Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 338: Thu phục sinh viên (length: 8171)

Sức hấp dẫn của tiền tài là vô cùng lớn.
Cùng người nghèo nói chuyện tiền, cùng người giàu có nói chuyện tình, đó là lẽ thường không có gì sai.
Ngược lại thì sẽ rất tốn công vô ích!
Đối với người giàu có mà nói, nhiều tiền hơn nữa cũng có thể bị lay động, dùng tình cảm lừa gạt người nghèo là hành vi thiếu đạo đức nhất. Người ta đang chờ gạo bỏ vào nồi, ngươi hứa hẹn về sau cho lương cao, cho cổ phiếu, cho chia hoa hồng, không bằng bây giờ thật sự đem vàng bạc thật sự đặt trước mặt đối phương.
Tại sao họa sĩ lại không thể làm công việc trang trí?
Cung Dương còn không phải họa sĩ, chỉ là một sinh viên mỹ thuật chưa tốt nghiệp.
Hắn tổng cộng "vẽ" ra bốn bộ phương án thiết kế, mỗi bộ cho 50 đồng, đó đã là Hạ Hiểu Lan dùng tiền đè lên người hắn rồi. Phương án kỳ thực là Hạ Hiểu Lan thiết kế, Cung Dương chỉ là dùng hình thức hoa văn màu sắc để thể hiện ra. Chờ Cung Dương có thể một mình đảm đương một phía thì chắc chắn không chỉ là 50 đồng thù lao thiết kế.
Việc hắn ở kinh thành giúp Lưu Dũng, không nằm trong dự liệu của Hạ Hiểu Lan.
Người này ngược lại thật sự là loại người có thể kiên trì kiếm tiền, có sinh viên nào sẽ đi làm thêm công việc của thợ hồ? Vất vả cực khổ thi đậu đại học, đâu phải là để giúp đỡ thợ xây, muốn hòa nhập vào với nhau, tương lai muốn làm cán bộ, ngồi văn phòng, công tác nhàn nhã lại thể diện... Cung Dương quả thật là đã chịu hạ mình, làm hai tháng ở kinh thành đã kiếm được tiền, khiến Cung Dương quyết tâm.
Hắn quyết định muốn theo Lưu Dũng làm, hắn chạy đến gặp Hạ Hiểu Lan, bày tỏ ý muốn này của mình, Hạ Hiểu Lan biết người thiết kế này cuối cùng cũng lọt vào trong tay mình.
"Vậy sau này công tác của ngươi cần phải có trọng điểm."
Giấc mộng họa sĩ?
Nhà thiết kế và họa sĩ hoàn toàn bất đồng, Cung Dương có thể đáp ứng cô hay không thì cô không biết, Hạ Hiểu Lan hy vọng Cung Dương làm ra phương án trang trí có thể bao gồm cả tính thực dụng và thẩm mỹ, chứ không phải là thứ thẩm mỹ cao siêu, quá ít người hiểu biết, tiểu chúng.
Phong cách Bắc Âu thịnh hành ở đời sau, đó là bởi vì có nhu cầu thị trường, ngày càng nhiều người trẻ tuổi được giáo dục tôn trọng phong cách trang trí tối giản, thiên về cảm xúc... Sao chép lại ở nước Hoa năm 84, cho rằng phong cách Bắc Âu đẹp mắt thì trong 10 người cũng khó có một người thích.
Đơn giản, kín đáo, mọi người đã trải qua đủ ngày giản dị rồi, muốn chính là sự lộng lẫy, phong cách Âu là điều quan trọng, bởi vì sự lộng lẫy, sự tráng lệ mới có thể trực quan thể hiện sự thay đổi tốt đẹp trong cuộc sống của mọi người!
Hạ Hiểu Lan cảm thấy khi làm trang trí, có thể dẫn dắt gu thẩm mỹ của khách hàng, nhưng ngươi không thể ép buộc khách hàng khi họ không muốn, dù sao bỏ tiền ra mới là khách hàng, đây là đang làm ăn, không phải là nơi thể hiện tài năng thiết kế của ai cả.
Hạ Hiểu Lan nói gì, Cung Dương đều ngoan ngoãn lắng nghe, dù sao ở phương diện này Hạ Hiểu Lan so với hắn giỏi hơn nhiều. À, không chỉ trong việc sửa đổi thiết kế, ở những phương diện khác cô gái trẻ này cũng rất lợi hại, dự khảo 565 điểm, thi đại học có thể phát huy ổn định, nàng chắc chắn sẽ vào một trường đại học tốt hơn Thương Đại!
Một người có xu hướng hoàn mỹ như vậy, Cung Dương tự nhận không bằng ở bất cứ điểm nào, từ đáy lòng bị thuyết phục, tự nhiên sẽ thành thật.
Thành tích dự khảo nằm trong dự liệu của nàng, thứ hạng toàn thành phố quả thật là một điều ngoài ý muốn.
Những người bên cạnh Hạ Hiểu Lan vẫn còn đắm chìm trong thành tích tốt này, nàng phải tự mình giảm nhiệt cho bản thân. Thi đại học sắp tới rồi, bản thân mình mà không tỉnh táo thì điểm dự khảo cũng không thể trực tiếp dùng cho điểm thi đại học được nha!
Sau đó, Hạ Hiểu Lan nhận được điện thoại từ Bằng Thành.
Tiểu Vương, tài xế của Thang Hoành Ân, hỏi nàng có thể cử người đến Bằng Thành một chuyến vào tháng 6 được không, có một danh sách đấu thầu trang trí.
"Nếu cô không đến được, thì cũng phải cử một người có thể phụ trách đến."
Đối phương suy nghĩ rằng Hạ Hiểu Lan tháng 7 phải thi đại học nên cũng không bắt buộc cô phải đích thân đến. Nhưng Tiểu Vương cũng nói, đấu thầu rất chính thức, nhất định phải có tư cách chính thức, không thể làm lãnh đạo khó xử.
"Được, nhất định đến được! Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Thang thúc thúc, cảm ơn Thang thúc thúc."
Cảm ơn điều gì?
Cảm ơn Thang Hoành Ân đã nâng đỡ cô đó!
Từ lần đầu tiên cô đi Dương Thành ngồi chung một giường nằm trên xe lửa với Thang Hoành Ân, đến việc vô tình gặp nhau ở công trường xây dựng ở Bằng Thành, Hạ Hiểu Lan tính đủ kiểu để có được mối quan hệ này, ban đầu cứ nghĩ phải mất một, hai năm mới được, thế mà đúng dịp, tại làng chài Thang Hoành Ân "gặp nạn"... Một người thành công, có khi cần xem thực lực tổng hợp của mình, cũng cần thêm chút vận may.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy vận may của mình không tệ, bất kể như thế nào, nàng coi như đã ôm được cái đùi này rồi.
Mối quan hệ của nàng với Chu Thành, đương nhiên cũng được hưởng lợi từ các mối quan hệ của Chu Thành. Nhưng ý nghĩa từ Thang Hoành Ân lại khác, chỉ cần cô không có ý tiến xa hơn, không làm Thang Hoành Ân mất mặt, quan hệ giữa cô và Thang Hoành Ân sẽ tương đối vững chắc. Gia thế của Chu Thành tốt, bản thân lại giỏi giang hơn nữa, thì đó cũng chỉ là thứ mà nàng cùng với Chu Thành có thể hưởng thụ.
Vậy nếu lỡ chia tay thì sao?
Nàng còn mặt mũi nào tiếp nhận sự giúp đỡ của Chu Thành chứ?
Mối quan hệ của bản thân mình mới đáng tin cậy, Hạ Hiểu Lan đoán chừng người nhà của Chu Thành sẽ không vui vẻ chấp nhận hai người qua lại, vậy mà dựa vào Chu Thành thì mới có thể dễ dàng buôn bán, trước mặt người nhà Chu gia chắc lưng không thể thẳng được!
Từ tình cảm đến sự nghiệp, cành oliu mà Thang Hoành Ân đưa tới quá tốt!
Hạ Hiểu Lan muốn phát triển sự nghiệp lâu dài ở Bằng Thành, dù Chu Thành giỏi giang đến đâu, thì cũng ở kinh thành mà thôi. Quan huyện còn không bằng huyện trưởng, đoàn người của Thang Hoành Ân, ở Bằng Thành nào chỉ là một quan huyện?
Hạ Hiểu Lan không cần "móc nối quan lại", cô chỉ hy vọng ở Bằng Thành có một chỗ dựa để trấn áp người khác, tránh cho tiểu nhân quấy phá! Chuyện này, về lâu dài ý nghĩa còn lớn hơn cả dự khảo, Hạ Hiểu Lan đã sớm muốn đăng ký công ty, không chỉ là "Viễn Huy trang sức", mà còn "Lam Phượng Hoàng" nữa.
Nhân cơ hội này giải quyết triệt để mọi việc.
Hạ Hiểu Lan giao mọi việc cho Hồ Vĩnh Tài xử lý, lão Hồ không từ chối, "Bây giờ cháu phải chuyên tâm thi đại học, việc vặt này để bác lo cho."
Hạ Hiểu Lan đã lỡ đắc tội với Phàn Trấn Xuyên ở nhà khách ủy ban Thương Đô, Hồ Vĩnh Tài cũng muốn qua lại với Hạ Hiểu Lan nhiều hơn.
Hồ Vĩnh Tài đã tính toán kỹ, đây là một việc phiền phức, nếu không phiền phức thì không thể hiện ra công sức của mình nhiều, ví dụ như việc mua ti vi và máy giặt trước đây, phải mất mười phần công sức mới mua được, như vậy Hạ Hiểu Lan sẽ ghi nhớ công sức này. Nhưng lần này đi làm thủ tục đăng ký thì mọi chuyện đều quá thuận lợi, Hồ Vĩnh Tài thật sự không thể hiểu nổi.
Hắn cho rằng sự ưu ái của mình có lợi hại như vậy à!
Luôn luôn nằm im chờ thời, đợi mong tương lai quan tâm đến con dâu Chu gia, Hầu bí thư chỉ cười không nói, may là đã bị hắn bắt được cơ hội—— làm việc tốt, rồi đích thân chạy đến trước mặt Hạ Hiểu Lan nói không làm nên chuyện gì. Nhưng Hạ Hiểu Lan vẫn rất nhanh biết được ân tình của Hầu bí thư, lần trước Lam Phượng Hoàng khai trương cắt băng, Hầu bí thư không muốn đến, lần này sao lại tích cực chủ động giúp đỡ?
Hạ Hiểu Lan mơ hồ có suy đoán của riêng mình.
Lưu Dũng nghe nói muốn đi Bằng Thành "đấu thầu", lại càng không muốn nghỉ ngơi, Cung Dương mới về Thương Đô được mười ngày, hai căn phòng của Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh đều đã trang trí xong, Lưu Dũng muốn trang trí nhà Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh trở thành án lệ đấu thầu của hắn!
"Hiểu Lan chắc chắn đã sớm nghĩ đến, mới để cho ta tìm người chụp ảnh..."
Không chỉ là chụp ảnh trang trí hoàn thiện với màu sắc rực rỡ, mà còn phải có cả ảnh chụp trước và sau khi trang trí để so sánh hiệu quả.
Lưu Dũng chỉ đạo người chụp ảnh, Khang Vĩ và Thiệu Quang Vinh cũng muốn đến nghiệm thu căn phòng đã được trang trí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận