Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1184: Xin nhờ ngươi đây (length: 8101)

Vài người tùy tiện tìm chỗ ăn qua bữa, Hạ Hiểu Lan cùng Chu Thành đi thăm hai cụ ông bà nhà họ Chu một chuyến.
Hắn đã đặt vé tàu buổi chiều, không thể ở lại lâu, nhưng Chu Thành nói hắn sẽ sắp xếp phóng viên phỏng vấn Trần Tích Lương, chuyện này Hạ Hiểu Lan không cần lo.
Nhìn Chu Thành lên tàu, Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy chuyện tình yêu của mình thật là gian nan.
Vừa mới mua đủ thứ đồ ăn cho Chu Thành mang về lục quân học viện, lần này Chu Thành về, lại đưa cho nàng một chồng chìa khóa.
Đó là số chìa khóa khu Tứ Hợp Viện mà Chu Thành nghe lời Hạ Hiểu Lan đã mua.
Tính cả khu sân mà người nhà họ Thạch từng ở nhờ, tổng cộng có 11 căn, có lớn có nhỏ, vị trí cũng khác nhau, giá mua đương nhiên cũng khác nhau. 11 căn bất động sản, đã vay tới 60 vạn tiền nợ, Hạ Hiểu Lan cũng chỉ có thể cảm thán giá nhà bây giờ còn thấp.
Thật ra cũng có những khu Tứ Hợp Viện cực kỳ đắt, vị trí tốt, diện tích rộng, nhà cửa đẹp; có những căn có thể bán được mấy chục vạn tệ.
Hiển nhiên Chu Thành mua không phải loại đó, Hạ Hiểu Lan khi đó đã bảo hắn không cần quá câu nệ nhà tốt hay xấu, chỉ cần để ý diện tích và vị trí.
Sân to nhỏ khác nhau, sau này muốn bán ra cũng dễ hơn.
Chu Thành giao chìa khóa cho Hạ Hiểu Lan cũng có lý do:
"Trước giờ đều do Khang Vĩ quản lý, giờ Khang Vĩ bận mở xưởng nội thất, còn cả cửa hàng vật liệu xây dựng nữa, chỉ có thể nhờ nàng trông nom thôi."
Hạ Hiểu Lan chóng mặt nhận lấy chìa khóa, lúc này đầu óc mới từ từ hoàn hồn.
Sao lại chỉ có nàng trông nom?
Chẳng phải nên giao cho Quan Tuệ Nga quản lý sao.
Có vẻ như nhà họ Chu cũng không biết Chu Thành mua nhiều bất động sản như vậy, chẳng lẽ nói cho người nhà biết sẽ bị mắng?
Hay đây cũng là một màn kịch... Cũng như Chu Thành giao sổ tiết kiệm cho nàng vậy, Hạ Hiểu Lan nỡ lòng nào nhìn tiền trong tài khoản hết hạn mà không làm gì, chẳng phải sẽ giúp Chu Thành giải quyết hay sao... Được thôi, giờ đến bất động sản cũng giao cho nàng quản lý, hai người ràng buộc càng lúc càng sâu, nàng dù muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Học đâu ra cái chiêu này!"
Hạ Hiểu Lan miệng thì oán trách, nhưng lại vô thức mỉm cười.
Trước đây nàng muốn phân rõ rạch ròi với Chu Thành, đó là do tình cảm chưa sâu đậm bằng bây giờ.
Huống chi bây giờ xét từ việc Chu Thành nộp sổ tiết kiệm và mua bất động sản thì, trong lúc Hạ Hiểu Lan vẫn đang còn loay hoay với việc tiết kiệm tiền vốn, chắt chiu từng đồng hai hào thì Chu Thành đã có mấy chục vạn trong tay rồi? Chờ hắn với Khang Vĩ kết thúc việc kinh doanh t·h·u·ố·c lá, tổng lợi nhuận trước sau lên đến cả trăm vạn.
Hạ Hiểu Lan, một người chỉ có 100 đồng tiền vốn mà chung chạ về kinh tế với Chu Thành, rõ ràng là chiếm tiện nghi!
Hiện giờ đã khác, Hạ Hiểu Lan có sự nghiệp riêng, Chu Thành giao sổ tiết kiệm cho nàng cũng vậy, đưa bất động sản cho nàng trông nom cũng tốt, Hạ Hiểu Lan không hề áy náy chút nào. Dù cho người nhà họ Chu biết, ai còn có thể nói được câu nào?
Nàng đã chứng minh được thực lực của mình.
Nếu đến tài sản của Chu Thành mà nàng còn không quản được, thì mặc kệ đưa cho ai trong nhà họ Chu quản lý, cũng không thể tốt hơn nàng.
"Nhân tiện lái xe đi xem."
Chu Thành đưa kèm theo chìa khóa một tờ giấy, tr·ê·n đó ghi 11 địa chỉ nhà, cùng tình trạng có cho thuê hay không.
Hạ Hiểu Lan dự định tranh thủ chút thời gian đến kiểm tra hết 11 căn nhà, chỗ nào có thể cho thuê thì cứ cho thuê, nhà để không cũng không thể sinh tiền được, có ít cũng hơn không. Tiền thuê này ít nhất có thể giúp Chu Thành chi trả hàng ngày... Phải biết là Chu Thành nộp hết tiền tiết kiệm cho nàng, hiện giờ chỉ là người ăn lương c·h·ế·t.
Từ trước là một cái tiểu kim khố, Hạ Hiểu Lan đoán rằng lần sinh nhật trước cũng đã bị tiêu hết sạch rồi.
Mình tiêu tiền như nước, mà bạn trai lại chỉ trông vào hơn 100 đồng tiền lương hàng tháng để sống, Hạ Hiểu Lan rất không thoải mái. Nàng không có ý khắt khe với Chu Thành, Chu Thành cho rằng ở trong quân đội không cần tiêu gì, nhưng mình thương bạn trai mình, có thể sống thoải mái hơn một chút thì sao cứ phải sống tằn tiện?
11 căn nhà, lại chỉ có 4 căn đang trong trạng thái cho thuê.
7 căn còn lại vì sao không cho thuê?
Là do nhà cửa quá cũ nát, không sửa sang lại nên không thuê được, hay là hai tên đàn ông thẳng Chu Thành và Khang Vĩ lười quan tâm tới?
Dù là vì nguyên nhân gì, Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy mình có đất dụng võ.
Ở kinh thành, một gian phòng trong Tứ Hợp Viện, mỗi tháng có thể cho thuê được 5-10 tệ không? Như căn sân đã cho nhà họ Thạch ở nhờ, tổng cộng có 8 gian, vị trí lại đặc biệt tốt; mỗi tháng thuê được bảy tám mươi tệ cũng không thành vấn đề.
Một tháng 80 tệ, tương đương với tiền lương của một nhân viên c·ô·ng sở bình thường một năm cũng được 960 tệ.
7 căn nhà để không, không tính là mỗi căn đều có nhiều tiền thuê như vậy, mỗi năm cũng đã m·ấ·t mấy ngàn tệ!
Mấy ngàn tệ, còn cao hơn cả tiền lương của Chu Thành trong quân đội.
Hạ Hiểu Lan quyết định sẽ giúp Chu Thành nhặt lại mấy ngàn tệ đang bị bỏ phí này.
Nàng nhìn địa chỉ trên giấy, có một căn bất động sản cách ga tàu không xa lắm, Hạ Hiểu Lan vừa đạp chân ga liền lái xe tới đó. Tới nơi nàng có chút há hốc mồm, đường lớn thì dễ tìm, mà mấy cái ngõ nhỏ ngoằn nghèo thế này, nàng phải tìm đường nào?
Nàng còn nghi ngờ Chu Thành mua nhà xuống, căn bản không có tự mình đến xem.
"Hạ... Hạ tỷ?"
Hạ Hiểu Lan vừa quay đầu, thì lại là Tiểu Vưu.
Hạ Hiểu Lan thật bất ngờ, Tiểu Vưu lại càng ngoài ý muốn hơn. Nàng còn nghĩ nếu Thiệu Quang Vinh đuổi đến đây để mắng người thì không kỳ lạ, cố tình người xuất hiện lại là Hạ Hiểu Lan.
Tiểu Vưu có vẻ thấp thỏm.
Hạ Hiểu Lan thấy nàng từ trong ngõ đi ra, "Em ở gần đây à? Chị đang muốn tìm một người, có điều lạc đường mất."
"Hạ tỷ, tỷ biết là ngõ nào không, để em dẫn tỷ đi, chỗ này em quen lắm."
Tiểu Vưu rất nhiệt tình, Hạ Hiểu Lan mời cô lên xe:
"Chị toàn gọi em là Tiểu Vưu, còn chưa biết tên đầy đủ của em là gì!"
"Hạ tỷ, em tên là Vưu Lệ ạ."
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Sáng nay em cố ý đuổi theo t·h·iệu Quang Vinh đến đường Vương Phủ Tỉnh à? Thực ra không có duyên thì thôi, mọi người biết nhau, làm bạn cũng tốt."
t·h·iệu Quang Vinh chắc không đến mức làm việc xấu mà không dám nhận đâu.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy mấu chốt vẫn ở chỗ Vưu Lệ.
Nàng thấy cô bé này ngoan ngoãn hiểu chuyện nên mới nhiều lời đôi câu.
Chuyện tình cảm không thể ép buộc, thấy vẻ mặt t·h·iệu Quang Vinh cự tuyệt, Hạ Hiểu Lan cũng không phải là bà mối, nhất định phải kéo Vưu Lệ đến với t·h·iệu Quang Vinh làm gì.
Có lẽ, vì t·h·iệu Quang Vinh lúc đó thất bại, không chia tay trong êm đẹp, mới khiến cho Vưu Lệ thật sự thích hắn thì sao?
Vưu Lệ đỏ mặt.
Biểu hiện của nàng nhất định là rất rõ ràng, người ngoài ai cũng nhìn ra nàng đang bám lấy t·h·iệu Quang Vinh.
Vưu Lệ cúi đầu, "Hạ tỷ, em không có ý gì khác, em không biết nên nói như thế nào... Nói chung, là em không đúng, không trách t·h·iệu t·h·iếu ghét em, em vẫn muốn cùng anh ấy tốt đẹp, nếu anh ấy thật sự thấy em không hợp, em chắc chắn sẽ không làm phiền anh ấy nữa."
"Vậy từ khi trở về từ tỉnh Ký Bắc, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vẫn chưa tới chỗ, Hạ Hiểu Lan cũng chỉ là giết thời gian hỏi vu vơ thôi.
Vưu Lệ đã cảm nhận được kết quả sau này nếu nói dối với t·h·iệu Quang Vinh là thế nào rồi, cho nên không thể gian dối được.
Đồng loại mới kết bạn, t·h·iệu Quang Vinh ghét cô giấu diếm tuổi tác, Hạ Hiểu Lan không chừng cũng sẽ vậy.
Vưu Lệ vô cùng ngượng ngùng, "t·h·iệu hỏi tuổi thật của em, em đã nói dối chị và chị Đan trước kia, cũng đã lừa cả t·h·iệu t·h·iếu, em còn kém một chút nữa mới tròn mười bảy."
Chẳng phải là 16 tuổi sao?
Hạ Hiểu Lan nhận thấy mình đã hiểu sai về t·h·iệu Quang Vinh, hắn vẫn có giới hạn đạo đức của mình, không ra tay với cô bé 16 tuổi!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận