất ra dáng để gặp người.
Lưu Phân không hề tiếc rẻ số tiền mua dầu con sò, vài xu lẻ tính là gì, bà muốn phụ giúp việc may vá, bàn tay thô ráp sẽ làm hỏng quần áo vải vóc, nghe Hạ Hiểu Lan nói đồ mùa đông có thể chịu giặt, mùa hè lại có váy tơ tằm, hễ mà bị xước một đường tơ thì chiếc váy liền khó bán ra.
Lưu Phân len lén cũng chậc lưỡi, mặc những chiếc váy kiểu này chẳng phải sẽ không làm được gì hay sao? Hễ cử động thì lại sợ váy bẩn hoặc hỏng mất.
Lý Phượng Mai lúc đó cười ha hả, người phụ nữ mặc được váy tơ tằm, thì còn làm lụng gì nữa chứ.
Hạ Hiểu Lan đối với Lưu Phân luôn luôn là nửa thật nửa đùa, bởi vì mẹ cô không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp thế nào; cứ cho rằng hiện tại đã là tốt nhất rồi, theo tình hình của "Lam Phượng Hoàng", cho dù về sau buôn bán không được bùng nổ như năm trước, thì một tháng hai nhà sao cũng phải kiếm được mấy nghìn chứ? Một năm là mấy vạn, xây một căn nhà ở nông thôn, mà còn là kiểu nhà lầu hai tầng đang thịnh... Chắc Lưu Phân đang nghĩ như vậy.
Đưa cuộc sống tốt hơn cho Lưu Phân thấy, bà ấy tự nhiên sẽ thay đổi chủ ý.
Hạ Hiểu Lan vốn định nói qua loa để lừa mẹ, nhưng chợt nghĩ, chẳng phải chỉ là xây một căn nhà ở nông thôn thôi sao?
Cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, xem như hù cho mẹ cô vui vẻ vậy!
Không phải mỗi đồng tiền đều phải đầu tư vào việc chính xác sao? Ý nghĩa của cuộc đời đâu phải là việc tài sản tăng lên như quả cầu tuyết, tiền kiếm được chẳng phải để cho mình và những người xung quanh sống tốt hơn sao.
"Được, được, được, xây một căn nhà nhỏ trên mảnh đất được chia, nhưng phải đợi ta thi đại học xong đã, hai mẹ con mình sẽ cùng nhau tính toán xem nhà cậu có muốn xây nhà mới cùng không."
Hai mẹ con bàn luận nửa ngày về kiểu nhà, lúc đi ngủ cũng đã nửa đêm, nhưng Lưu Phân vẫn dậy đúng giờ vào buổi sáng, còn Hạ Hiểu Lan thì dậy trễ.
Lưu Tử Đào ở dưới cửa sổ bịt mũi nói "Chị Lan Lan là đồ lười biếng", Hạ Hiểu Lan mặc xong quần áo mở cửa ra, liền kéo tai cậu ta.
"Ta là đồ lười biếng, ngươi là đồ lười biếng con đó!"
Lưu Dũng sáng sớm đã mua đồ ăn về, lúc này đang ngồi dưới mái hiên để làm lông gà. Sau khi cắt cổ gà lấy máu, xoay cổ vào dưới cánh, rồi đổ nước sôi lên người gà, nhanh chóng xoa xoa gà, rồi nhân lúc còn nóng mà vặt lông, chỉ cần vuốt nhẹ một cái là có thể giải quyết xong lông gà.
Cách giết mổ gia cầm này có thể không sạch sẽ như dùng nhựa thông, nhưng các lỗ chân lông của gia cầm sẽ không bị nhựa thông bám vào, ăn vào sẽ không gây hại cho cơ thể người. Còn những lông tơ nhỏ hay những chân lông sót lại cũng không sợ, chỉ cần hơ qua lửa là được.
"Cậu ơi, để cháu giúp."
Hạ Hiểu Lan lại gần, Lưu Dũng liền đuổi cô đi, "Mau xuống bếp sưởi ấm đi, mợ con nướng bánh bao cho con đó, ăn tạm cho ấm bụng, trưa hãy ăn ngon."
Lưu Dũng đang bận rộn, phải làm lông gà, lại còn phải rửa lòng mề.
Con gà này phải được lưu lại sự nguyên vẹn, sẽ không bị chặt ra nấu, mà phải bỏ nguyên con vào nồi, gà không mổ phanh, chỉ cần mở một lỗ nhỏ ở bụng để móc hết nội tạng ra, và phải chừa lại ba cọng lông ở mông gà không nhổ đi. Chọn gà cũng rất quan trọng, phải chọn gà trống có đuôi lông đẹp, mào gà đỏ và to.
Hạ Hiểu Lan đi vào phòng bếp, Đào Đào lúc nãy còn kêu cô là đồ lười, giờ đã lấy bánh bao nướng đưa cho cô rồi.
"Cậu đi chợ mua đồ ăn à?"
"Chưa đến sáng là đã chạy ra chợ nông sản rồi, mấy thứ đồ khô thì hôm qua chúng ta mang từ Thương Đô về rồi, mấy ngày nay cũng phải ăn thịt tươi, đồ ăn tươi, trứng, hôm nay mà không mua chân giò, thì qua năm cũng không thèm mua nữa! Mà chợ nông sản cũng chẳng có gà, cậu con phải mua của người trong thôn đó."
Lý Phượng Mai vừa nói vừa làm tay không ngơi nghỉ.
Bà đang chiên cá, món này là không thể thiếu, mang ý nghĩa sung túc quanh năm.
Lưu Phân thì đang cán mì, còn gì tuyệt vời hơn là có một nồi thịt dê hấp với mì sợi chứ?
Trước đây nhà nghèo không dám ăn, năm nay nhà họ Lưu làm ra tiền rồi, cũng chẳng tiếc chút tiền thịt dê này. Trên bếp lò có hai cái nồi gang, bánh bao thì đang hấp, ở nồi lồng hấp phía dưới thì đang om cháo khoai lang, than tổ ong đặt trên bếp lò cùng với nồi đất, ninh móng giò… Các món ăn giữa trưa có thể tưởng tượng phong phú đến mức nào.
Hạ Hiểu Lan còn chưa ăn hết bánh bao thì đã có người đến.
Thì ra là người sẽ đến nhà Lưu gia ăn cơm hôm nay, phụ nữ ở nhà đến sớm để phụ giúp thu xếp đồ ăn.
Có các dì các thím đến giúp, Hạ Hiểu Lan lại càng chẳng cần động tay vào việc gì.
Trong số đó có mẹ của Trần Khánh, thím Trần nhìn Hạ Hiểu Lan mà cũng không dám nhận ra.
Hạ Hiểu Lan đang mặc một chiếc áo khoác lông vịt, quần jean và một đôi giày da đen, trong mắt thím Trần cô đã là người thành phố rồi. Bình thường các cô gái thành thị cũng không chắc có được sự sang trọng như Hạ Hiểu Lan, cô đâu còn vẻ nghèo túng khi mới đến thôn Thất Tỉnh nữa chứ.
"Hiểu Lan về rồi à? Trần Khánh đang ở nhà đọc sách ôn tập đấy, hai đứa là bạn học, có thời gian thì nên cùng nhau trao đổi học tập."
Thứ hai toàn trường trong kỳ thi cuối kỳ, trong mắt thím Trần, Hạ Hiểu Lan đương nhiên có đủ tư cách để cùng Trần Khánh học tập. Giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể cùng nhau tiến bộ chứ. Thím Trần vừa không từ bỏ ý định để Hạ Hiểu Lan làm con dâu, lại vừa hay xét nét Hạ Hiểu Lan. Nếu không xinh đẹp đến vậy, cũng không giỏi giang như thế, thì có lẽ quá hoàn hảo rồi.
Hạ Hiểu Lan trong lòng rất bình tĩnh, trong nhà không có gì cần cô giúp, đi qua chỗ Trần Khánh cũng được.
"Bác Trần đừng lo, anh Trần Khánh thi đại học chắc chắn không có vấn đề… Cháu qua đó xem thử."
Mấy dì mấy thím trao đổi ánh mắt với nhau, thím Trần thể hiện rõ ràng quá rồi, đây là muốn ghép cô con gái của Lưu Dũng với Trần Khánh đấy mà. Trước khi Trần Khánh chưa thi đỗ đại học, nhà họ Trần không cho ai giới thiệu đối tượng, sợ chuyện yêu đương sẽ làm Trần Khánh phân tâm. Hiện tại thái độ của thím Trần thay đổi nhanh như vậy, chẳng phải vì nhìn trúng Hạ Hiểu Lan cá nhân ưu tú tài giỏi, lại thấy cậu Lưu Dũng cũng có năng lực đó sao.
Hạ Hiểu Lan vừa bước đến trước cửa, đã đụng phải một người phụ nữ đầy lòng.
"Ái chà! Ai đi đường không có mắt vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận