Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 719: Các ngươi là dị địa luyến (length: 8412)

Hạ Hiểu Lan thật muốn quỳ lạy mẹ ruột của mình.
Thang Hoành Ân lại có thể đem chuyện như vậy ra đùa giỡn được sao, nhất định là Vu nãi nãi kể chuyện cho Thang Hoành Ân nghe, hắn mới vào hôm nay chạy tới Dự Nam.
Hiện tại còn chưa "tính sổ" với Vu nãi nãi, Hạ Hiểu Lan lập tức vạch trần ảo tưởng của mẹ mình:
"Con thấy Thang thúc không giống đang nói đùa, chắc là chú ấy muốn nói thật đó, mẹ chuẩn bị làm thế nào bây giờ?"
Lý Phượng Mai cũng không cảm thấy giống nói đùa, một lãnh đạo lớn chạy đến nông thôn mở loại trò đùa này, đừng có mà giỡn! Huống chi Thang Hoành Ân ba mươi tuổi vẫn còn tính ở nhà cô em chồng, kết hợp với việc hắn vừa nói muốn "kết giao với mục đích kết hôn" thì biểu hiện đã quá rõ ràng, đây chính là đang tuyên bố chủ quyền với bên ngoài —— Lý Phượng Mai vốn không hiểu Thang Hoành Ân coi Lưu Phân như thế nào, việc nàng trải qua một tình huống kỳ ảo thế này cũng là lần đầu!
Nữ đồng chí có hộ khẩu nông thôn, gả được cho người thành phố đã không dễ dàng gì.
Mà gả được cho cán bộ, vậy thì càng hiếm thấy hơn.
Nếu không lúc trước Lưu Phương sao lại đắc ý như vậy, Lương Bỉnh An từ sớm là người "ăn cơm nhà nước", sau này còn làm phó cục trưởng huyện bên cạnh.
Nhưng Lưu Phương lúc đó trẻ đẹp, ba anh em nhà họ Lưu lớn nhất cũng khá phát triển, nên gả cho Lương Bỉnh An cũng không có gì kỳ lạ, thời điểm trước đây mười mấy năm, Lương Bỉnh An còn cách cái ghế cục trưởng một khoảng khá xa!
Tình huống của Thang Hoành Ân khác hẳn, một lãnh đạo lớn như vậy, Lương Bỉnh An có là phó cục trưởng cũng không thể so với Thang Hoành Ân.
Lý Phượng Mai lại không có cái tầm nhìn xa như Vu nãi nãi, lo lắng đối phương địa vị quá cao Lưu Phân sẽ khó lòng "xoay sở", ý tưởng của nàng rất đơn giản thô bạo, Lưu Phân càng gả tốt, những người trước kia bắt nạt Lưu Phân, xem thường Lưu Phân, mới là lũ đáng bị hối hận.
Mọi ấm ức, có thể lập tức tan biến.
"Đúng đó, mẹ định sao đây? Thị trưởng Thang rõ ràng là không có đùa, lãnh đạo lớn chạy về nông thôn ăn Tết, trước bao nhiêu người nói những lời kia, chỉ vì giải vây cho mẹ! Nếu ông ta không thích mẹ, đem chúng ta cột vào cũng không có ai động lòng đâu, mắc gì phải cất công chạy một chuyến để giải vây cho mẹ chứ?!"
Lời Lý Phượng Mai nói đều là thật, Lưu Phân có thể không tin sao.
Ngay cả Hạ Hiểu Lan cũng nói không phải đùa, Lưu Phân không thể không tin.
Lý Phượng Mai đã nói toạc ra như vậy, Lưu Phân muốn giả vờ ngây ngô cũng không được.
Những lời vừa rồi của tiên sinh Thang đối với nàng, đều là thật! Nhưng tại sao chứ, Lưu Phân không hiểu.
"Không được, không được sao ta có thể cùng thị trưởng Thang —— "
Hạ Hiểu Lan ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, "Có gì mà không được, cả hai người đều trải qua cuộc hôn nhân không thuận, đều đang độc thân, mẹ có con gái, còn chú ấy thì có con trai với vợ trước, tuổi tác chú ấy hơn mẹ vài tuổi, cũng tính là tương xứng. Lương chú ấy mỗi tháng mấy trăm đồng, được cái ổn định và các loại phúc lợi tốt; mẹ thì buôn bán tư nhân mỗi tháng kiếm được bao nhiêu cũng không biết, chưa kể đến tiền mẹ kiếm được, lương mẹ quản lý hai cửa hàng quần áo cũng không hề ít so với lương của chú ấy... Nếu nhất định phải nói hai người không được, thì không phải do điều kiện gia đình hai bên không giống nhau, mà là vì một người ở Bằng Thành, một người thì chuẩn bị đi kinh thành. Mẹ à, đây là yêu xa đó!"
Trong lòng Lưu Phân vốn đang rất hoảng, bị Hạ Hiểu Lan vừa nói, suy nghĩ của nàng liền bị đi chệch hướng.
Lý Phượng Mai lén véo nàng một cái, "Cái con bé này có phải ngốc không hả?"
Hạ Hiểu Lan bị mợ dùng hành động thực tế giáo dục, nàng cảm thấy oan uổng, sự chênh lệch đương nhiên là có. Đừng có ai nói tất cả mọi người đều bình đẳng, nhìn xem người dân thường kính sợ những người có tiền có quyền thì biết, thật sự bình đẳng là rất hiếm thấy.
Hạ Hiểu Lan nói như vậy là muốn để Lưu Phân thoải mái trong lòng, bảo là chuyện tái hôn đường xa có đối tượng phù hợp thì có thể thử kết giao xem sao — Trước kia Hạ Hiểu Lan cũng chính là thái độ này với Chu Thành, sau đó mới phát hiện là căn bản không được, Chu Thành còn không tiếp thu được quan niệm này, Lưu Phân cùng Thang Hoành Ân thế hệ này lại càng không thể chấp nhận.
Thời đại cải cách mở cửa còn chưa gây chấn động lớn, năm 1985, tư tưởng chủ đạo của xã hội vẫn là: Nam nữ kết giao, nên lấy kết hôn làm mục tiêu, bằng không đều là đang chơi đùa lưu manh!
Thái độ của Thang Hoành Ân rất đoan chính, Hạ Hiểu Lan chỉ qua loa dạy mẹ mình, đừng có đùa giỡn tình cảm của người khác.
Bất kể là nam hay nữ, cũng đừng quản thân phận địa vị, tình cảm chân thành đều nên được đối đãi nghiêm túc.
Hạ Hiểu Lan không biết vì sao Thang Hoành Ân lại để ý đến mẹ mình, có phù hợp hay không chưa nói, nàng rất tin tưởng nhân phẩm của Thang Hoành Ân, người ta đã nói ra lời như vậy rồi thì mẹ nàng nhất định không thể học đà điểu trốn tránh mãi được.
Hạ Hiểu Lan làm rõ mọi chuyện, liền bị Lý Phượng Mai đuổi ra khỏi phòng.
Cậu Lưu Dũng của nàng đang phải chịu áp lực tâm lý nặng nề mà vẫn phải lo công việc, một đám người muốn đi Bằng Thành làm công nhân tên tuổi cùng giấy giới thiệu đều phải dựa vào Trần Vượng Đạt xử lý hết, Thang Hoành Ân đợi Lưu Dũng đăng ký xong mới đưa ra ý kiến:
"Cháu đi hỏi bên cục c·ô·ng an một chút, ta nhớ năm ngoái quốc gia có chính sách rồi, năm nay có lẽ có thể bắt đầu làm chứng minh thư trên phạm vi toàn quốc, cháu hay chạy bên ngoài sau này dùng chứng minh thư sẽ tiện hơn nhiều."
"Thang thúc, bây giờ đã làm được chứng minh thư sao ạ?"
Hạ Hiểu Lan còn quan tâm đến vấn đề này hơn cả Lưu Dũng.
Giấy giới thiệu thật là quá bất tiện, đi đâu một lần đều phải có giấy giới thiệu, nếu không thì không thể mua vé.
Vé xe lửa mua không được, vé máy bay thì thủ tục giấy giới thiệu còn rắc rối hơn nữa.
Còn có việc ở trọ bên ngoài, cũng phải có giấy giới thiệu thì mới có thể thuê phòng.
"Năm ngoái đã có đợt phát chứng minh thư đầu tiên, bất quá số lượng rất ít, chỉ có mấy trăm tờ. Năm nay quốc gia sẽ mở rộng phạm vi phát, để thuận tiện cho việc quản lý hộ tịch, trong vài năm tới cường độ mở rộng chứng minh thư sẽ tăng lên, ai ai cũng phải làm chứng minh thư."
Thang Hoành Ân còn kể cho Hạ Hiểu Lan nghe một chuyện lý thú, đợt cấp chứng minh thư đầu tiên được thí điểm tại Kinh Thành, trong đó có một nữ ca sĩ nổi tiếng, vị lão sư này cầm chứng minh thư đến bưu điện rút tiền, nhân viên bưu điện kiên quyết bắt cô ấy phải lấy giấy giới thiệu ra để chứng minh thân phận, cuối cùng vẫn phải xin ý kiến chỉ đạo từng cấp lãnh đạo, còn sợ đụng chạm đến cục c·ô·ng an, nên cô ấy mới rút được tiền nhờ cái chứng minh thư.
"Việc này báo chí đăng cả rồi, sao cháu mấy chuyện đại sự này đều không quan tâm vậy?"
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ, "Thúc nói là mùa hè năm ngoái phải không, Thang thúc, lúc đó con vừa mới t·h·i đại học xong."
Hạ Hiểu Lan nghe mà thấy thích quá, người không đi xa thì chứng minh thư có làm cũng chỉ cất ở nhà, tình hình đại bộ phận người trong nước đều là như vậy. Nhưng đối với người hay phải đi ra ngoài mà nói, có chứng minh thư sẽ tiện hơn rất nhiều, Hạ Hiểu Lan liền muốn đi làm một cái.
Cụ thể có thể làm được hay không, Thang Hoành Ân phải chờ xem khi nào văn bản chính thức được ban hành.
"Cháu không cần gấp, về trường học hỏi thử các thầy cô, trên tư cách thì cháu không có vấn đề gì đâu."
Hộ khẩu của Hạ Hiểu Lan giờ là đã chuyển về trường rồi, theo lý thì cô không thuộc diện này nữa, những việc này là kiểu dân không báo quan không củ, Trần Vượng Đạt vẫn cứ mờ ám vậy thôi.
Vừa nhắc tới chứng minh thư, mọi người trong thôn đều vểnh tai nghe.
Trần Vượng Đạt không đi, những người khác cũng chỉ có thể ở lại, chờ đến chiều năm giờ, Lưu Phân dù trốn tránh cũng vô lý nữa, trong nhà có nhiều người như vậy, thân là chủ nhà nàng phải sắp xếp chuẩn bị bữa tối.
Những người được giúp vẫn còn đang bận việc, Điền Tiểu Yến ở nhà Hạ Hiểu Lan ngồi ngốc cả nửa ngày thấp thỏm không yên, trong lòng có đủ loại suy nghĩ, mà khóc lóc cũng không thể được, làm gì có nhiều nước mắt đến thế. Dù sao Trần tứ tẩu bọn họ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng, cứ một tí là phải quỳ đến chết thì cô bé thật sự không phải dạng dễ động vào.
Bên này vừa mới nấu cơm xong, thì một đám người kéo cả nhà ào đến nhà Hạ Hiểu Lan, dẫn đầu là Điền lão đại:
"Đạt thúc, c·ô·ng an bắt Lão Tam nhà ta đi rồi, là ý gì vậy, mâu thuẫn trong thôn chúng ta xưa nay tự giải quyết với nhau mà, chuyện bé xíu như vậy thôi, cần gì phải báo án chứ?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận