Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 236: Trượt băng (length: 8393)

Hạ Hiểu Lan liền bật cười.
"Mời được người rồi sao?"
"Sao ngươi không hỏi xem ai mở cửa, nhỡ đâu là kẻ x·ấ·u thì sao?"
Nhà khách của đơn vị Khang Vĩ, đâu ra nhiều kẻ x·ấ·u như vậy. Hạ Hiểu Lan cũng không biết giải thích thế nào, nàng chỉ có một cảm giác, người gõ cửa chính là Chu Thành.
"Ta cũng biết là ngươi mà, sao có thể là người x·ấ·u được."
Chu Thành đóng cửa lại, không cùng Hạ Hiểu Lan tranh cãi. Nàng nói thế nào cũng được, hai người ở cùng nhau vốn đã ít thời gian, sao có thể dùng thời gian vào việc tranh luận. Sống hòa thuận vui vẻ, còn hơn tất cả.
"Em đang xem sách à?"
Sách giáo khoa của Hạ Hiểu Lan vẫn đặt ngổn ngang tr·ê·n bàn, đèn bàn vẫn đang bật.
Nàng khép sách lại, dụi dụi mắt, "Anh đến rồi thì em không xem nữa, em vẫn đang đợi anh dẫn em đi dạo kinh thành đây."
Hạ Hiểu Lan sớm đã đến kinh thành rồi.
Đời trước đi c·ô·ng tác đã chạy qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng vì c·ô·ng tác với việc cùng bạn trai đi dạo, cảm giác chờ đợi khác nhau.
Hai người hôm đó đứng trong không gian kín xảy ra sự kiện "Nụ hôn đầu tiên", không khí không lưu thông, nội tiết tố quá nồng n·ặ·c, nhà khách lại không có công trình giải trí gì, đương nhiên là muốn ra ngoài dạo chơi.
Trên đường đi, Hạ Hiểu Lan vừa đi vừa nói, nói Thiệu Quang Vinh cũng đến tìm cậu nàng để trang hoàng.
"Em thấy anh cũng lâu không gặp cậu ấy, hay là buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, việc ở đồn c·ô·ng an Thương Đô lần trước, chẳng phải nên cảm ơn cậu ấy sao."
Đúng là nên cảm ơn.
Chu Thành đương nhiên muốn ở một mình với Hạ Hiểu Lan, nhưng những mối quan hệ qua lại xã giao này, Chu Thành không thể kém hơn Hạ Hiểu Lan được.
Tình cảm tốt đến đâu cũng cần phải duy trì, Thiệu Quang Vinh lắm mồm quy lắm mồm, nhưng người rất trượng nghĩa.
"Cậu ta nói ăn ở đâu?"
"Sáu giờ tối, ở nhà hàng Kinh Thành, anh kịp quay về quân đội không?"
Chu Thành gật đầu, "Đủ thời gian mà, đừng lo lắng."
Hẹn ở nhà hàng Kinh Thành, Thiệu Quang Vinh đúng là chịu chi thật. Đối phương có lẽ đang muốn chuộc lỗi vì chuyện lần trước lỡ miệng, Chu Thành không nói chi tiết cho Hạ Hiểu Lan. Thực ra Chu Thành cũng không để ý chuyện Thiệu Quang Vinh lỡ miệng, hắn cũng không cảm thấy sự tồn tại của Hạ Hiểu Lan là không thể cho người khác biết.
Chính hắn thường xuyên cảm thán vì sự ưu tú của Hạ Hiểu Lan, Chu Thành tự hào chứ, ước gì cầm loa hô to với cả thế giới, cho người khác biết Hạ Hiểu Lan là đối tượng của hắn. Nếu có cái gì đó đóng dấu được, người kia thuộc về mình, thì cho dù cái dấu có đắt cỡ nào, Chu Thành cũng cam lòng mua.
Hắn khó chịu là vì Chu Di, sớm đã để lộ tin tức với các bậc trưởng bối trong nhà, chuyện này không giống như trong dự kiến của Chu Thành, muốn đưa Hạ Hiểu Lan đến trước mặt các trưởng bối trong nhà một cách quang minh chính đại. Chu Di vừa nói ra, Quan Tuệ Nga đã có thành kiến không tốt với Hạ Hiểu Lan, Chu Thành có thể nói những lời này với Hạ Hiểu Lan sao?
Cái gã mua bán nhỏ tên Chu Phóng ở quán cơm kia, không phải cũng thích Hiểu Lan đó sao, chỉ vì bà mẹ trong nhà khó ở, quá sớm phản đối, làm cho Chu Phóng đến cơ hội theo đuổi Hạ Hiểu Lan cũng không có.
Chuyện xui xẻo của người khác biến thành trò cười, Chu Thành vui vẻ.
Đến lượt mình, liền thấy khẩn trương.
Mẹ hắn, Quan Tuệ Nga vừa mở miệng, nói cái gì mà "Tìm đối tượng thì tùy, nhưng chuyện kết hôn thì không được", làm cho vợ hắn giận mất, hắn còn đường nào để theo đuổi nữa?
Đặc biệt là hiện tại, Hạ Hiểu Lan sắp thi đại học, mà bị ảnh hưởng tâm tình thì chẳng tốt chút nào.
Chu Thành vốn định chờ Hạ Hiểu Lan thi đậu đại học rồi mới đưa về. Hắn biết vợ mình ưu tú, người khác không biết thì cần thêm chút hào quang để chứng minh. Huống chi Hạ Hiểu Lan thi đậu đại học ở Kinh Thành, bốn năm sau đều muốn học ở Kinh Thành, cho dù muốn vứt bỏ hắn đi nữa, khả năng cũng nhỏ đi rất nhiều.
Chu Thành nắm tay Hạ Hiểu Lan có chút dùng sức:
"Đồng chí Hiểu Lan, hôm đó em đã hôn anh rồi, nhất định phải có trách nhiệm với anh đó."
Còn nói trách nhiệm!
Nhắc đến cái hôn đó, rõ ràng là như chuồn chuồn lướt nước, cố tình khiến người ta mặt đỏ tim đập dồn dập.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy hai má nóng lên, không muốn thảo luận chuyện "Trách nhiệm" với Chu Thành. Nàng với Chu Thành như bị đổi lập trường, rõ ràng mới gặp mặt còn rất tà khí, rất cà lơ phất phơ, ai ngờ lúc yêu đương thì lại là cái tên dính người như keo.
Chu Thành đưa Hạ Hiểu Lan đi chơi một vòng quanh kinh thành.
Đi dạo loanh quanh Thiên An Môn, còn đến sân băng chơi. Chu Thành trượt rất khá, Hạ Hiểu Lan thì không biết, Chu Thành lại thích ra vẻ dạy đời, muốn dạy Hạ Hiểu Lan. Hạ Hiểu Lan mang giày trượt băng xuống sân, rất nhanh đã hiểu ra tâm tư của Chu Thành.
Nàng trượt tuyết còn biết, cố tình lại không biết trượt băng!
Trượt băng rất thử thách khả năng giữ thăng bằng, người thông minh không chắc thân thể có khả năng phối hợp tốt; mà thân thể có khả năng phối hợp tốt, cũng phải ngã vài lần mới học được. Hạ Hiểu Lan lại không bị ngã, mỗi lần nàng muốn ngã, Chu Thành đều nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng.
Trông như là chủ động ôm ấp yêu thương, thân thể mềm mại chủ động đ·â·m vào người Chu Thành, tuy hắn không phải to con, nhưng dưới lớp quần áo lại là cơ bắp rắn chắc. Một nhu một cương, trước mặt mọi người, buổi dạy trượt băng này thực sự quá tình tứ.
Chu Thành cảm thấy, chỗ nào đó của mình có chút khó có thể nói ra sự nóng nực, nếu còn ôm thêm hai lần, không chừng hắn sẽ xấu hổ mất!
Hạ Hiểu Lan trừng mắt nhìn hắn, Chu Thành nửa điểm cũng không chột dạ:
"Anh đảm bảo, thực sự là dạy nghiêm túc đó! À không, vừa rồi anh cũng đã dạy nghiêm túc mà, Hiểu Lan nhà mình thông minh nhất, chắc chắn sẽ học được rất nhanh thôi."
Trời rất lạnh, Hạ Hiểu Lan vận động ra một thân mồ hôi.
Dáng vẻ thở hồng hộc, khiến nhan sắc của nàng càng thêm kiều diễm.
Nhẹ nhàng vỗ lên người Chu Thành hai cái, Chu Thành bắt lấy tay nàng, cuối cùng cũng bắt đầu dạy nàng trượt băng nghiêm túc.
"Một chân bước ra trước, đúng, trọng tâm dồn xuống..."
Chu Thành đỡ, che chở, không muốn cho Hạ Hiểu Lan ngã một chút nào. Mỗi lần Hạ Hiểu Lan hoạt động, hắn còn khẩn trương hơn cả chính Hạ Hiểu Lan, nhưng hắn nói chuyện rất giữ lời, còn thật sự bắt đầu dạy học nghiêm túc.
Một người dạy, một người học.
Rất nhanh Hạ Hiểu Lan đã nắm được kỹ năng.
Thoát khỏi sự nâng đỡ của Chu Thành, Hạ Hiểu Lan một mình trượt được một đoạn, nàng biết mình đã nắm giữ một kỹ năng mới.
Nàng rất vui vẻ, chủ động ôm Chu Thành, còn kiễng chân lên hôn lên mặt hắn.
Đợi khi Chu Thành phản ứng kịp thì đã đ·ả·o kh·á·c·h thành chủ, hai người có nụ hôn thứ hai.
Nụ hôn này không phải là như chuồn chuồn lướt nước nữa, Chu Thành thô lỗ táo bạo, cạy mở môi Hạ Hiểu Lan, nếm được vị ngọt ngào của cái lưỡi nhỏ thơm tho.
Nơi này không phải quân đội.
Cũng không phải nơi nào khác.
Là sân trượt băng, cùng với rạp chiếu phim, vườn hoa được xem là tam đại thánh địa để người trẻ tuổi hẹn hò. Đâu đâu cũng là các cặp tình nhân, Chu Thành theo ý mình mà hôn.
Hôn thì hôn thôi.
Hắn ôm eo Hạ Hiểu Lan, hai người dính chặt rồi tách ra, ai nấy cũng thở hổn hển hồi lâu mới ổn định nhịp thở. Hạ Hiểu Lan vùi mặt vào ngực Chu Thành: "Em không có mặt mũi nào gặp ai nữa..."
Xung quanh thật là nhiều người đang nhìn mà, chắc chắn là ai cũng thấy hết rồi!
Hạ Hiểu Lan xấu hổ không phải vì nụ hôn, mà là nàng đã mất tự chủ trước mặt mọi người.
Đây là tình yêu sao?
Giống như cơn lốc xoáy, đánh tan toàn bộ kinh nghiệm cố hữu của Hạ Hiểu Lan, một nụ hôn có thể cuốn nàng bay lên trời cao!
Chu Thành dùng áo khoác choàng Hạ Hiểu Lan lại, biết nàng đang xấu hổ, hắn giống như một đứa bé hớn hở: "Được rồi, được rồi, chúng ta không học nữa, bây giờ đã hơn năm giờ, chúng ta đi đến nhà hàng ăn cơm thôi."
Xung quanh có ai cười nhạo đâu.
Đám đàn ông thì đang ghen tị với Chu Thành, đám phụ nữ thì còn bận hơn, một bên ghen tị, một bên lại còn canh chừng nghiêm ngặt, đừng để đàn ông bên cạnh nhìn Hạ Hiểu Lan.
Phì, không biết xấu hổ!
Ở một góc khuất, hai cô gái trẻ tuổi cũng nhìn đến mức cằm muốn rớt xuống.
"Đó là Chu Thành đúng không?"
Chắc chắn là Chu Thành rồi, cái mặt này đẹp trai đến mức đó, các nàng còn có thể nhận nhầm sao?
Bên cạnh Chu Thành có một cô gái xinh đẹp, hắn đưa cô gái kia đi trượt băng, còn hôn nhau ở sân băng —— Để Đồng đại tiểu thư biết, chỉ sợ phát đ·i·ê·n mất!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận