Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 03: Thay ngươi lấy công đạo (length: 6879)

"Ngài giúp ta nhắc một chút."
Hạ Hiểu Lan nhét gói to vào trong lòng Lưu Phân, sau đó cả mặt đầy nước mắt:
"Hiểu Lan, sao ngươi có thể bỏ đi... Ba ngươi trở về thì làm sao bây giờ..."
Lưu Phân không biết mọi chuyện sao lại thành ra như vậy, con gái mặc dù không bị làm khó dễ, nhưng lại tương đương với bị tách ra sống một mình. Bị đuổi ra khỏi nhà, một cô con gái mười mấy tuổi, sau này phải sống làm sao? Nàng muốn bảo Hạ Hiểu Lan nhận sai, lại sợ kích thích Hạ Hiểu Lan.
"Ngài cùng ta ra ở riêng, chờ ba ta về rồi tính tiếp, ta không biết nấu cơm, một mình thì chết đói mất!"
Hạ Hiểu Lan không định bỏ mặc Lưu Phân một mình, đợi nàng đi rồi, người nhà họ Hạ chẳng phải sẽ ra sức bắt nạt Lưu Phân sao? Nàng cũng đoán Lưu Phân sẽ mềm lòng, nên tỏ thái độ cứng rắn, muốn Lưu Phân đi cùng mình.
Người nhà họ Hạ cũng không ngăn cản Lưu Phân, đoán chừng là đợi ba của Hạ Hiểu Lan là Hạ Đại Quân về rồi sẽ thu dọn hai mẹ con — đúng lúc trời đổ mưa lớn, huyện lo lắng lũ lụt làm ngập đê sông của các thôn lân cận, nên đã thu nhận trai tráng khỏe mạnh ở gần đó, đám đàn ông nhà họ Hạ đều đã đi tu sửa đê sông rồi.
Lưu Phân vốn không có chủ kiến, mơ hồ ôm gói khoai lang đi theo.
Hạ Hiểu Lan vừa bước ra cửa lại quay vào bưng đi cái cốc sứ đựng trứng gà hấp, tiểu tôn tử nhà họ Hạ đã sớm nhìn chằm chằm trứng gà hấp nuốt nước miếng, không ngờ bị Hạ Hiểu Lan lấy đi, liền khóc nháo không thôi.
Cả phòng người mắng Hạ Hiểu Lan là đứa trẻ hư, náo loạn cả lên.
Vừa ra khỏi cửa, không khí trong lành lập tức ùa vào mặt.
Không có sương mù, không có ô nhiễm, người từ 30 năm sau trở về mới biết, không khí sạch sẽ đáng quý nhường nào, Hạ Hiểu Lan lập tức tinh thần phấn chấn.
Nhà họ Hạ giữa ban ngày ban mặt đã ầm ĩ một trận, không biết có bao nhiêu nhà đã vểnh tai nghe ngóng.
Thấy mẹ con Hạ Hiểu Lan, những người đó cũng không tránh né, quang minh chính đại chỉ trỏ hai người, tất nhiên, Lưu Phân bị coi nhẹ, họ chủ yếu là nói Hạ Hiểu Lan:
"Bị nhà đuổi ra ngoài à?"
"Xí, đáng đời, đến cả anh rể cũng không tha!"
"Còn lén lút với cái tên du thủ du thực ở thôn bên cạnh lăn lộn thành một đống, nhà họ Hạ mất hết mặt mũi..."
"Đều là họ Hạ, chị của nó thì đỗ đại học, còn nó thì nhìn xem buông thả như thế nào."
"Hạ Đại Quân về chắc chắn sẽ đánh cho chết."
"Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nó chính là cái tính đến chết cũng không đổi... Mấy người xem nó đi đường kìa, mông vặn..."
Hạ Hiểu Lan thật muốn cho mấy bà cô nhiều chuyện này một trận, nàng có phải là vặn mông đâu, là do mẹ nó đói không có sức thôi! Mấy bà tám phá hỏng tâm trạng tốt đẹp do không khí trong lành mang lại, Hạ Hiểu Lan đánh giá xung quanh —— phong cảnh điền viên đẹp à? Đó là do đời sống vật chất giàu có mới có tâm trạng thưởng thức.
Nông thôn năm 83 cũng đã được đám văn nhân “văn học hương thổ” ca ngợi.
Nhìn kỹ lại thì thấy, nhà đất thì nhiều, nhà gạch đỏ đếm được trên đầu ngón tay, nhà cửa thấp lè tè, tường đất quét vôi trắng, còn viết quảng cáo từ 10 năm trước bằng sơn đỏ.
Nằm không nam không bắc, bị nhốt trong tỉnh địa phúc của tổ quốc, gió xuân cải cách mở cửa không thể thổi đến được vùng thôn lớn xa xôi này.
Có thể thoát khỏi hoàn cảnh này, chỉ có con đường đọc sách.
Chị họ của Hạ Hiểu Lan đi đường là chắc chắn, Hạ Tử Dục là sinh viên duy nhất ở thôn lớn kể từ sau khi khôi phục thi đại học sau hơn 30 năm kể từ khi kiến quốc. Có thể thấy được, nếu Hạ Hiểu Lan không đổi tính, từ lúc Hạ Tử Dục thi đậu đại học, cuộc đời Hạ Hiểu Lan so với đối phương đã là một khoảng cách xa vời!
Cho dù nàng bị Hạ Tử Dục hại, thì có thể làm gì?
Một người là nữ sinh viên những năm 80, tiền đồ tựa gấm, không trách cả nhà xem cô ta là phượng hoàng vàng; một người thì hủy hoại thanh danh, chẳng có tài cán gì, tương lai chỉ có thể gả cho góa phụ hoặc lão già độc thân, chẳng giúp gì được cho nhà và đám bà cô trong thôn.
Chênh lệch quá lớn.
Cũng trách người nhà họ Hạ nịnh bợ thực tế… Đó là lẽ thường tình thôi.
Vì lợi ích, người nhà họ Hạ sẽ thống nhất đứng về phía Hạ Tử Dục, Hạ Hiểu Lan thật sự đến chết cũng không hiểu, rõ ràng là quan hệ nam nữ mờ ám chỉ cách một lớp giấy cửa sổ, mà cũng là do cô cổ vũ gã đàn ông đó đi thi đại học.
Nàng còn cúi đầu mượn sách của chị họ Hạ Tử Dục cho gã đàn ông khổ học, tự mình đưa hắn đi huyện thi.
Đã thi xong mà cũng không phát hiện khác thường, tại sao đến khi thư trúng tuyển được gửi về, hắn lại trở thành đối tượng chính thức công khai của Hạ Tử Dục?
Chẳng lẽ vì nàng không xứng với Vương Kiến Hoa?
Lựa chọn chị họ từ lâu dài mà nhìn thì rất chính xác, sinh viên xứng với sinh viên, đúng là trời đất tạo thành một đôi.
Nhưng trước khi đi, vì sao còn phải đạp Hạ Hiểu Lan một cái?
Lời đồn đại tai tiếng là thế nào mà truyền khắp nơi như thế, Hạ Hiểu Lan đi tìm Vương Kiến Hoa để làm rõ, thì lại thấy chỉ có Hạ Tử Dục ở trong phòng của Vương Kiến Hoa, Hạ Tử Dục so với Hạ Hiểu Lan thì khéo ăn nói hơn, không cứng không mềm vài câu đã khiến Hạ Hiểu Lan quay đi.
Trên đường đụng phải một tên du thủ du thực ở thôn bên cạnh, tên này trước đã từng dây dưa Hạ Hiểu Lan, lần này càng làm càn, trực tiếp xé rách cả tay áo của Hạ Hiểu Lan… Vương Kiến Hoa và Hạ Tử Dục cùng lúc xuất hiện, Vương Kiến Hoa dường như rất thất vọng về Hạ Hiểu Lan, không những không nghe Hạ Hiểu Lan giải thích, còn trực tiếp nắm tay Hạ Tử Dục.
Lời đồn đại có phải do tên du thủ du thực kia tung ra? Năm nay đang là thời điểm trừng trị nghiêm khắc, trong phút chốc là có thể đưa tên du thủ du thực đi bắn bỏ!
Không sao, nếu nàng trọng sinh vào thân xác người này cùng tên, Hạ Hiểu Lan không làm rõ mọi chuyện, thì nàng sẽ làm rõ, hơn nữa sẽ đòi lại công đạo cho nguyên chủ.
Bên bãi sông, căn nhà cũ nát xuất hiện trong tầm mắt.
Hàng rào lung lay sắp đổ, đến cái khóa xích trên cửa cũng chẳng có, tường tàn và nóc nhà đều có lỗ hổng, Lưu Phân ôm khoai lang trong lòng, mờ mịt luống cuống.
Đây căn bản không phải là chỗ có thể che mưa che gió.
"Hiểu Lan, con nghe mẹ khuyên ——"
Hạ Hiểu Lan ôm đầu, "Mẹ, vết thương của con lại đau rồi!"
Nàng gọi càng ngày càng thuận miệng, Lưu Phân quả nhiên bị đánh lạc hướng, "Vết thương bị nứt ra à? Để mẹ xem."
Cửa không khóa, trong phòng bừa bộn, giường chỉ còn lại cái khung, Lưu Phân vội vàng bảo Hạ Hiểu Lan ăn trứng gà hấp. Trứng gà nguội có mùi tanh, Hạ Hiểu Lan cũng không muốn ăn nhiều, chỉ ăn một nửa rồi nói mình no:
"Còn lại ngài ăn, để ngày mai sẽ hỏng đấy."
Lưu Phân nâng cái vò tráng men, tâm trạng phức tạp. Loại chuyện này chưa từng xảy ra, con gái của nàng đụng đầu bị thương, giống như đã biết đau lòng người.
Lưu Phân vừa vui mừng, lại vừa sầu khổ:
"Ba của con hai ngày nữa là về."
Nhắc tới trượng phu, Lưu Phân không khỏi rụt vai lại, trong lòng liền sợ hãi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận