Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 781: Muốn lưu ở kinh thành! (length: 8187)

"Ngụy tẩu tử là nói thế nào?"
Đi xuống dưới bệnh viện, Hạ Hiểu Lan vẫn luôn nắm tay Chu Thành.
Chu Thành định hút điếu thuốc, vừa lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, nghĩ đây là bệnh viện, lại nhét trở về.
"Nàng nghe thì khóc, ta lúc đó đưa tro cốt của Thạch Khải về, định nói... Lãnh đạo học viện nói tình huống của Thạch gia, người già tàn tật, con nhỏ lại ngốc, sợ Thạch Đại Nương bọn họ mất khống chế cảm xúc, không cho ta nói."
Những ngày này Chu Thành luôn mơ, mơ thấy tiếng lựu đạn vang lên, Thạch Khải trước mặt hắn bị nổ thành nhiều mảnh.
Cảnh tượng kia cứ như thước phim điện ảnh tua đi tua lại, thật sự không có mấy ai có thể chịu nổi.
Người Thạch gia không thông cảm, sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng trong lòng Chu Thành, đây là kết quả tất yếu!
Áp lực của Chu Thành đã quá lớn, Hạ Hiểu Lan lại không thể hoảng sợ, "Ngụy tẩu tử có oán khí là bình thường, nàng trút giận lên ta thì ta cũng có thể tiếp nhận, nàng không thể chấp nhận mất đi chồng, ta cũng không thể chấp nhận mất đi ngươi, chỉ bằng việc Thạch Khải cứu ngươi, ta nguyện ý một đời đối tốt với Ngụy tẩu tử! Chu Thành, đây không phải chuyện của một mình ngươi, là cả hai ta nhất định cùng nhau đối mặt."
Chu Thành không phải vì thái độ của Ngụy Quyên Hồng mà tức giận, thái độ của Ngụy Quyên Hồng chỉ khiến hắn thêm áy náy.
Hắn hiện tại có được tất cả, là Thạch Khải dùng mạng sống cứu hắn, có thể bảo toàn, lẽ nào còn không cho Ngụy Quyên Hồng oán giận sao?
"Ngụy tẩu tử nói không muốn để Thạch Đại Nương biết, bảo chúng ta không được nói cho Thạch Đại Nương."
Không nói cho Thạch Đại Nương?
Hạ Hiểu Lan ngược lại cảm thấy, mầm họa đã chọn cách duy nhất là không nói, vậy bao giờ mới nói đây?
Ngụy Quyên Hồng chỉ có một yêu cầu này, Chu Thành cùng Quan Tuệ Nga có thể từ chối sao?
Thôi vậy, không nói thì không nói, Thạch Đại Nương vừa làm phẫu thuật xong, đừng để bà ấy khóc thêm.
Hạ Hiểu Lan lại chú ý đến Chu Thành, "Kỳ nghỉ của ngươi sắp hết rồi đúng không? Bao giờ về học viện?"
"Chờ tình hình Thạch Đại Nương ổn định thì đi, Hiểu Lan, ta thật sự xin lỗi ngươi."
Cả một kỳ nghỉ, toàn lo chạy trước chạy sau cho người Thạch gia, đây là chuyện Chu Thành nên làm, là việc hắn cần phải làm! Nhưng ngoài trách nhiệm với người Thạch gia, là đối tượng của Hạ Hiểu Lan, lẽ nào hắn không nên dành thời gian cho nàng?
Hắn thật xin lỗi Thạch gia, với Hiểu Lan hắn cũng không đành lòng.
Hạ Hiểu Lan muốn hắn thoải mái chút: "Ta có một tin tốt muốn nói cho ngươi, chuyện 'Trao đổi sinh' hai tuần đầu khai giảng trường học không hề đả động đến, nhất định là sẽ dời đến năm hai, học kỳ này ta không cần đi, ngươi về lại lục quân học viện, ta cũng có thể đến thăm ngươi!"
Từ Kinh Thành đến tỉnh Ký Bắc rất gần mà.
Cuối tuần chạy qua chạy lại, thời gian còn dư dả, Hạ Hiểu Lan cũng không thấy vất vả, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn thôi.
Chu Thành muốn nói gì đó, Hạ Hiểu Lan nhón chân hôn hắn, miệng lưỡi lộn xộn:
"Đừng nói... Là ta tự nguyện..."
Ngồi tàu lửa tính là gì, tốn tiền tốn thời gian rồi cũng sẽ gặp mặt, Chu Thành người còn nguyên vẹn đứng trước mặt Hạ Hiểu Lan, nàng đã thấy may mắn lắm rồi.
Việc Thạch Khải hy sinh, tạo áp lực cho Chu Thành, cũng khiến Hạ Hiểu Lan xúc động.
Hiện tại trong lòng nàng còn có chút thôi thúc, không phải Chu Thành muốn kết hôn sao? Giờ hai người đi đăng ký luôn đi, cực kỳ đơn giản liền kết hôn được.
"Chu Thành, chúng ta kết... ưm..."
Chu Thành đảo khách thành chủ, lại cố ý không cho nàng nói tiếp.
Chu Thành là không nghe rõ?
Hạ Hiểu Lan bị Chu Thành hôn đến choáng váng đầu óc, tạm thời không suy nghĩ được gì.
Cơn xúc động kia đến cũng nhanh mà đi còn nhanh hơn, lý trí nhắc nhở nàng và Chu Thành vẫn chưa đủ tuổi. Hạ Hiểu Lan nhớ luật hôn nhân năm 85 không giống về sau, tính theo tuổi kết hôn nhà trai 22 tuổi, nhà gái 20 tuổi, thì nàng còn thiếu mấy tháng nữa mới tròn 20.
Ngược lại Chu Thành, rất nhanh sẽ đủ 22 tuổi.
Điều thứ hai kéo Hạ Hiểu Lan tỉnh táo là trường học chắc chắn không đồng ý cho nàng kết hôn.
Năm 85 đại học vẫn chưa phóng khoáng như đời sau, cho phép sinh viên chưa tốt nghiệp kết hôn, chuyện hẹn hò có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng kết hôn thì tuyệt đối không được.
Hạ Hiểu Lan cùng Chu Thành ở dưới lầu nói chuyện rất lâu, trong bệnh viện người qua lại tấp nập hai người mới lên lầu, Thạch Đại Nương đã tỉnh.
Chu Thành biết mình nên về học viện báo danh, bèn hỏi lại Ngụy Quyên Hồng vấn đề trước đó:
"Ngụy tẩu tử, chuyện liên quan đến công việc của cô..."
Trong mắt Ngụy Quyên Hồng toàn tơ máu: "Tôi sẽ ở lại Kinh Thành làm việc, cả nhà Thạch gia đều ở lại Kinh Thành, được không?"
Giọng của nàng có chút khí thế bức người, nói là kết quả đã suy nghĩ cẩn thận, lại giống như đang hờn dỗi hơn.
Hạ Hiểu Lan và Quan Tuệ Nga còn tưởng Ngụy Quyên Hồng sẽ muốn về quê, dù sao ở Kinh Thành cô nàng cứ đứng ngồi không yên.
Nào ngờ Ngụy Quyên Hồng lại muốn ở lại.
Chu Thành đương nhiên không thể từ chối, hắn vốn cũng đã tính vậy.
Thạch Đại Nương hai mắt băng bó, thuốc tê hết tác dụng, bà nằm trên giường bệnh nói chuyện được: "Quyên nhi, chúng ta về quê, không ở Kinh Thành."
Thủ đô đương nhiên ai cũng muốn đến, Thạch Đại Nương biết rõ điều kiện của nhà mình.
Người trong nhà chỉ biết làm ruộng, không làm được việc gì khác.
Chu Thành nói nhà nước sẽ sắp xếp việc làm cho Ngụy Quyên Hồng và Thạch Bình An, vậy thì cứ ở huyện Bột Thông, ruộng đất ở quê nhường lại một phần, nền nhà cũ vẫn còn. Về quê, Thạch Đại Nương quyết tâm, đợi mắt của bà nhìn thấy được rồi bà sẽ giúp trông trẻ, có thể ở quê trồng rau, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy con dâu và Thạch Bình.
Còn ở Kinh Thành, người Thạch gia tài giỏi gì chứ?
Người Kinh Thành đều nói tiếng phổ thông, người Thạch gia từ thôn quê Tây Nam đến, Thạch Đại Nương vừa mở miệng đã cảm thấy mình quê mùa rồi.
Ở Kinh Thành, bà thấy tự ti, bà không thoải mái, bà chỉ là người thôn quê, là người Tây Nam sau khi chữa bệnh thì nên về thôn quê Tây Nam đi... Con dâu Ngụy Quyên Hồng cũng nói như vậy, bây giờ bỗng nhiên đổi giọng, Thạch Đại Nương hoảng sợ.
Chẳng lẽ Quyên Hồng bị sự giàu sang của Kinh Thành làm lóa mắt rồi?
Tuy rằng Thạch Đại Nương không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự khác biệt giữa Kinh Thành và thôn quê.
Có xe để đi, có nhà nghỉ sạch sẽ, muốn ăn cơm không cần tự động tay làm, những điều này rất tốt.
Nhưng đó là những điều người Thạch gia nên được hưởng sao?
Ngụy Quyên Hồng không trả lời, Thạch Đại Nương lại cất giọng hỏi: "Quyên nhi?"
Ngụy Quyên Hồng bước đến hai bước, "Mẹ, cả nhà ta không thể không ở lại đây, Thạch Khải là liệt sĩ, nhà nước đều muốn cho con và Thạch Bình An sắp xếp công việc, sau này hai đứa nhỏ đi học ở thủ đô, chúng ta có thể làm người thôn quê, nhưng hai đứa trẻ phải là người thành phố."
Nhắc đến Thạch Khải và hai đứa nhỏ của Ngụy Quyên Hồng, Thạch Đại Nương há miệng thở dốc, không biết làm sao phản bác, nhưng bà rõ ràng không đồng ý ý định ở lại Kinh Thành của Ngụy Quyên Hồng.
Nhà nước sắp xếp công việc cho gia đình liệt sĩ, nhưng không nói là phải sắp xếp ở thủ đô.
Ai ai cũng đổ xô đi thủ đô, nơi này sao chứa nổi người dân cả nước.
Cuối cùng chẳng phải vẫn sẽ làm phiền đến Chu Thành?
Thạch Đại Nương nói không lại con dâu, khó thở.
Hạ Hiểu Lan thấy mẹ chồng nàng dâu sắp cãi nhau, bèn cố làm cho không khí thoải mái hơn chút:
"Đại nương, ý của Ngụy tẩu tử cũng tốt, người ta hướng chỗ cao, chúng ta có cơ hội đứng ở nơi tốt, thì chắc chắn phải cố gắng thử xem. Không giấu gì bà, nhà chúng cháu cũng từ nơi khác chuyển đến Kinh Thành và cũng đang từ từ thích nghi."
Ngụy Quyên Hồng cho dù đang hờn dỗi, thì Chu Thành cũng không thể từ chối, Hạ Hiểu Lan chỉ có thể đứng ra hòa giải.
Không phải là ở lại Kinh Thành thôi sao?
Cho dù không dựa vào nhà Chu gia, Hạ Hiểu Lan tự mình cũng có thể làm được, nàng có tự tin giúp Chu Thành giải quyết khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận