Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 463: Ngân hàng phục vụ tinh thần (length: 8252)

Trong hệ thống của giáo viên, Hạ Hiểu Lan cũng không thể giải thích được.
Việc quân huấn giúp nàng nói chuyện với Ninh Tuyết, nhưng Ninh Tuyết có tính cách tương đối lạnh lùng, Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không biết đối phương đang nghĩ gì.
Nói cách khác, Ninh Tuyết đột nhiên tự động rút lui, khoa Kiến Trúc chỉ còn lại mình nàng đơn độc một mình đi cạnh tranh với các khoa khác. Hạ Hiểu Lan ngược lại không sợ cạnh tranh, nàng cũng muốn làm rõ ý đồ của Ninh Tuyết.
Nghỉ lễ Quốc khánh có 3 ngày, Ninh Tuyết là người ở kinh thành, sáng sớm đã chủ động nói với mọi người trong khoa rút khỏi cuộc tranh cử "Quân huấn ưu tú tốt nghiệp", rồi tự mình về nhà. Những người như Hạ Hiểu Lan nhà ở ngoại tỉnh mới phải ở lại trường, nàng ở ký túc xá phòng 305 làm sao có thể tìm được Ninh Tuyết?
Hạ Hiểu Lan vẫn luôn không nghĩ ra.
Hạ Hiểu Lan chỉ có thể tạm thời gác chuyện này lại.
Các giáo viên trong khoa cũng không làm khó dễ nàng, ngược lại còn khuyến khích nàng rất nhiều, rót cho nàng một bụng canh gà mới cho nàng rời khỏi văn phòng.
Khuyên nàng đừng quá để ý đến đánh giá nhất thời, chỉ cần nghiêm túc làm tốt việc của mình, nàng ở Hoa Thanh sẽ không sống uổng phí, tương lai nhất định sẽ trở thành người có ích cho xã hội, tự nhiên sẽ có đánh giá công bằng — giáo viên dùng nguyên văn là "Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết lòng người", lời lẽ tha thiết, Hạ Hiểu Lan uống bát canh gà này còn cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, những lời đồn đại này đều là các loại trùng hợp, trường học cũng đâu thể phát thông báo, bảo các học sinh đừng có bàn tán ngấm ngầm nữa chứ?
Nói vậy, chỉ làm cho mọi người càng thêm bàn tán không dứt mà thôi.
Thời gian sẽ làm phai nhạt rất nhiều chuyện, Hạ Hiểu Lan dùng hình tượng mới, che phủ hình tượng cũ kiểu "cắt xén ngữ nghĩa", thì lời đồn đại sẽ chậm rãi biến mất.
Hạ Hiểu Lan chân thành cảm ơn giáo viên.
Quốc khánh còn 2 ngày nghỉ nữa, nàng nên sắp xếp thế nào đây?
Hiện tại thì không thể đến quân đội được.
Hay là đi một chuyến đến nhà họ Chu?
Hạ Hiểu Lan nghĩ ngợi, vẫn là đến ngân hàng trước một chuyến.
Trong khuôn viên Hoa Thanh có bưu điện tiết kiệm, thầy trò Hoa Thanh có nhu cầu gửi tiền tiết kiệm đều thích đến đây làm, trên sổ tay tân sinh do Hoa Thanh phát xuống cũng viết, "Học sinh có thể đem số tiền sinh hoạt tạm thời không dùng đến và có thể tiết kiệm được để gửi, vừa an toàn lại góp sức xây dựng đất nước", số tiền bán đồ thể thao kiếm được, Hạ Hiểu Lan theo lý thuyết có thể gửi vào bưu điện tiết kiệm trong khuôn viên Hoa Thanh, việc rút ra hay dùng đều thuận tiện... Nhưng đây là một khoản tiền hơn mười vạn "khổng lồ", Hạ Hiểu Lan không muốn gây thêm rắc rối ở trường học, đã sớm nói với Trần Tích Lương rồi, tiền gửi thì cùng nhau đến ngân hàng Công Thương gửi.
Nếu không một sinh viên, gửi tiết kiệm hơn mười vạn ở bưu điện tiết kiệm trong trường, nàng sẽ giải thích thế nào với mọi người xung quanh?
Còn sợ tin đồn không đủ nhiều hay sao.
Hạ Hiểu Lan thành thật đến một chi nhánh ngân hàng công thương ở quận Hải Điến rút tiền.
Trên người nàng mặc chính là đồ thể thao đặt may hợp tác với Trần Tích Lương, tay áo dài rất thích hợp với thời tiết tháng 10. Hiện tại mặc đồ thể thao rất nhiều người, 3 vạn bộ đồ thể thao của Trần Tích Lương và Hạ Hiểu Lan không thấm vào đâu cả, hai người dường như không thể chiếm hết thị trường, năm nay phong trào thể dục, thật sự khiến cả nước đều thịnh hành đồ thể thao.
Một cô gái xinh đẹp, toát lên hơi thở học sinh đến rút tiền.
Chắc là rút tiền sinh hoạt phí đi?
Hạ Hiểu Lan lắc đầu, "Rút toàn bộ số dư trên điện hối."
Nhân viên ngân hàng xem kỹ điện hối, đếm vài lần, 163.000 tệ.
Có phải là bỏ quên số lẻ, là 1.630 tệ không? Tuy đối với sinh hoạt phí của sinh viên là nhiều chút, nhưng so với 16 vạn thì vẫn có thể chấp nhận được mà!
"Không có sai, đúng là nhiều như vậy."
"Cháu vẫn còn là sinh viên phải không, ở đâu ra nhiều tiền thế?"
Nhân viên ngân hàng nghi ngờ, Hạ Hiểu Lan không biết trả lời thế nào, "Điện hối là thật chứ?"
"Đúng vậy."
"Vậy ta nhập đúng mật mã, có thể rút tiền không?"
"Có thể..."
Hạ Hiểu Lan không nói gì, cười tủm tỉm nhìn nhân viên ngân hàng, vậy thì rút tiền đi, nói nhiều như thế làm gì.
Đây là ngân hàng, chứ đâu phải đồn công an, mấy vấn đề này nàng có thể không trả lời mà.
Việc nàng tạm thời muốn rút nhiều tiền như vậy, đã kinh động đến quản lý của chi nhánh nhỏ này. Người ta không phải nghi ngờ về nhiều tiền như vậy, mà là người quản lý đang lo tiền gửi tiết kiệm. Hơn mười vạn tiền tiết kiệm, lưu lại chi nhánh của họ tốt biết bao, sao có thể để một khách hàng lớn như vậy chạy mất?
Hạ Hiểu Lan nói mình rút tiền có việc, quản lý cười tươi đáp:
"Vậy cô cứ nói đi, có việc gì mà chúng tôi không giúp được chứ?"
Hạ Hiểu Lan thật ra muốn làm chuyện quyên tặng sách cho trường Nhất Trung ở huyện An Khánh. Nàng không muốn trực tiếp gửi tiền về, nhân phẩm của thầy Tôn hiệu trưởng thì ngược lại nàng tin tưởng, nhưng nếu gửi một khoản tiền lớn, các thầy cô có lẽ sẽ suy đoán lung tung, trực tiếp gửi sách về thì tốt hơn.
Người làm trong ngân hàng có vẻ thật sự tiện lợi hơn.
Hạ Hiểu Lan nói mình muốn mua một lô sách, nhưng nàng không biết danh mục.
"Vậy cho tôi mạn phép hỏi một câu, tổng số tiền mua sách này khoảng bao nhiêu tiền?"
"Trước mắt thì mua 10.000 tệ đi."
"Cô mua cho trường học à?"
"Coi như vậy đi."
Quản lý suy đoán thế nào thì Hạ Hiểu Lan không quan tâm, dù sao nàng cũng bị giữ lại phòng làm việc của chi nhánh uống trà. Cũng không biết quản lý làm thế nào mà chỉ chưa đầy hai tiếng, đã lấy được cho Hạ Hiểu Lan một quyển đơn đặt hàng của hiệu sách Tân Hoa, không có máy tính tra cứu, nhưng nàng có thể dựa theo danh sách dày cộp đó để chọn sách.
Cùng với đơn sách đến, còn có một nhân viên làm việc của hiệu sách Tân Hoa.
"Chủ yếu muốn mua sách ở những lĩnh vực nào?"
"Cho học sinh cấp 3 đọc, phù hợp đặt ở thư viện trung học phổ thông."
"Vậy là loại văn học, loại triết học, với một chút tài liệu tham khảo phải không?"
Được đấy, đây mới là người chuyên nghiệp chứ.
Hạ Hiểu Lan không dám coi thường người khác, nói chuyện cũng khách khí hơn. Nàng còn nói rõ thêm, là mua cho một thư viện trường cấp ba ở trấn nhỏ, cố gắng chọn nhiều sách, có phải sách bìa cứng hay không không quan trọng, 10.000 tệ mua được càng nhiều sách hữu ích càng tốt!
Vừa chọn theo đơn sách, một bên lại cạch cạch tính toán bằng bàn tính.
10.000 tệ, đã chọn cho Hạ Hiểu Lan được 3.000 quyển sách, nội dung đối với học sinh trung học thì quả thực là bao quát toàn diện, Hạ Hiểu Lan không khâm phục tài năng của những người làm chuyên nghiệp cũng không được. Nếu để tự nàng chọn, chắc chắn không thể chọn tốt hơn được.
Bảo Hạ Hiểu Lan tự mình đến hiệu sách Tân Hoa chọn, chắc nàng phải hoa mắt mất.
"Thật ra còn có một vài loại sách, cũng thích hợp cho học sinh cấp 3 xem..."
Người này ấp a ấp úng, lại đưa cho Hạ Hiểu Lan xem một phần danh mục sách.
"Cô cứ nói xem tổng cộng bao nhiêu tiền đi."
"Không quá 15.000 tệ, số sách báo này hoàn toàn có thể trang bị cho tốt một trường học ở trấn nhỏ đấy."
"Vậy thì theo như danh sách cô chọn, mua hết cho tôi."
Hạ Hiểu Lan yêu cầu đưa sách đến tỉnh Dự Nam huyện An Khánh, nhân viên làm việc còn rất kinh ngạc đấy, "Nhất định phải gửi từ kinh thành đến sao? Cô là khách hàng lớn do Giám đốc Ngũ giới thiệu, chúng tôi chốt đơn đặt hàng xong, có thể nhờ cửa hàng bên Dự Nam trực tiếp giao hàng."
Năm 1984, nghiệp vụ phục vụ đã phát triển như vậy sao?
Hạ Hiểu Lan trước đây còn nghĩ là chưa tốt.
Bây giờ nàng cảm thấy, thật ra những năm 80 cũng có những dịch vụ vô cùng chu đáo.
Giao hàng ở địa phương khác thì có là gì, quan hệ mạng lưới nội bộ của người ta là ở chỗ này, nếu một hiệu sách Tân Hoa ở Dự Nam giao không đủ, thì tất cả hiệu sách Tân Hoa ở tỉnh đó sẽ giao đủ. Nếu tất cả hiệu sách Tân Hoa trong tỉnh mà không tìm được sách... chắc chắn là "sách cấm" không có trong danh mục.
Giám đốc Ngũ từ đầu đến cuối đều cười ha hả:
"Cô Hạ thấy hài lòng chưa? Chuyện nhỏ như vậy, chúng tôi có thể giải quyết được mà!"
Hạ Hiểu Lan bị nụ cười của Giám đốc Ngũ làm da đầu run lên: "Ông cứ nói đi, có gì tôi có thể giúp được."
"... Cô Hạ này, là thế này, chúng tôi cũng có chỉ tiêu phải làm, công việc ngân hàng cũng không dễ dàng gì, cô có thể mua một ít sản phẩm trái phiếu nhà nước không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận