Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1262: Bành bí thư đưa bánh kẹo cưới (length: 8462)

Thành phố Bằng.
Văn phòng làm việc của phòng công tác.
Thịnh Huyên mặc một bộ đồ vừa người, vội vàng đi vào văn phòng làm việc.
Dạo gần đây cuộc sống của nàng có chút khó khăn, chẳng qua là muốn nắm bắt thời cơ để gặp Thang Hoành Ân, nhưng lại không thể đạt được mong muốn.
Hắn không nể tình nàng, bên Khải Hàng vẫn cứ bình yên vượt qua khó khăn.
Hoặc có lẽ, đó không tính là khó khăn, rất dễ dàng đã có thể giải quyết xong.
Nhưng ngày của Thịnh Huyên lại khó trôi, vốn không xem vào mắt tên chủ nhiệm tín dụng hoạt động Phan Ích Quân, giờ lại như chó dại điên cuồng cắn nàng không buông, hắn 24/24 giờ cầm kính lúp soi mói nàng, chỉ mong tìm ra tật xấu của nàng.
Cố tình lãnh đạo cấp trên còn tin tưởng Phan Ích Quân.
Phan Ích Quân bị đình chỉ điều tra mà vẫn không hề hấn gì, trong ngành đang mơ hồ truyền tai nhau rằng Phan chủ nhiệm có chỗ dựa lớn.
Thịnh Huyên vốn dĩ là hạng người không có nhiều chỗ dựa, Phan Ích Quân lại là người kỳ cựu ở đây, chỗ dựa của hắn lại quá vững chắc, đa phần mọi người đều đổ về phía hắn, nên Thịnh Huyên muốn triển khai công tác rất khó khăn.
Ngồi ở vị trí nào rất quan trọng, quan trọng hơn là thuộc hạ phải có nhân sự, nếu không thì chỉ là hữu danh vô thực, là một vị tướng cô độc!
Thịnh Huyên phiền lòng là, hôm qua Ứng Kim Xuyên bên Khải Hàng, đã đến ngân hàng để bàn chuyện trả khoản nợ, 16 triệu đã vay, tính cả vốn lẫn lãi, hiện giờ Khải Hàng đều có thể trả hết.
Khải Hàng chứng minh mình là khách hàng tốt, bây giờ ngược lại là ngân hàng không muốn Khải Hàng trả nợ sớm.
Vì nếu vậy lợi tức sẽ thiếu, nhiệm vụ cho vay của ngân hàng cũng không hoàn thành.
Chuyện này còn đang tranh cãi, lại không liên quan gì đến Thịnh Huyên, điều làm nàng phiền lòng chính là ở điểm này, Khải Hàng hoàn toàn vượt qua nàng, thông qua Phan Ích Quân cùng ngân hàng trao đổi, hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu của nàng... Mặt Thịnh Huyên trầm xuống, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng giá, đương nhiên nàng sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế.
Thang Hoành Ân sẽ không thích một kẻ bình hoa vô dụng, công tác ngân hàng đối với Thịnh Huyên mà nói cũng rất quan trọng, nàng làm việc không đủ xuất sắc, làm sao chứng minh được mình ưu tú?
Không ưu tú, tự nhiên cũng không xứng với Thang Hoành Ân.
Thịnh Huyên tự nhủ mình phải bình tĩnh, trước tiên phải chỉnh đốn lại công việc.
Nàng đi giày cao gót lộc cộc lộc cộc vào văn phòng làm việc, đám cỏ đầu tường bị Phan Ích Quân lung lạc lén lút nhìn nàng, ánh mắt ai nấy đều tò mò cùng tìm tòi.
Thịnh Huyên khó hiểu.
"Thịnh chủ nhiệm, có một vị thư ký Bành của chính phủ đang chờ cô ở trong phòng làm việc."
Thư ký Bành?
Vị thư ký này, theo Thang Hoành Ân bên người cũng mấy năm, tuyệt đối là tâm phúc của Thang Hoành Ân.
Thịnh Huyên không khỏi bước nhanh hơn, đồng thời trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng:
"A, hắn muốn đến thế nào mà không báo trước một tiếng."
Giọng nói của nàng thoải mái, cứ như quen thân với thư ký Bành lắm.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để một đám người trao đổi ánh mắt dò hỏi.
Thịnh chủ nhiệm một kẻ từ trên trời rơi xuống này, lại còn quen thân với thư ký của thị trưởng?
Đều nói Phan chủ nhiệm có chỗ dựa vững chắc, xem ra Thịnh chủ nhiệm cũng không kém cạnh là bao.
Toàn bộ đứng về phía Phan chủ nhiệm, về sau liệu Thịnh chủ nhiệm có thanh toán sổ sách... Ai nấy đều có ý riêng, lại không biết Thịnh Huyên cố ý làm vậy, nàng biết có thư ký Bành đó, chứ thật ra chưa từng quen biết.
Ngược lại, nàng muốn tiếp cận người bên cạnh Thang Hoành Ân, nhưng lại làm cho Thang Hoành Ân phản cảm.
"Bí thư Bành đến đây, không tiếp đón từ xa được!"
Thịnh Huyên nhiệt tình chào hỏi, vẻ lạnh như băng trên mặt đã sớm tan biến, còn chủ động bắt tay với thư ký Bành.
Xinh đẹp lại nhiệt tình hào phóng, đây là ấn tượng của thư ký Bành đối với Thịnh Huyên.
Đáng tiếc là lãnh đạo không có ý đó, thư ký Bành không hề đồng tình với đối phương, những việc hắn sắp làm có phần tàn nhẫn, nhưng có khi không nói rõ ra, có người lại thích giả vờ không hiểu.
Thịnh Huyên còn đang suy đoán ý đồ đến của thư ký Bành, thì hắn đã dứt khoát lấy ra một hộp bánh kẹo cưới:
"Đồng chí Thịnh Huyên, đây là do lãnh đạo cố ý dặn dò tôi mang đến."
Chiếc hộp bánh kẹo cưới màu đỏ rực, làm nhói mắt Thịnh Huyên.
"Đây là ý gì?"
Thư ký Bành thở dài, "Thịnh chủ nhiệm, cô là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu lãnh đạo có ý gì sao? Lãnh đạo đã đang trong thời gian nghỉ phép để kết hôn, chuyện vừa xảy ra gần đây, lãnh đạo rất không hài lòng, nể mặt Nhị phu nhân họ Tống, lãnh đạo không làm khó cô... Bất quá Thịnh chủ nhiệm, cô phải hiểu có một số việc chỉ có một lần, những lời trước đây cô đã nói ra, thật sự không thỏa đáng, lãnh đạo không hy vọng nghe những tin đồn tương tự truyền bá ở Bằng Thành, Thịnh chủ nhiệm cô tự liệu mà làm cho tốt."
Tặng bánh kẹo cưới, nghỉ phép kết hôn.
Lời thư ký Bành nói ra đủ trực tiếp.
Thang Hoành Ân và Lưu Phân kết hôn!
Điều này đối với Thịnh Huyên mà nói quả thực như sét đánh ngang tai.
Nàng còn rất nhiều kế hoạch cùng thủ đoạn chưa kịp thi triển, mà Thang Hoành Ân và Lưu Phân đã kết hôn!
Thang Hoành Ân đã từng chịu thiệt thòi trong hôn nhân, Thịnh Huyên cho rằng phải mất mấy năm để hiểu rõ một người phụ nữ, Thang Hoành Ân sẽ không dễ dàng bước vào hôn nhân lần nữa, nàng vẫn còn thời gian.
Thang Hoành Ân hoàn toàn không đi theo nhịp điệu của nàng!
Đầu óc Thịnh Huyên ong ong.
Chẳng lẽ cứ vậy mà nàng bị loại bỏ?
Mấy năm thanh xuân của nàng, toàn lãng phí vào Thang Hoành Ân.
Thậm chí so với người khác biết trước, nàng đã nhắm trúng Thang Hoành Ân rồi.
Thịnh Huyên phát hiện mình mất giọng.
Cửa văn phòng đã đóng, đây là quy tắc của cơ quan, một nam một nữ ở trong một phòng sẽ dễ bị dị nghị, Thịnh Huyên khi bước vào cũng không ngờ thư ký Bành sẽ nói những điều này — nói cách khác, những lời này đều bị người bên ngoài nghe thấy rồi?
Thịnh Huyên miễn cưỡng nở nụ cười:
"Thư ký Bành, cho tôi chúc phúc Thang đại... thị trưởng Thang, chúc anh và phu nhân tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
Đôi mắt thư ký Bành hơi nhíu lại, Thịnh Huyên thật biết co được duỗi được, người phụ nữ này ngược lại còn thâm sâu hơn cả Quý nữ sĩ.
Nếu một người phụ nữ như vậy cứ dai dẳng bám riết, biết đâu lại còn gây phiền phức cho lãnh đạo.
Thư ký Bành tuyệt đối không cho phép!
Không phải nói hắn hướng về Lưu Phân như thế nào, mà là hắn bảo vệ Thang Hoành Ân.
Ly hôn một lần, đã không thể ảnh hưởng đến đường quan lộ của Thang Hoành Ân, đó là cuộc ly hôn trong hoàn cảnh đặc biệt, ở Hoa Quốc cũng có quá nhiều trường hợp tương tự. Nhưng ly hôn lần hai, rồi kết hôn lần ba, liệu lãnh đạo của hắn còn có thể thăng tiến được nữa hay không?
Đối với sự nhu tình của Thịnh Huyên, chính là sự tàn nhẫn đối với lãnh đạo, cũng như đối với chính bản thân thư ký Bành.
Nhận ra Thịnh Huyên thâm sâu, thư ký Bành dứt khoát bổ thêm một nhát dao, hắn hơi lớn giọng:
"Tình cảm của lãnh đạo và phu nhân thật sự rất tốt, Thịnh chủ nhiệm cô cũng nên tranh thủ giải quyết việc hôn nhân sớm đi, có chỗ dựa gia đình vững chắc, mới có thể toàn tâm toàn ý dốc sức vào công việc, Thịnh chủ nhiệm cô nói có đúng không?"
Tâm hồn bát quái hoàn toàn bùng cháy.
Vì sao thị trưởng kết hôn lại phải đưa bánh kẹo cưới cho chủ nhiệm Thịnh Huyên?
Đưa bánh kẹo cưới, còn nhấn mạnh tình cảm tốt đẹp của đôi tân hôn; hơn nữa còn hy vọng Thịnh chủ nhiệm sớm kết hôn.
Kì lạ, Thịnh chủ nhiệm xinh đẹp như vậy, 30 tuổi vẫn còn độc thân! Đây là không muốn lấy chồng, muốn toàn tâm cống hiến cho công việc, hay là nàng muốn gả, nhưng không ai muốn cưới nàng đây?
Thị trưởng, bánh kẹo cưới, khuyên kết hôn... Thật nghĩ mà thấy kinh sợ!
Thư ký Bành nghĩ bụng, chẳng lẽ chỉ mình ngươi Thịnh Huyên dám buông lời sao?
Hắn đã nói rõ ràng ra mặt rồi, nếu còn dám bịa chuyện gây sự, không cần Thang Hoành Ân ra tay, thư ký Bành đã muốn cắn chết Thịnh Huyên rồi.
Hắn không quan tâm đối phương có phải thân thích của Tống gia hay không, cũng bất luận có xinh đẹp hay không, một khi Thang Hoành Ân và Lưu Phân đã kết hôn, bất cứ ai muốn lao vào quyến rũ Thang Hoành Ân phạm sai lầm, đều là kẻ thù của thư ký Bành!
Thư ký Bành đến đưa bánh kẹo cưới, trong lớp vỏ bánh kẹo đó là một lưỡi dao sắc bén, cắt vào mặt Thịnh Huyên trắng bệch, khiến cho lục phủ ngũ tạng đều đau nhói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận