Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 19: Hiểu Lan, ngươi đối tượng rất tuấn nha! (length: 8381)

Hạ Hiểu Lan chỉ có thể giả vờ không hiểu.
Chu Thành thật sự là biểu hiện quá rõ ràng!
Hôm qua đưa nàng về nhà, buổi sáng một mình ở giao lộ chờ nàng, lại còn quan tâm tình hình trong nhà nàng, muốn đi theo nàng gọi "cậu", muốn nói người này không quy củ, hắn lại để cho Khang Vĩ gọi "Lưu thúc"... Có thể thấy Chu Thành phân biệt rõ trong ngoài.
Có đàn ông lấy lòng mình, Hạ Hiểu Lan cảm thấy rất mới lạ.
Đời trước còn trẻ một lòng bôn ba vì cuộc sống, trong đầu chỉ toàn sự nghiệp, đâu có tâm tư yêu đương? Bề ngoài và gia thế đều không chiếm ưu thế, cũng không có người đàn ông trẻ tuổi nào thực sự theo đuổi cô không buông, ngược lại là quen một người khách hàng thấy cô có đầu óc, muốn cô làm con dâu. Cô không màng tình cảm thân cận, gặp mặt thấy nhà trai là một phú nhị đại mở xưởng, quay đầu bỏ đi ngay, chê cô không xinh đẹp, khô khan quê mùa. Sau khi sự nghiệp thành công, cô cũng thử phát triển quan hệ nam nữ, có sự nghiệp và tiền bạc nâng đỡ, giá trị của cô ngược lại tốt hơn rất nhiều, bất quá những người đàn ông trưởng thành càng coi trọng lợi ích, làm không chu đáo một chút là sẽ đề nghị với Hạ Hiểu Lan muốn mua mấy căn nhà ở khu trường học, muốn sớm sinh con, muốn thay cô quản lý tài sản—— toàn những thứ vớ vẩn, Hạ Hiểu Lan tự mình liền tránh xa.
Chu Thành lớn lên đẹp trai, chỉ xét về điều kiện bên ngoài cũng đủ tốt.
Bị một người đàn ông trẻ tuổi như vậy lấy lòng, Hạ Hiểu Lan không biết nên làm gì bây giờ. Chẳng phải nói hiện tại không khí rất bảo thủ sao? Hạ Hiểu Lan cảm thấy Chu Thành quá táo bạo!
"Trước hết cứ ăn điểm tâm đi đã, giữa trưa ta mời hai đồng chí ăn một bữa thật ngon, cảm tạ hai vị đã giúp Hiểu Lan."
Lưu Dũng nhớ phải đến đồn công an hỏi thăm tin tức, cũng không tiện mang theo Hạ Hiểu Lan, nhưng anh lại lo bọn lưu manh còn đồng bọn. Chu Thành kịp thời giải quyết nỗi lo sau này của anh:
"Ta cùng Hiểu Lan đi bán trứng gà đi, bán xong liền gặp ở nhà khách."
Khang Vĩ bưng phần sủi cảo của mình, hết sức tủi thân, biết mình lại bị bỏ rơi.
"Lưu thúc, hay là tôi cùng chú đến đồn công an tìm hiểu tình hình? Hôm qua tôi cũng có mặt, các đồng chí công an còn có ấn tượng về tôi."
Lưu Dũng có chút chần chờ, "Vậy còn hàng của các cậu?"
Năm nay có thể chạy đường dài, chở hàng là không có chuyện gì không kiếm được tiền, Lưu Dũng không biết hai người này làm riêng hay là tài xế chạy thuê, bất kể tình huống nào, người và xe đều không thể tách rời. Cho dù ở nhà khách, mọi người cũng thay phiên nhau ngủ trên xe.
"Buổi tối mới cần đề phòng chuột, ban ngày thì tốt rồi, thùng xe phía sau có khóa chấn song."
Lưu Dũng vừa thấy, chiếc xe Đông Phong đậu trong sân nhà khách, phía sau xe đều dùng thép thô gia công bằng thủ công như trẻ con, phía sau còn treo ổ khóa lớn... Lưu Dũng nheo mắt, hai người này làm cái gì vậy, vận chuyển loại hàng gì mà phải canh phòng nghiêm ngặt như vậy?
Anh lập tức cảnh giác.
Chu Thành không giải thích, Hạ Hiểu Lan nhanh chóng hòa giải:
"Chính ta đi bán trứng gà là được rồi, toàn là nơi người đến người đi bên ngoài nhà máy, hôm nay không đi chỗ hoang vu nữa, ban ngày có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cảm ơn ý tốt của anh Chu —— "
Chu Thành không nói gì, cứ nhìn Hạ Hiểu Lan như vậy.
Ánh mắt ấy gần như muốn làm Hạ Hiểu Lan tan chảy.
Khang Vĩ đột nhiên nghiêm túc nói, "Lưu thúc, tôi thấy chuyện này vẫn nên cẩn thận điều tra, hôm qua đám lưu manh kia..."
Khang Vĩ kéo Lưu Dũng đi, nói nửa nạc nửa mỡ.
Trong sân nhà khách chỉ còn lại Hạ Hiểu Lan và Chu Thành.
"Đi thôi, muộn chút nữa, người đi mua đồ ăn sẽ về hết."
Anh đẩy xe đạp của Hạ Hiểu Lan đi phía trước, Hạ Hiểu Lan chỉ có thể theo sau. Hai người bắt đầu không ai nói chuyện gì, đợi đến khi đi đến quán mì nước Hạ Hiểu Lan thường ăn, bà chủ Hoàng cũng biết Hạ Hiểu Lan, nhìn thấy hôm nay là Chu Thành đẩy xe cho cô, Hoàng có ý định trêu đùa vài câu, lại sợ mình hiểu lầm.
Bà ấy từ xa đã chào hỏi Hạ Hiểu Lan:
"Sáng sớm hôm nay vẫn như cũ chứ?"
Hạ Hiểu Lan lắc đầu: "Thím, buổi sáng cháu ăn rồi ạ."
Chu Thành để xe đạp vững chãi: "Đi đường xa như vậy, ăn rồi cũng nên đói bụng rồi, lại ăn chút nữa đi. Phiền bà cho hai bát mì, đều thêm trứng!"
Anh sợ Hạ Hiểu Lan từ chối, lại thêm một câu: "Ăn xong thì cũng giúp tôi ăn thêm chút nữa, buổi sáng 5 giờ tôi đã ra đường đợi cô rồi, sủi cảo có thể không đủ ăn—— cô đừng để ý, không phải tôi nói cô mang đồ ăn không đủ đâu, mà là ý tôi là lượng cơm ăn của tôi lớn."
Hạ Hiểu Lan nghe mà mặt đỏ lên, nếu không phải cô tham ăn mấy cái sủi cảo kia, có lẽ Chu Thành cũng đủ ăn rồi.
Hai người ngồi xuống, Hoàng thẩm còn giúp làm nóng lại sủi cảo, cùng với mì cùng nhau bưng lên.
Chu Thành gắp một chiếc sủi cảo bỏ vào miệng, chua cay ngon miệng, không khỏi gật gật đầu:
"Tay nghề bà không tồi, sủi cảo rất ngon."
Người phương Bắc thích ăn sủi cảo dưa cải chua, hương vị khác biệt với sủi cảo có nhân củ cải muối chua, nhưng món sủi cảo nhân thịt lợn chua này do Hạ Hiểu Lan làm, Chu Thành có chút hối hận đã nhường một nửa cho Khang Vĩ.
Vẻ mặt Hạ Hiểu Lan có chút ửng đỏ, "Vỏ bánh là mẹ cháu nhào, cháu không biết làm mì phở."
"À."
Chu Thành rõ ràng không nói gì, Hạ Hiểu Lan ma xui quỷ khiến bồi thêm một câu:
"Nhân bánh là do cháu trộn."
Chu Thành không nói gì, gắp sủi cảo nhanh hơn.
Hạ Hiểu Lan cũng thực sự chưa no bụng, lúc này mọi người sức ăn đều lớn, trong bụng không có mỡ, đều là làm những việc nặng nhọc, mấy chiếc sủi cảo cô ăn ở nhà hoàn toàn không thấm vào đâu.
Một bát mì lớn, cả nước lẫn mì, đều bị Hạ Hiểu Lan ăn sạch.
Có điều cô ăn không nhanh, động tác rất nho nhã văn tú, Chu Thành thấy mà thấy cảnh đẹp ý vui. Chờ Hạ Hiểu Lan đặt đũa xuống, Chu Thành mới gió cuốn mây tan ăn hết sủi cảo và mì.
Hạ Hiểu Lan định trả tiền, lần này Chu Thành nhanh tay hơn.
Hoàng thẩm nhìn ra được chút ý tứ, chỉ nhận tiền của Chu Thành:
"Hiểu Lan, bạn trai cô đẹp trai quá, đối với cô cũng tốt."
"Anh ấy không phải là bạn trai của tôi..."
"Cảm ơn thím đã chiếu cố Hiểu Lan, tay nghề của bà thật tốt, sớm muộn gì cũng sẽ mở một quán mì lớn."
Hoàng thẩm lập tức cười tít mắt, sáng sớm nghe thấy những lời may mắn như vậy, ai trong lòng cũng không thoải mái? Tiểu tử không chỉ đẹp trai mà miệng cũng ngọt, Hạ Hiểu Lan không nhìn nhầm!
Chu Thành không để Hạ Hiểu Lan nói gì, hai người tính tiền rời đi, Hạ Hiểu Lan cảm thấy rất tức.
Chu Thành người này rất gian tà, lại còn tự cho mình là đúng, Hạ tổng không thích đối phương làm việc như vậy, không tôn trọng ý kiến của cô, thật là chủ nghĩa đàn ông!
Chu Thành thấy cô vừa tức vừa dỗi, bộ dạng thì không có uy hiếp gì, tức giận lại có một nét khác biệt, hoàn toàn không đáng sợ. Bất quá Chu Thành cũng không phải cố tình chọc Hạ Hiểu Lan giận đâu, anh áp chế kích động trong lòng, đứng đắn giải thích:
"Bây giờ đang nghiêm trị, thím hiểu lầm cũng không có cách nào, hai người chúng ta không quen biết mà còn dám cùng nhau ra phố, lát nữa người bị công an huyện An Khánh bắt đi là tôi."
Sắc mặt Hạ Hiểu Lan hơi dịu xuống.
Có thể do chuyện xảy ra với cô hôm qua, hôm nay an ninh trật tự ở thị trấn rất nghiêm.
Tội lưu manh không phải chuyện đùa, nam nữ thanh niên ở nơi công cộng mà khoảng cách quá gần cũng không được.
Bất quá chờ đến khu vực bên ngoài nhà máy cơ khí nông nghiệp, những bà thím mua thức ăn kia xúm lại, đều xuýt xoa lấy làm lạ:
"Đây là người yêu của Hiểu Lan hả?"
"Lần đầu tiểu tử này đến đây, đáng lẽ ra phải cùng người yêu đến chứ, con bé xem xem xinh đẹp thế này, người xấu sẽ có ý đồ."
"Tiểu tử này là người ở đâu?"
Trứng gà ngược lại bán rất nhanh, chỉ là quá nhiều chuyện bát quái, Chu Thành không thừa nhận là người yêu cô, nhưng cũng không phản bác. Người ta hỏi gì thì anh đều ngoan ngoãn trả lời, những bà thím mua trứng gà chỉ chốc lát sau đều biết—— Hạ Hiểu Lan có một người yêu ở kinh thành, đi xe hơi lớn, còn có hộ khẩu kinh thành!
Một người khách quen kéo Hạ Hiểu Lan ra một bên:
"Chà, điều kiện này đâu có vừa đâu! Tao đã nói con bé mày vừa nhanh nhẹn vừa xinh đẹp, còn muốn giới thiệu cho cháu tao đấy, giờ thì tiếc thật."
Hạ Hiểu Lan giải thích thế nào đây?
Cô cảm thấy mình đúng là rước họa vào thân mà!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận