Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 698: Không cảm kích (length: 8505)

Ai muốn thuê côn đồ để đối phó nàng?
Hạ Hiểu Lan đếm đi đếm lại, người có thù với mình cũng chỉ có Hạ Tử Dục ở Bằng Thành.
Việc thuê côn đồ đối phó nàng, phía Hạ Tử Dục xem như có tiền lệ, Hạ Hiểu Lan thật sự không hề nghĩ đến nhà họ Lâm -- theo nàng nghĩ, Lâm Mỹ Quyên và Trần Tích Lương ly hôn, Trần Tích Lương đã đưa hết số tiền mặt có thể dùng cho Lâm Mỹ Quyên, hai người trước đây vốn đã không vừa mắt nhau, hơn nữa Lâm Mỹ Quyên là người tự nguyện ly hôn.
Mười vạn tệ năm 1985, là tiền lương 20 năm của người bình thường.
Trừ những người làm ăn buôn bán, hoặc trừ khi trong nhà tất cả đều kiếm được lương cao, tiêu ít kiếm nhiều, cả nhà góp tiền, may ra mới có thể có của cải hơn mười vạn. Vào năm 1985, đây đúng là một khoản tiền rất lớn, đến cả nhân viên hòa giải ở cục dân chính thấy khoản tiền này cũng khó mà nói gì, người ta còn chẳng khuyên được, nhà gái cũng chẳng chịu.
Đến khi Kha Nhất Hùng nói là người nhà họ Lâm muốn thu thập nàng, Hạ Hiểu Lan không biết nên khóc hay nên cười: "Cả nhà đúng là bệnh không nhẹ."
Nàng một chút cũng không sợ hãi, bây giờ không giống như trước kia, Hạ Hiểu Lan không phải lúc vừa "tỉnh lại", ai cũng có thể chèn ép nàng, một gia đình tiểu thị dân như nhà họ Lâm, đột nhiên có 10 vạn tệ liền có thể ngang ngược càn rỡ?
"Hạ Hiểu Lan, cô có vẻ không quá sợ hãi?"
Hạ Hiểu Lan kỳ quái liếc nhìn hắn, "Tôi sợ hãi cái gì, anh đã chạy tới nói cho tôi biết, đương nhiên là không tiếp vụ của nhà họ Lâm. Chỉ là mấy ngàn tệ, còn chưa đủ tiền biểu diễn của Kha lão đại ấy chứ!"
Kha Nhất Hùng thiếu chút nữa đã tức đến nghẹt thở vì giọng điệu đương nhiên của Hạ Hiểu Lan, cứ như một năm cô đã giao cho hắn rất nhiều tiền bảo kê vậy, hắn đáng đời phải chăm sóc cô sao?
Nói vớ vẩn!
Kha Nhất Hùng cảm thấy mình không nên đến đây chuyến này, đều do Tào Lục nói lung tung, mình giải quyết chuyện này không phải tốt hơn sao, tự nhiên lại báo danh đến trước mặt cô ta. Kha Nhất Hùng còn tưởng sẽ gặp được một đại mỹ nhân, ai biết đại mỹ nhân mặt lạnh như băng, độ mỹ mạo tụt nhanh xuống con số âm, hắn cũng không biết tại sao mình lại phải đến chịu khinh bỉ.
"Được, cô lợi hại!"
Kha Nhất Hùng giơ ngón tay cái lên, xoay người rời đi.
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ, vẫn là gọi hắn lại: "Kha lão đại, nghiêm trị tội phạm tuy đã là chuyện cũ, nhưng cũng không có nghĩa là quốc gia sẽ thả lỏng việc trấn áp hành vi phạm pháp, thường đi bên sông thì làm gì có chuyện không bị ướt giày, anh tự giải quyết cho tốt đi."
Hạ Hiểu Lan nói nhiều một câu này, là vì hôm nay Kha Nhất Hùng cố ý đến đây một chuyến để báo cho cô biết, người nhà họ Lâm muốn giở trò xấu.
Nhưng Kha Nhất Hùng có vẻ cũng chẳng cảm kích gì, không quay đầu lại hừ lạnh một tiếng:
"Cô vẫn nên lo cho mình đi, đối tượng của cô cũng không tốt lành gì, cẩn thận gặp tam tai cửu nạn!"
Chu Thành không tốt lành gì?
Chu Thành tốt bao nhiêu, Hạ Hiểu Lan rõ hơn bất cứ ai, nhưng sao nàng phải đi giải thích với Kha Nhất Hùng chứ.
Câu nói đó coi như là Hạ Hiểu Lan thuận tiện trả ơn tình, đối với đầu lĩnh côn đồ, Hạ Hiểu Lan không có nhiều đồng cảm, việc Kha Nhất Hùng không gây tổn thương thực chất cho nàng, không phải do Kha Nhất Hùng có bao nhiêu thiện tâm với nàng, mà là vì Phan tam ca trấn áp!
Ở nơi Hạ Hiểu Lan không nhìn thấy, Kha Nhất Hùng chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu.
Kha Nhất Hùng có thể dựa vào đầu óc để thu phục một đám côn đồ, Hạ Hiểu Lan muốn làm "đạo sư cuộc đời" cũng phải để đối phương chấp nhận đã.
Lời nhắc nhở của Kha Nhất Hùng khiến Hạ Hiểu Lan phải cảnh giác, đầu óc người nhà họ Lâm, Hạ Hiểu Lan không thể hiểu nổi, nhưng nàng đã từng là người bị lật thuyền trong cống ngầm, thật sự không muốn bị tổn thương thêm nữa, Lâm Mỹ Quyên bảo em trai thuê tay chân của Kha Nhất Hùng tìm phiền phức thất bại, lỡ đâu lại đổi người khác đến thì sao?
Vừa lúc Lý Đống Lương ở Dương Thành làm trang hoàng cho "Luna", mặt tiền cửa hàng đã hoàn thành, chỉ còn lại khâu vệ sinh cuối cùng.
Vốn Trần Tích Lương định dẫn nàng đi xem công ty, tiện thể cho nàng xem mặt tiền cửa hàng, trên đường thì Lâm Mỹ Quyên dẫn người đến làm ầm ĩ lên, Trần Tích Lương đã dồn hết tinh lực vào vụ ly hôn rồi, Hạ Hiểu Lan nhân lúc rảnh rỗi đã tự mình đi xem mặt tiền cửa hàng.
"Lý sư huynh, tôi muốn lại mời anh ở bên cạnh giúp tôi mấy ngày nữa."
Lý Đống Lương tự nhiên sẽ không từ chối, "Hạ tiểu thư, có người đến tìm phiền phức sao?"
Cuối năm, Cát Kiếm được Lưu Dũng sắp xếp ở Bằng Thành thu nợ, Lý Đống Lương giúp xong việc trang hoàng ở Dương Thành, vốn định đi Bằng Thành hội họp với sư đệ, nhưng Hạ Hiểu Lan có việc cần, anh đương nhiên sẽ ưu tiên Hạ Hiểu Lan trước.
Làm người không thể quên gốc, Hạ Hiểu Lan ban đầu đã thuê anh làm hộ vệ, sau lại giới thiệu anh cho Lưu Dũng, cuộc sống của Lý Đống Lương đã hoàn toàn được đảm bảo, hiện giờ Hạ Hiểu Lan có phân phó, anh nhất định sẽ đáp ứng.
Kẻ mù nào còn dám đến chọc Hạ tiểu thư chứ?
Lý Đống Lương xoa tay, Hạ Hiểu Lan ngăn anh lại: "Nhìn xem đối phương làm gì đã, hai ngày nay cẩn thận chút, tôi ở Dương Thành cũng không ở lại quá hai ngày."
Chính là Khang Vĩ, bệnh tình vừa mới ổn định, cũng phải đến kinh thành chuyển viện.
Cuối năm, ai ai cũng đều rất bận, Khang Liêm Minh vì Khang Vĩ chắc chắn đã chậm trễ rất nhiều công việc, Hạ Hiểu Lan lại nhớ tới lời Chu Thành nói về cách Khang Liêm Minh thể hiện sự yêu thương "không giống bình thường" đối với Khang Vĩ.
Chu Thành và Khang Vĩ cảm thấy khó tin, Hạ Hiểu Lan ngược lại cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ, trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, lẽ nào cách mỗi người biểu đạt tình yêu thương đều giống nhau cả sao? Thể hiện tình yêu với Khang Vĩ, còn tốt hơn là lừa dối Khang Vĩ chứ! Chuyện hiểu lầm trước đây, trải qua tai nạn xe cộ của Khang Vĩ, có lẽ đây sẽ là cơ hội để hóa giải.
Đời trước Hạ Hiểu Lan là trẻ mồ côi, được dì nuôi dưỡng vài năm, luôn sống trong khe hở, rất hy vọng sẽ có người lớn thật lòng yêu thương mình.
Đời này, vừa mở mắt đã thấy Lưu Phân, yêu thương không hề giả dối, bản năng con chim non trỗi dậy, Hạ Hiểu Lan liền nhận định Lưu Phân là mẹ ruột của mình.
Khang Liêm Minh và Hạ Đại Quân không giống nhau, cũng là chăm sóc thế hệ cháu, nhưng Khang Liêm Minh không hy sinh lợi ích của con gái mình để nâng đỡ Khang Vĩ, hơn nữa, khi đó Khang Vĩ còn đang trong bụng Tạ Vân, người cha ruột đã hy sinh, người chú như Khang Liêm Minh đã làm không tồi rồi. Hạ Đại Quân thì mặc kệ vợ con, bị vài câu nói của người nhà họ Hạ lừa gạt, liền đi cung phụng Hạ Tử Dục -- cha mẹ ruột của Hạ Tử Dục đều ở đấy, một nhà bốn người sống còn tốt hơn Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân nhiều.
Nghĩ đến cuối năm Khang Liêm Minh sẽ rất bận, Thang Hoành Ân chắc chắn cũng sẽ bận, Hạ Hiểu Lan quay đầu hỏi tài xế Tiểu Vương:
"Anh Vương, bên phía chú Thang không có ai lái xe, có khi sẽ không tiện, hay là anh về Bằng Thành trước đi?"
Tiểu Vương đã nói với Thang Hoành Ân về tình hình bên này, chuyện làm ăn của Hạ Hiểu Lan có chút khúc mắc, có lẽ phải ở lại Dương Thành thêm một thời gian. Ý của Tiểu Vương là vẫn lấy Thang Hoành Ân làm chủ, nhưng không ngờ Thang Hoành Ân lại dặn anh chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của Hạ Hiểu Lan là được.
"Lãnh đạo đã dặn là phải chăm sóc tốt cho cô trước đã."
Tiểu Vương thầm nghĩ, đây là cái mệnh gì vậy?
Chẳng lẽ mình lại không được trọng dụng đến thế sao? Rõ ràng là Thang Hoành Ân thà để mình phải phiền phức một chút gọi người khác lái xe, cũng nhất định phải chăm sóc tốt cho Hạ Hiểu Lan, Tiểu Vương cảm thấy mình cần phải bàn với bí thư Bành một chút, sau này phải đối đãi với Hạ Hiểu Lan như thế nào mới được. A, anh ta đối xử với Hạ Hiểu Lan cũng không tệ, người khổ vẫn là bí thư Bành phải chịu chung họa với đại quân thôi.
Có Lý Đống Lương đi theo bên cạnh, Hạ Hiểu Lan chẳng còn sợ gì nữa, nàng không vội tranh thủ thời gian với Trần Tích Lương làm gì, để Tiểu Vương chở nàng đến nhà Trần Tích Lương, có một đoạn đường đang sửa, Tiểu Vương liền rẽ vào một con hẻm nhỏ để đi vòng qua, trong con hẻm nhỏ này cái gì cũng không có, chỉ có đặc biệt nhiều tiệm uốn tóc.
Ban ngày, hình như cũng không có mấy khách, mấy cô thợ uốn tóc tinh thần uể oải, ngồi ở cửa tiệm, nhìn thấy có xe con đi qua, đều cố ưỡn thẳng lưng.
"Sư phó, đến gội đầu nha~"
Giọng nũng nịu của con gái, mang theo âm điệu địa phương, còn đưa tay quệt vào kính xe, đồng chí Tiểu Vương mặt đỏ bừng, không hiểu sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh mà đi vào con đường này.
Lý Đống Lương liếc nhìn Hạ Hiểu Lan một cái, vội ho khan một tiếng: "Đồng chí Vương, mau chạy nhanh qua thôi, tuyệt đối không được dừng lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận