Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 652: Co được dãn được Chu Di (length: 8459)

Đồng chí Chu Di, cũng không phải là hoàn toàn không có ưu điểm.
Nàng ít nhất còn có thể co được dãn được.
Biết mình sai rồi, bị đánh vào mặt một cái liền chặt chẽ nhớ kỹ, lần sau tuyệt không dễ dàng đi lên phía trước góp vào.
Trong lòng cô, cũng sẽ không ngoài miệng nói ra lại đi khiêu khích Hạ Hiểu Lan, mẹ ruột nàng chính là nhịn không được, nói móc một chút thôi, quả nhiên lại bị đánh trở lại. Chu Di mắt thấy tình thế không đúng, lão gia tử đều tán thành Hạ Hiểu Lan, vậy thì chuyện của Hạ Hiểu Lan và Chu Thành còn có thể xảy ra biến cố gì?
Trừ phi Chu Thành không muốn ở cùng Hạ Hiểu Lan, ha ha, có khả năng sao, xem Chu Thành như vậy, tròng mắt đều dính vào trên người Hạ Hiểu Lan, cái sức nóng hổi kia chỉ sợ mấy năm đều không tan được.
Về phần Hạ Hiểu Lan không chọn Chu Thành... loại tình huống này Chu Di còn chưa từng nghĩ tới.
Chu Thành tướng mạo tốt, gia thế tốt; cá nhân cũng ưu tú, còn hiếm lạ Hạ Hiểu Lan như vậy, Hạ Hiểu Lan dựa vào cái gì mà không chọn đường đệ của nàng chứ?
Chu Di tâm tình nặng nề.
Chị em tốt có thể trở thành chị dâu em chồng là tốt nhất, nàng và Lị Lị cũng vẫn tốt.
Chỉ là Lị Lị không biết cố gắng, Chu Thành liền nhìn cũng không nhìn một cái, bị Hạ Hiểu Lan mê hoặc. Hạ Hiểu Lan nhất định là "hồ ly tinh", không chỉ mê hoặc Chu Thành, mà còn từng chút xâm nhập vào Chu gia, đem ông nội, bà nội đều lôi kéo về phe mình.
Chu Di có thể làm sao?
Chu Di ủy khuất muốn mạng, còn tìm không ra chỗ phản bác, trừ gia thế, Hạ Hiểu Lan thật sự chính là "con nhà người ta", mọi thứ đều làm rất tốt, khiến Chu Di muốn phá hư cũng không tìm ra vấn đề gì!
Giúp Đồng Lị Lị khi đó là giảng nghĩa khí, hiện tại thì sao, Đồng Lị Lị có thể hay không cũng nói chút nghĩa khí, đứng ra xin lỗi Hạ Hiểu Lan, để cho Chu Di nàng có thể mượn cớ xuống bậc, cùng Hạ Hiểu Lan chữa trị mối quan hệ?
Nghĩ cũng không có khả năng.
Chu Di quá hiểu Đồng Lị Lị rồi.
Cái này mẹ nó đích thật là hố chết người, Chu Di muốn đem lời mình trước kia nói thu hồi đi, chỉ có thể hạ thấp tư thế.
Có cách quái gì, Hạ Hiểu Lan cái con nhỏ nhà nông này, liền dựa vào sự cố gắng của mình, từng bước từng bước đạp tan hết trở ngại của cô ta và Chu Thành... Chu Di chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thức sự kinh sợ.
Lúc Hạ Hiểu Lan và Quan Tuệ Nga cùng đi ra ngoài, Chu Di lắp bắp "Nhị thẩm, Hiểu Lan có mua được vé xe về không, con có một người bạn làm ở cục đường sắt, nếu như nàng không mua được vé, con nhờ bạn giúp một chút."
Quan Tuệ Nga kinh ngạc nhìn Chu Di một cái, cái đại chất nữ này lại đang làm trò yêu quái gì.
Mẹ ruột Chu Di cũng cảm thấy Chu Di bị thất tâm phong.
Hạ Hiểu Lan ngược lại tỉnh táo, mơ hồ đoán được chân tướng.
Chu Di đây là chịu thua rồi?
Chu Di nguyên lai không ngốc nha, ai nói vị đại tiểu thư này đánh rắm cũng không thèm đoái hoài, chỉ biết lấy lòng hai vị lão nhân Chu gia? Thái độ của Chu Di đối với sự thay đổi của Chu lão gia tử rất nhạy bén, cũng không phải là thật sự không có điểm nào tốt.
"Cảm ơn đường tỷ quan tâm, nhưng mà em đã mua được vé rồi, nếu như về sau gặp phiền toái, nhất định sẽ nhờ đường tỷ giúp đỡ."
Hạ Hiểu Lan lễ phép cự tuyệt Chu Di cũng không biết đối phương đến tột cùng có ý định leo xuống bậc thang hay không, còn muốn nói cái gì đó thì đã bị mẹ ruột cưỡng ép kéo rời khỏi hiện trường.
"Chu Di đây là..."
"Dì, ý đồ xấu cũng cần phải phân loại ra, con thấy hôm nay ông nội kêu Chu Di đến, cũng có dụng ý đấy."
Ý đồ xấu và ý đồ xấu cũng không giống nhau.
Như Hạ Tử Dục, ban đầu là muốn hủy diệt Hạ Hiểu Lan, đây là ác độc.
Những việc Chu Di đã làm, đơn giản chính là tăng thêm trở ngại vào tình cảm của cô ta và Chu Thành, không phải tổn thương đến thân thể, cũng không nói muốn để Hạ Hiểu Lan bị ảnh hưởng trong cuộc sống, nhiều nhất chỉ là muốn để Hạ Hiểu Lan và Chu Thành chia tay.
Bây giờ cô ta thật sự không để ý đến Chu Di, cân nhắc sự tình không giống nhau, đâu có thời gian để so đo với Chu Di – Việc Chu lão gia tử giúp giải quyết Vương Quảng Bình, Hạ Hiểu Lan cảm kích, cũng nguyện ý nhượng bộ.
Một chút việc nhỏ nhặt, làm gì phải chọc cho hai vị lão nhân Chu gia không vui, lão gia tử đã ra mặt giúp đỡ, lão thái thái càng xem cô như người nhà mà yêu quý.
Hai vị lão nhân lại ghét bỏ Chu Di, Chu Di cũng không phải người bên ngoài nhặt về, vẫn không thể tránh khỏi việc phải suy nghĩ cho Chu Di.
Chu Di cũng thông minh, nhìn thấu thái độ của lão gia tử, thế là đã lập tức cúi đầu trước.
Hạ Hiểu Lan không ngại duy trì mặt ngoài hòa bình, những chuyện thất đức Chu Di trước kia đã làm, cô có thể không để ý, sau này nếu như dám tái phạm, thì lão gia tử có ra mặt cũng vô dụng!
Quan Tuệ Nga nhìn cô hai mắt, hiếm khi thấy lòng dạ thật sự rộng rãi.
Ai, con bé này dễ dàng cho qua chuyện với Chu Di như vậy, làm trưởng bối như bà cũng không thể hẹp hòi hơn Hạ Hiểu Lan được.
"Con nên để cho nó đưa ra nhiều thành ý hơn, nếu không thì cái đầu của nó không nhớ được đâu."
Quan Tuệ Nga hảo tâm nhắc nhở, Hạ Hiểu Lan gật đầu.
Không tính toán với Chu Di, không có nghĩa là muốn qua lại thân thiết với Chu Di, cô không phải thánh mẫu như vậy!
Hạ Hiểu Lan không muốn Chu Di giúp mua vé, bởi vì cô đã mua vé máy bay đi Bằng Thành rồi. Lần này, Khang Vĩ muốn đi cùng cô, Khang Vĩ không phải biết Chu Thành đang ở Bằng Thành, mà là vì cửa hàng vật liệu xây dựng phải kiểm kê cuối năm.
Hai người cùng nhau lên máy bay, Khang Vĩ đã từ mẹ là Tạ Vân biết chuyện Hạ Hiểu Lan thi đua giành được giải thưởng, Khang Vĩ giơ ngón tay cái lên:
"Chị dâu, chị đúng là đỉnh của đỉnh!"
Đừng có nói cái gì thi đấu, cứ xem chị dâu anh có bằng lòng tham gia hay không, chỉ cần Hạ Hiểu Lan vừa tham gia, khẳng định sẽ ăn được thịt, những người khác thì ngậm ngùi húp chút canh vậy.
Chỉ chút chuyện đó thôi, Khang Vĩ thay Thành tử ca lo nát cả lòng:
"Chị dâu, chị thật sự muốn đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi à? Chị có biết đi bao lâu không?"
Nơi khác đã rất khó liên lạc rồi, đừng nói chi là ở nước ngoài. Làm quân tẩu đã vất vả, hẹn hò với Chu Thành cũng vất vả, Hạ Hiểu Lan lại còn có chí tiến thủ hơn cả các đồng chí nam bình thường, cơ hội đi nước ngoài bày ra ngay trước mắt, sao có thể không đi chứ.
"Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng sẽ không lâu hơn thời gian Chu Thành ở học viện lục quân tu nghiệp."
Nếu như đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi, Hạ Hiểu Lan sầu lo duy nhất cũng chính là chuyện Khang Vĩ không dám nói ra.
Vấn đề liên lạc của cô với Chu Thành!
Ở những nơi khác liên lạc đã không dễ, vậy ở nước ngoài thì làm thế nào?
Học viện lục quân cũng không thoải mái hơn quân đội bao nhiêu, cô và Chu Thành thật sự muốn thành Ngưu Lang Chức Nữ nhìn nhau cách biển. Ngắn nhất cũng phải nửa năm, dài nhất thì khó nói… Hạ Hiểu Lan vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp hoàn mỹ để giải quyết, cô mà gặp Chu Thành, vừa mở miệng đã nói chuẩn bị ra nước ngoài, Chu Thành làm sao mà tiếp thu được!
Hạ Hiểu Lan nhìn tiếp viên hàng không đẩy xe nước, thật muốn gọi đối phương cho cô một chai Ngũ Lương Dịch, uống say một phen cho rồi!
...
Kỳ thi kết thúc, Hạ Tử Dục còn phải bận rộn đặt vé xe lửa.
Cô căn bản không muốn về tỉnh Dự Nam ăn Tết, khổ nỗi ông ngoại còn có một người em là Hạ Tuấn Bảo ở đó, Trương Thúy và Hạ Trường Chinh đã xa con trai nửa năm, trong lòng nhung nhớ rất nhiều.
Hạ Trường Chinh vẫn cứ say xỉn, quán ăn vặt của Trương Thúy thì từ từ làm ăn khấm khá.
Thời tiết lạnh, đồ không bán hết thì không nhanh hỏng được, trong phòng trọ của hai người cuối cùng cũng không còn mùi chua thối, dưới sự nhấn mạnh nhiều lần của Hạ Tử Dục, Hạ Trường Chinh ít nhất cũng không xả rác trong phòng, không ra quán thì còn có thể phụ giúp dọn dẹp.
Hạ Trường Chinh cảm thấy thân phận mình không còn như trước nữa, cùng cán bộ quốc gia kết thông gia, nhìn thấy con gái trở về, Hạ Trường Chinh cười tủm tỉm:
"Mua được vé xe lửa rồi hả? Tử Dục, lần trước nói đưa em trai con lên kinh thành học, con xem khi nào bảo ba chồng con sắp xếp một chút?"
Trương Thúy cũng dừng việc trên tay, nhìn Hạ Tử Dục.
Hạ Tử Dục để hai chiếc vé xe lửa lên bàn, "Chuyện đó để một thời gian nữa rồi nói, nhà mình ở kinh thành ngay cả một căn phòng cũng không có, đưa em trai lên, chẳng phải phải chen chúc ở đây cùng hai người sao?"
Hơn nữa, gần đây nhà họ Vương có lẽ đang gặp khó khăn, Hạ Tử Dục mượn cớ thi cử và sinh bệnh để trốn Vương Kiến Hoa mấy ngày, chính là không muốn gánh họa thay nhà họ Vương nữa. Lúc này còn đi nói chuyện đưa Hạ Tuấn Bảo lên kinh thành học, chẳng phải chính là mình đâm đầu vào họng súng sao!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận