Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 938: Đem nàng chỗ ngồi chuyển phía trước đến (length: 7984)

Ong ong ong.
Tiếng bàn luận xôn xao càng lúc càng lớn.
Nghe nói phương án đã được duyệt, những người khác cũng không để tâm Nh·i·ế·p Vệ Quốc lòng dạ hẹp hòi nữa, mà tập trung vào vấn đề của Hạ Hiểu Lan.
Bọn họ không phải muốn làm khó Hạ Hiểu Lan, mà thật sự có nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc!
"Cái bể bơi vô cực này, nhất định phải xây cạnh mặt nước à?"
"Vậy việc tuần hoàn nước giải quyết thế nào đây..."
"Phần viền bể, phần nghiêng vào trong và phần nghiêng ra ngoài có gì khác biệt không?"
"Chắc chắn là phần nghiêng ra ngoài tốt nhất chứ, mà yêu cầu kỹ thuật cũng cao nhất!"
"Khách sạn Nam Hải là do người Hồng Kông đầu tư sao? Có vẻ hợp với gu của người Hồng Kông..."
"Chất liệu, mọi người có chú ý đến chất liệu sử dụng không? Thông thường bể bơi dùng vật liệu nhân tạo, như gạch men chẳng hạn, đằng này cô ấy dùng đá tự nhiên, lại còn cắt thành từng khối lớn, quá xa xỉ... Còn chúng ta, rất nhiều thiết kế vẫn dùng gạch men nhỏ để trang trí thôi."
Hỏi Hạ Hiểu Lan rồi lại có nhóm ba nhóm năm tự bàn luận.
Phương án thiết kế này, dự toán đến 30 triệu tệ, thực sự có hiệu quả thị giác xa hoa.
Nếu công trình hoàn thành, hiệu ứng thực tế đạt tám phần so với thiết kế thì sẽ rất tuyệt vời. Với một phương án như vậy, chỉ cần 30 triệu tệ để xây dựng thì không có gì khó chấp nhận cả, khách sạn Trường Thành ở Kinh Thành đã đầu tư đến 75 triệu đô la, chi nhiều hơn thế nữa!
Hạ Hiểu Lan nói đúng, du lịch khách sạn và khách sạn ngoại giao mấy năm gần đây đã trở thành xu hướng không thể bỏ qua trong ngành kiến trúc trong nước.
Khách sạn Trường Thành, khách sạn Hương Sơn, khách sạn Nam Hải chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi.
Mới đầu mọi người vẫn còn xoay quanh vấn đề của Hạ Hiểu Lan, nhưng sau đó chậm rãi chuyển thành thảo luận chung.
Không có bất kỳ câu hỏi nào khiến Hạ Hiểu Lan á khẩu không trả lời được, sắc mặt Nh·i·ế·p Vệ Quốc càng lúc càng khó coi, cái hội thảo nghiên cứu này lại thật sự đi theo thiết kế của Hạ Hiểu Lan mà mở ra chủ đề.
"Được rồi, các vị dừng lại một chút, ta ngắt lời mọi người tí, hỏi vấn đề cái đã!"
Mao Khang Sơn lên tiếng, những người tham gia vẫn phải lắng nghe.
Lão đại cũng có sự phân cấp giữa các lão đại, Mao Khang Sơn và Ninh Ngạn Phàm đều thuộc tầng lớp trên.
Tiếng ong ong trong hội trường chậm rãi im bặt, Mao Khang Sơn kéo micro đến gần miệng: "Sao hỏi han một hồi, lại gạt cô bé người ta sang một bên, các người đây là ăn quả quên kẻ trồng cây à? Còn ai muốn hỏi gì không?"
"Không còn gì nữa, hỏi xong cả rồi."
"Thật là những khái niệm rất mới mẻ độc đáo nha, mang tính dẫn dắt rất lớn."
"Mao lão sư, chúng tôi hỏi hết rồi ạ."
Mao Khang Sơn gật đầu, ánh mắt khóa chặt Nh·i·ế·p Vệ Quốc:
"Tiểu Nh·i·ế·p, cậu nói xem, lão Ninh giới thiệu Hạ Hiểu Lan đến tham gia hội thảo nghiên cứu, vậy cô ấy có đủ tư cách không?"
Nh·i·ế·p Vệ Quốc lật hết tài liệu mà vẫn chưa tìm ra sơ hở nào có thể công kích Hạ Hiểu Lan.
Hắn làm sao mà tìm ra được chứ?
Một phương án thiết kế đã được phê duyệt, lại được chủ đầu tư khách sạn chấp thuận bỏ tiền ra, người ta vốn đâu cần Nh·i·ế·p Vệ Quốc góp ý!
Hạ Hiểu Lan vẫn cười tủm tỉm, Nh·i·ế·p Vệ Quốc nhìn nàng là thấy tức.
Cái phương án này, sao có thể là do một sinh viên năm nhất chưa tốt nghiệp làm được.
Nh·i·ế·p Vệ Quốc không muốn thừa nhận trên đời này có những người thiên phú bỏ xa hắn một bậc, trước có Ninh Tuyết, sau có Hạ Hiểu Lan, mấy cô gái này học hành kiến trúc làm gì, chắc chắn tất cả là do Ninh Ngạn Phàm ở sau lưng giật dây!
Tiếc là Nh·i·ế·p Vệ Quốc không có bằng chứng.
Ninh Ngạn Phàm cũng chẳng sợ người khác bàn tán, nếu nói phương án của Hạ Hiểu Lan tốt hơn, vậy thì sao lại không bỏ công sức để trải đường cho Hạ Hiểu Lan?
Mà Hạ Hiểu Lan lại quá am hiểu về chi tiết phương án này, bao nhiêu người thay phiên nhau hỏi mà cũng không làm khó được Hạ Hiểu Lan.
Nh·i·ế·p Vệ Quốc rất không cam lòng, Mao Khang Sơn nhìn hắn, tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn hắn, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo:
"Nói về tư lịch thì Hạ sư muội đúng là chưa đủ, nhưng có Ninh lão sư tiến cử, Hạ sư muội lại đưa ra tác phẩm độc đáo, thì đương nhiên cô ấy có tư cách tham gia hội thảo nghiên cứu rồi!"
Nh·i·ế·p Vệ Quốc thật là tiểu nhân.
Bây giờ lại đổi giọng gọi Hạ sư muội.
Cứ như thể người luôn nhằm vào Hạ Hiểu Lan từ tối qua không phải là hắn vậy.
"Mao lão sư, nếu Niếp sư huynh không có ý kiến gì thì tôi xin phép xuống dưới, tôi còn muốn nghe các tiền bối khác phát biểu nữa ạ!"
Mao Khang Sơn hờ hững nhắc tới:
"Nhờ tổ trưởng Hình chuyển bàn của cô lên phía trước đi, một mình cô ngồi sau không tiện giao lưu thảo luận với mọi người."
Không có gì thay đổi sao?
Không, vẫn có thay đổi.
Lần này nói muốn chuyển bàn lên phía trước, không ai phản đối cả, mọi người đều thấy Mao Khang Sơn nói đúng!
Họ công nhận năng lực của Hạ Hiểu Lan, cô không đến để trà trộn vào hội nghị cũng không phải là kẻ dối trá mà có đủ tư cách để cùng họ thảo luận về sự phát triển kiến trúc của Hoa Quốc!
Hình Lợi Hâm đổ mồ hôi đầy đầu, bàn nên di chuyển đi đâu đây?
Một người phụ nữ trung niên ngồi hàng thứ hai đứng lên, "Để Tiểu Hạ ngồi cùng tôi đi, khỏi phải chen chúc với bọn họ!"
Thế là Hạ Hiểu Lan ngồi ở hàng thứ hai.
Hôm nay đến tham gia hội thảo nghiên cứu có rất ít đồng chí nữ, Hạ Hiểu Lan thấy trên bàn đối phương có tấm bảng ghi "Hầu Kỳ" liền ngoan ngoãn gọi một tiếng Hầu lão sư.
Hầu Kỳ kéo nàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
"Nh·i·ế·p Vệ Quốc là một kẻ tiểu nhân đấy, sau này còn làm chung giới lâu, con đừng đắc tội hắn quá đáng."
Hầu Kỳ hơi xa lạ mà lại tỏ vẻ thân thiện khiến Hạ Hiểu Lan ngoan ngoãn gật đầu, cũng không thể tùy tiện nói ý nghĩ thật của mình cho người khác biết được.
Nh·i·ế·p Vệ Quốc gây khó dễ cho nàng, ngược lại giúp nàng hòa nhập vào giới hội thảo nghiên cứu, ví dụ như Hầu Kỳ đây, nhất định là ghét Nh·i·ế·p Vệ Quốc nên mới tỏ ra thân thiết với Hạ Hiểu Lan.
Nhưng để Hầu Kỳ vừa rồi đứng ra bênh Hạ Hiểu Lan thì cũng không thể, khi Hạ Hiểu Lan chưa thể hiện trình độ của mình, thì chẳng ai tùy tiện ra tay cả.
Mọi người có tư cách hỗn đến tham gia hội thảo nghiên cứu đều do tự mình nỗ lực, sẽ không dễ dàng có lòng trắc ẩn tràn lan.
Hạ Hiểu Lan vừa rồi nếu bị vạch trần là giả dối, thì ai bênh vực cho nàng người đó sẽ gặp xui xẻo.
Hạ Hiểu Lan cũng không tức giận, việc tặng than trong ngày tuyết rơi luôn khó hơn việc thêu hoa dệt gấm, không thân không quen, người ta cũng không hiểu gì về nàng, dựa vào cái gì mà phải tin nàng?
Liếc mắt nhìn Nh·i·ế·p Vệ Quốc, Hạ Hiểu Lan đè nén sự khó chịu trong lòng.
Hiện tại tình hình rất tốt, nàng không nhất quyết không tha muốn xé nhau với Nh·i·ế·p Vệ Quốc, nhưng không có nghĩa là nàng không tìm Nh·i·ế·p Vệ Quốc gây phiền phức!
...
"Vậy là xong?"
Hứa Dược Tiến thấy Hạ Hiểu Lan thuận lợi vượt ải thì cũng rất cao hứng.
Nhưng cứ thế mà nhẹ nhàng bỏ qua cho Nh·i·ế·p Vệ Quốc, Hứa Dược Tiến lại cảm thấy nghẹn khuất.
Ninh Ngạn Phàm cau mày: "Tiểu nhân mặt dày, co được giãn được, mọi người đều nhìn thấu ý đồ của Nh·i·ế·p Vệ Quốc rồi, hắn không nói ra những lời ch·ế·t, thì vẫn có thể nói dối được. Hắn gây khó dễ cho Hạ Hiểu Lan, nhưng khi ở miệng hắn, lại trở thành là vì hội thảo nghiên cứu."
Một kẻ có thể nhẫn nhục như vậy, thật sự là không làm gì được hắn.
Trừ phi có thể bắt được chứng cứ rõ ràng về nhược điểm của hắn, chỉ có vậy mới có thể tống Nh·i·ế·p Vệ Quốc ra, có thể đem cái tên tiểu nhân này đuổi khỏi giới.
Ninh Tuyết nhìn về hướng hàng thứ hai, Hạ Hiểu Lan không biết đang nói gì với Hầu Kỳ mà khiến Hầu Kỳ tươi cười rạng rỡ.
Ninh Tuyết bỗng nhiên có chút cảm khái, chỉ cần Hạ Hiểu Lan muốn, nàng có thể trở thành bạn với bất cứ ai! Tương tự, cũng không có đối thủ nào mà Hạ Hiểu Lan không đối phó được.
"Ông nội, cô ấy sẽ không bỏ qua cho Nh·i·ế·p Vệ Quốc đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận