Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 250: Tiểu di thế nào sẽ hại ngươi! (1197 phiếu thêm canh) (length: 8584)

"Đại cữu cùng nhau ra ngoài làm thợ xây trát tường đi."
Việc trang hoàng cũng không vượt ra khỏi phạm vi của thợ hồ, mà kinh thành cũng rộng lớn, Hạ Hiểu Lan cảm thấy lời mình nói không hề có kẽ hở. Cho dù là người thân thích, rõ ràng cũng ít khi qua lại, làm sao có thể đem chuyện làm ăn của mình nói thẳng ra chứ. Dựa vào tính cách của dì út cô ấy, nói không chừng sẽ hiểu lầm là đang khoe khoang, Hạ Hiểu Lan không có chuyện gì mà đi kiếm chuyện sao.
Lưu Phương đặc biệt không hiểu: "Mở một cái tiệm lớn như vậy rồi, cậu ngươi vẫn còn muốn ra ngoài làm thợ xây trát tường sao?"
Một ngày chỉ kiếm được mấy đồng!
Trong cái tiệm này tùy tiện bán một bộ quần áo, cũng không chỉ kiếm được mấy đồng rồi.
"Tiệm là mợ mở, đại cữu chắc chắn muốn làm công việc của chính hắn, không lẽ ngày nào cũng rảnh rỗi ở nhà sao?"
Lời Hạ Hiểu Lan nói cũng không phải lừa người, chỉ là có những chỗ quan trọng thì nói hàm hồ chút thôi.
Lưu Phương lập tức tự mình suy diễn ra, hóa ra cái tiệm là do Lý Phượng Mai mở ra à? Kỳ quái, nhà mẹ đẻ Lý Phượng Mai đâu có ra gì, sao cô ấy có thể mở được một cửa hàng như vậy ở tỉnh thành chứ, nếu không phải mặt mũi của Lý Phượng Mai bình thường, Lưu Phương chắc chắn sẽ nghi ngờ Lý Phượng Mai thông đồng với người khác rồi.
Biết "Lam Phượng Hoàng" trước nay làm ăn không hợp lệ, hơn nữa anh trai của cô ấy có vẻ không có địa vị gì, những ý nghĩ lung tung kia của Lưu Phương chỉ có thể tạm thời bỏ xuống. Vì cô ấy phải đón chuyến xe cuối cùng về huyện, Lý Phượng Mai và Lưu Phân bốn giờ đã đóng cửa tiệm, đi đón Lưu Tử Đào trước, mấy người lại đi ăn cơm.
Lý Phượng Mai và Lưu Phân đều không phải là người tiêu xài hoang phí, bình thường hai người đóng cửa tiệm sẽ vào khoảng tám giờ, nếu không thì về nhà nấu cơm, hoặc là mua hai cái bánh nướng lót bụng trên đường. Có điều Lưu Phương đi Thương Đô hai ngày, tới đây là khách, chắc chắn phải mời khách ở nhà hàng quốc doanh rồi.
Lý Phượng Mai tự mình ăn thì không tiếc tiền, nhưng mà mời cô em chồng đáng ghét kia đi ăn cơm, thì cô ấy xót tiền.
Xót tiền nhưng cũng không có cách nào, đồ ăn muốn chọn những món đắt tiền một chút, cô ấy không phải thịnh tình khoản đãi Lưu Phương, mà là nhớ lại chuyện Lưu Phương từng xem thường người nhà mẹ đẻ phát không được tài, Lý Phượng Mai muốn tranh giành một chút, để cho Lưu Phương nhìn xem.
Điều kiện nhà Lương gia tốt, Lý Phượng Mai nàng đây không lạ gì, có nghèo thì cũng sẽ không cầu xin tới Lưu Phương, bây giờ dựa vào tiền tự mình kiếm được dám mời khách ở nhà hàng quốc doanh tỉnh thành—— nàng không thích Lưu Phương, cũng không muốn giả vờ đóng vai chị dâu em chồng tình cảm, tốt nhất là vẫn như trước đây, một năm qua lại một hai lần là được rồi.
Có thể mấy năm không qua lại đương nhiên là càng tốt hơn, có điều dựa vào tính cách của Lưu Phương, Lý Phượng Mai cảm thấy là không thể nào.
Ăn cơm cũng không bịt nổi miệng của Lưu Phương, cô ấy cuối cùng cũng dùng hết công phu để hỏi Hạ Hiểu Lan.
Hỏi tới hỏi lui đều là mấy chuyện cũ, Hạ Hiểu Lan cũng trả lời như vậy, là có đối tượng, người ngoại tỉnh, làm bộ đội.
"Dì út, cháu thực sự không cần đi xem mắt đâu, cháu và đối tượng bây giờ rất tốt."
Chu Thành đối xử với nàng rất tốt, Hạ Hiểu Lan cũng không phải là người vô lương tâm vong ơn. Đúng là, nàng và Chu Thành về chuyện tình yêu và hôn nhân có bất đồng, nhà Chu Thành cũng phản đối hai người ở bên nhau, việc này thêm vào nhau khiến cho Hạ Hiểu Lan và Chu Thành nảy sinh chút mâu thuẫn. Nhưng những mâu thuẫn này nàng cũng không nói với mẹ, tránh cho Lưu Phân lo lắng, nói chi là đối với Lưu Phương vốn dĩ không thân mật.
Chu Thành thật lòng đối với nàng, cho dù tương lai hai người không đến được với nhau, đó cũng là chuyện tương lai rồi. Hạ Hiểu Lan mới vừa ở kinh thành cùng Chu Thành ngọt ngào yêu đương, về nhà đã đi xem mắt... có thể làm được cái loại chuyện này, Hạ Hiểu Lan cảm thấy mình quá không phải là người.
Lưu Phương lại cảm thấy không quan trọng.
Có đối tượng thì sao, có đối tượng chẳng lẽ không thể chọn lựa lại lần nữa à?
Bây giờ kết hôn còn có thể ly hôn, một tên lính nghèo nơi khác, sao so được với người mà cô muốn giới thiệu được?
"Cháu còn nhỏ, cháu hiểu cái gì, dì út lại có thể hại cháu sao?"
Lưu Phương tự ý quyết định, rõ ràng không hề để chuyện Hạ Hiểu Lan có đối tượng trong lòng.
Hạ Hiểu Lan nghĩ thầm, cô không hại ta, cùng lắm thì gói ta lại bán đi thôi. Lưu Dũng mấy năm trước ăn chơi lêu lổng không ra gì, cũng đâu phải là người chịu an phận làm nông dân, vừa mới mở cửa cải cách, Lưu Dũng chọn mấy cái nghề mạo hiểm kiếm tiền. Làm hàng lậu thì cũng chưa chắc Lưu Dũng là người đại bại hoại, người sợ nghèo thì chắc chắn sẽ muốn kiếm tiền nhiều, cái ngành này thì không hợp pháp, nhưng Lưu Dũng không phải loại người mưu tài sát hại.
Lưu Phân lại quá thành thật bổn phận, Hạ Hiểu Lan đã thay đổi gần nửa năm nay, mẹ của nàng đang thay đổi, chỉ là tốc độ quá chậm thôi.
Ba người nhà Lưu gia mỗi người một tính cách khác nhau, không thể nói Lưu Phương quá gian ác, nhưng người này tuyệt đối là ích kỷ, nhà nào có con gái lấy chồng tốt thì vụng trộm cũng muốn kiếm chác cho nhà mẹ đẻ. Lưu Phương thì chỉ lo cho bản thân ở nhà Lương gia ăn ngon mặc đẹp, còn việc nhà mẹ đẻ có muốn chết đói hay không thì cô ấy hoàn toàn mặc kệ.
Hạ Hiểu Lan đều biết tính cách của cô ấy, còn có thể hy vọng Lưu Phương sẽ giới thiệu được mối hôn sự tốt đến mức nào?
Nếu thực sự có đối tượng tốt, Lưu Phương chắc chắn sẽ giữ lại cho con gái ruột của mình là Lương Hoan, đâu đến phiên Hạ Hiểu Lan. Cho nên Hạ Hiểu Lan dám đánh cuộc, mối hôn sự này cho dù ngoài mặt rất tốt, thì cũng chỉ là lừa người thôi.
Việc giao tiếp với người khác, điều bất đắc dĩ nhất là ông nói gà bà nói vịt, dì út Lưu Phương lại đến tìm, Hạ Hiểu Lan quyết định lấy lý do ôn tập để không ra mặt tiếp đãi.
"Tiểu Phương, cô ăn nhanh lên đi, chị dâu sợ cô về không kịp chuyến xe."
Lý Phượng Mai chỉ muốn tống cổ cái của nợ này đi, Lưu Phương thật là không nghe hiểu lời người, Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan hết lần này tới lần khác cự tuyệt việc cô ấy làm mai mối, mà cô ấy vẫn tự quyết định.
Hạ Hiểu Lan không phản ứng, cố sức gắp đồ ăn cho mẹ:
"Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, món sườn chua ngọt này rất ngon."
"Chả viên cũng không tồi."
"Đào Đào, con ăn cái này đi."
Hạ Hiểu Lan vội vàng gắp thức ăn, Lưu Phương trong lòng vô cùng xem thường. Đúng là đồ nhà quê chưa từng thấy qua việc đời, ở tỉnh thành mấy tháng vẫn cứ không bỏ được tính cách không phóng khoáng, cứ như là tám đời chưa từng ăn cơm, những món ăn này bất quá cũng chỉ là... Lưu Phương định nói là đồ ăn không ra gì, cuối cùng thì cũng dừng lại một chút. Bữa cơm này Lý Phượng Mai thiết đãi, tiêu chuẩn cũng không thấp, nhà Lương gia có điều kiện cũng không phải là ngày nào cũng ăn như vậy.
Ăn thịt thì không có vấn đề, ngày nào cũng ăn nhà hàng cũng không được.
Lương Bỉnh An không để cho Lưu Phương túng thiếu tiền, đến cùng không phải in ra tiền.
Lưu Phương coi thường người làm hộ kinh doanh cá thể, nhưng nếu quy mô làm ăn lớn như Lý Phượng Mai, chẳng phải là có tiền tiêu không hết, vậy thì có thể coi là hộ kinh doanh bình thường được nữa sao? Lưu Phương nghĩ thầm, tình hình bên này nàng vẫn phải về nhà thương lượng với lão Lương đã. Trong lòng nàng cũng cảm thấy, không thể cứ mãi dùng thái độ hết lòng với một nhà anh cả được, nếu nhà mẹ đẻ có đủ thể diện, cớ sao nàng lại không để cho nhà mẹ đẻ và nhà chồng qua lại chứ!
Nhà người ta có nhà mẹ đẻ thân thích qua lại, còn Lưu Phương lại không có, Lưu Phương sợ nhà mẹ đẻ làm nàng mất mặt. Những cái tâm tư nhỏ nhặt này Lưu Phương cảm thấy không nói ra, nhưng thật ra ai chẳng biết?
Hạ Hiểu Lan chỉ để ý ăn phần cơm của mình, ăn xong bữa thì cũng đưa được Lưu Phương đi.
Lưu Phân cũng không hiểu rốt cuộc có chỗ nào không đúng, nhưng có vẻ như không nên cho Lưu Phương biết địa chỉ ở Thương Đô?
"Trần chị dâu nói dì út của con một tháng chạy mấy chuyến, mẹ còn tưởng là cô ấy có chuyện gì..."
Lưu Phân càng nói giọng càng nhỏ.
Phụ nữ trên đời này dễ bị bắt nạt, giống như mẹ con nàng ở nhà họ Hạ bị ức hiếp, không phải là nhờ có đại ca chạy tới kịp thời giúp hai mẹ con sao? Lưu Phân chỉ nghĩ rằng là chị em ruột, Lưu Phương nếu như gặp chuyện tương tự, thì phận chị có lẽ nào lại không quan tâm chứ.
Bây giờ nghĩ lại thì, tính cách Lưu Phương và cô hoàn toàn không giống nhau, sao có thể bị nhà Lương xem thường!
Lưu Phân cảm thấy những việc mình đã gặp, nếu Lưu Phương cả ngày chạy tới Thương Đô, không đạt được mục đích thì không bỏ qua, chẳng phải sẽ khiến cho mọi người không yên sao?
"Mẹ, không có việc gì đâu, dì út thích thì đến, dì ấy chỉ thích tự quyết định một chút thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận