Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 441: Ta đãi quân huấn như sơ luyến (length: 7904)

Năm giờ rưỡi tập hợp.
Đến lúc thật sự được ăn cơm thì đã là sáu giờ rưỡi.
Thịt dê thì chắc chắn không có rồi, đồ ăn cầm trên tay chỉ có bánh bao.
Cũng có cơm, Hạ tổng cố nén thân phận, không chạy nhanh, không xông lên tranh cơm nóng hổi, chỉ còn bánh bao cứng ngắc, thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
Đồ ăn thì ngược lại không tệ, món trứng chưng cà chua nhìn rất hấp dẫn.
Có món thịt bí đao xào, hay nên nói là miếng thịt đi. Hạ Hiểu Lan bình thường không ăn thịt quá mỡ, mà mấy miếng thịt này mỡ nhiều nạc ít, cô gái nào ăn mà chẳng thấy ngon?
Còn một món nữa là miến hấp giá đỗ, không có gì đặc biệt, chỉ là quá mặn.
Mặn đến độ gắp một miếng nhỏ thức ăn, lại phải cắn một miếng bánh bao thật to.
Hạ Hiểu Lan ăn tối, những người khác cũng ăn tối, nhà ai có điều kiện tốt thì buổi trưa chưa ăn đã đói đến bây giờ, thêm cả buổi chiều đều luyện tập, cho dù là Quý Giang Nguyên từ Mỹ trở về cũng cảm thấy bánh bao cứng ngắc còn ngon hơn Hamburger.
Không dầu không đường, nhấm nháp kỹ mới thấy bánh bao cứng còn có vị ngọt nhẹ của bột mì.
Hạ Hiểu Lan ăn hai cái bánh bao to bằng nắm đấm, vẫn còn thấy chưa no, nhưng định lấy thêm cái bánh bao nữa thì trong khung đã hết rồi!
Đồ ăn quá mặn, Hạ Hiểu Lan ra sức uống nước.
Buổi tối cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nàng thật sự rất muốn ra quán ăn chút gì đó.
Nhịn chút được không?
Hai cái bánh bao chẳng thấm vào đâu.
Định tự bỏ tiền ăn thêm cơm cũng không được phép. Trong bộ đội có quán ăn nhỏ của quân đội, nhưng phải vào "Ngày nghỉ" mới mở cửa cho học sinh quân huấn. Ừm, "Ngày nghỉ" gần nhất là 6 ngày nữa, không chỉ có quán nhỏ mở mà mọi người còn được đi nhà tắm công cộng tắm rửa!
Vậy 6 ngày này phải làm sao?
Tạm thời lấy nước lạnh lau người thôi.
Mọi người đều chịu cảnh ngộ như vậy, ngược lại không phải cố ý gây khó dễ cho ai. Huấn luyện viên cằm nhọn còn thông báo một việc, đó là lịch trực gác đêm nay.
Ai cũng phải đi trực gác, đứng ở dưới lầu phòng ngủ, tối đầu tiên Hạ Hiểu Lan và 10 người trong nhóm của nàng đã đến phiên. Từ 9 giờ đến 6 giờ sáng mai, mỗi người một giờ luân phiên, Hạ Hiểu Lan bị xếp gác lúc 2 giờ sáng.
Lúc lạnh nhất và buồn ngủ nhất, nàng không dám nghĩ đến chuyện ăn uống, nhanh chóng nằm xuống ngủ.
Dù sao người gác trước ca của nàng là Chu Lệ Mẫn, đến lúc đổi ca nhất định sẽ gọi nàng dậy. Hạ Hiểu Lan đang ngủ nửa đêm thì bị Chu Lệ Mẫn gọi dậy, khi đó mọi thứ đều im ắng, Hạ Hiểu Lan mơ màng mặc quần áo ra ngoài, gió đêm vừa thổi, nàng liền thấy ngứa mũi.
Cả tòa nhà đều đang ngủ, Hạ Hiểu Lan nhanh chóng che miệng mình, cái hắt xì bị nàng cố nén trở lại.
Trực gác còn phải đeo súng nữa, khẩu súng trường 56 thức tuy rằng không lắp đạn thật, vẫn làm cho mấy bạn nam được sờ vào súng thật mà kích động. Cả buổi chiều bị các giáo quan hành hạ lên bờ xuống ruộng, cuối cùng cũng có đền bù. Trực gác có gì đâu, mấy bạn nữ thì thấy buồn ngủ, mấy bạn nam thì tinh thần phấn chấn.
Với con gái mà nói, đeo một vật nặng 8 cân đi gác cũng không phải chuyện nhỏ.
Một ca gác một tiếng, Hạ Hiểu Lan mới đứng được nửa tiếng đã muốn dán mình vào tường mà lười biếng. Mắt nàng lờ đờ, nhìn thấy hai người có vẻ là huấn luyện viên đang đi đến, trên tay còn cầm một cuốn sổ.
"Kiểm tra, cô là thuộc đội nào, tên gì?"
"Báo cáo, tôi là đội 1, ban 6, Hạ Hiểu Lan!"
Người cầm bút sững sờ, đèn gác đêm tối, bọn họ đến gần mới nhìn rõ Hạ Hiểu Lan.
"Hạ..."
Một huấn luyện viên khác kéo tay áo bạn mình, người đang cầm sổ kiểm tra kia liền im bặt.
"Viết tên của cô ra, viết như thế nào."
Hạ Hiểu Lan đang buồn ngủ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, thật sự ngoan ngoãn nhận lấy sổ muốn viết tên.
Đột nhiên có người từ trong bóng râm đi ra, "Các anh là của doanh nào?"
Hạ Hiểu Lan bị giọng nói này làm bừng tỉnh, liền thấy hai "Huấn luyện viên" kiểm tra kia nhanh chóng giật lại sổ trên tay nàng, bỏ chạy thục mạng, ba bước hai bước đã chạy vào trong doanh trại, biến mất trong đêm tối!
Hành động này, nàng cũng không hiểu nổi nữa.
Nhưng người từ trong bóng râm đi ra, chính là người bạn trai hờ của nàng, đồng chí Chu Thành!
Hạ Hiểu Lan còn tưởng hắn sẽ không xuất hiện chứ.
"Có chuyện gì vậy?"
Chu Thành đứng cách nàng hơn một mét, dựa vào chiều cao mà từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng: "Hạ đồng chí, trong quân đội nói chuyện với cấp trên, phải thêm từ Báo cáo vào!"
Hạ Hiểu Lan nghẹn lời.
"Báo cáo tổng huấn luyện viên, tôi muốn nói chuyện với anh một chút!"
Chu Thành cuối cùng cũng có chút hài lòng, giơ tay nhìn đồng hồ, "Hạ đồng chí, còn 20 phút nữa cô đổi ca, tôi cho cô 2 phút nói chuyện, cô phải tổng kết cảm nghĩ ngày đầu tiên quân huấn!"
"..."
Hạ Hiểu Lan không nói gì, nàng nhìn kỹ Chu Thành, phát hiện hắn so với lần gặp trước gầy hơn một chút.
Đương nhiên, cũng có thể là do nàng ảo giác.
Dù sao nàng cũng không thường xuyên có cơ hội nhìn kỹ mặt Chu Thành, phát hiện bạn trai mình vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là từ dính người đổi sang kiểu lạnh lùng, Hạ Hiểu Lan vẫn rất thấy mới lạ.
Lúc này, nàng nên phối hợp Chu Thành diễn trò, hay là giả bộ như không thấy gì?
Hai người cứ vậy nhìn nhau hai phút.
Trong đêm tĩnh lặng, gió nhẹ thổi qua, Hạ Hiểu Lan hết cả buồn ngủ.
Nàng tự thấy không khí tốt đẹp, cùng Chu Thành trò chuyện cũng không quan trọng, hai người ở một mình với nhau một lát cũng tốt. Chu Thành lại như bị cái gì đó làm tỉnh lại, "2 phút rồi, nếu Hạ đồng chí không có cảm nghĩ muốn báo cáo, thì thời gian nói chuyện của chúng ta kết thúc."
Chu Thành giống như gió lốc, vài bước đã biến mất trong bóng đêm.
Hạ Hiểu Lan có chút buồn bực, cũng có chút muốn cười.
Nói gì thì nói, Chu Thành xuất hiện ở tỉnh Ký Bắc, làm tổng huấn luyện viên quân sự cho tân sinh, không thể nào là trùng hợp được.
Nếu hắn không hỏi thăm giờ gác đêm của Hạ Hiểu Lan, thì cũng sẽ không lúc 2 giờ sáng xuất hiện trước mặt Hạ Hiểu Lan. Nghĩ kỹ những điều này, Hạ Hiểu Lan cũng yên tâm phần lớn. Chu Thành không muốn nói chuyện bức thư kia, Hạ Hiểu Lan cũng đâu thể ép hắn nói?
Quân huấn còn dài mà, nàng và Chu Thành còn chung sống hơn mười ngày, Hạ Hiểu Lan không vội. Tâm trạng hiện tại của nàng chính là "Quân huấn ngược đãi ta trăm ngàn lần, ta đối với huấn luyện viên như tình đầu"!
Trực gác xong, về thay ca, rồi thì ngủ.
Đến khi tiếng còi báo thức vang lên, ai cũng nhanh chóng mặc quần áo rời giường, đến lúc tập trung thì Hạ Hiểu Lan đã nghe thấy bên mấy bạn nam có người bị phê bình. Thì ra tối qua có người trộm mũ của huấn luyện viên, giả mạo đi kiểm tra, đòi mấy bạn nữ "ký tên"... Hạ Hiểu Lan lập tức hiểu ra, hai cái "Huấn luyện viên" bị Chu Thành dọa chạy, hóa ra là sinh viên nam của Hoa Thanh.
"Hai người này bị phạt đi làm ở tổ nhà bếp, chỗ nào gọi là phạt chứ, rõ ràng là khen thưởng."
Tôn Tĩnh đau nhức khắp người, bụng lại đói.
Hạ Hiểu Lan cười an ủi nàng, "Cậu đừng bất bình, đi làm ở tổ nhà bếp khẳng định không phải chuyện gì tốt."
Hạ Hiểu Lan thì khá hơn, thói quen chạy bộ cứu nàng, mệt thì mệt, nhưng hôm nay nàng thấy khá tốt. Vì vậy sau khi kéo ca kết thúc, Hạ Hiểu Lan gần như là người đầu tiên lao đến điểm tâm.
A, cái tên bạn trai hờ thần xuất quỷ nhập thần của nàng, lại đang đứng phía sau cái thùng cháo to đùng kia, chân dài ghê, mặc quân phục vào thật là bảnh.
Tổng huấn luyện viên muốn tự mình lấy cháo cho sinh viên à?
Thật là gần gũi.
Hạ Hiểu Lan đưa hộp cơm tới trước mặt Chu Thành.
"Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn nhiều một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận