Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1176: Một chút xíu thích là đủ rồi (length: 8359)

Đem thịt lợn rừng đưa ra ngoài, bị người bán thành tiền sao?
Chuyện này coi như xong đi, Tiểu Vưu hiển nhiên không mang số tiền bán thịt heo đó ra, lại còn nói muốn viết giấy nợ cho hắn… Thiệu Quang Vinh có nhiều bạn gái như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được một người như Tiểu Vưu, đúng là một quái đản lớn.
Hắn đáng lẽ không nên mắc nợ miệng, bây giờ thì tự mình bực mình.
"Ngươi đi nhanh lên đi, ta còn chưa đến nỗi nghèo túng đến mức muốn chia cho ngươi thịt lợn rừng mang về đâu, nói thật sự đấy, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, mỗi lần nhìn thấy ngươi một lần, ta lại thấy như mình bị giảm thọ hai năm!"
Giấu tuổi tác làm bạn gái cùng bỗng dưng lao ra chặn xe, mấy chuyện này bình thường con gái ai mà làm chứ?
Chỉ có mấy cô nàng ngốc nghếch mới làm như vậy thôi, mười mấy tuổi không học không hành, trang điểm lòe loẹt rồi trà trộn cùng đám thanh niên thất nghiệp, loại thái muội này thì có từ xưa rồi, hai năm trước chính quyền ra tay nghiêm trị, một số còn bị bắt vì “tội lưu manh”!
Tiểu Vưu có thể cảm thấy kích thích, nhưng Thiệu Quang Vinh chẳng cảm thấy kích thích gì cả, hắn giao bạn gái ngoài chuyện tình cảm hai bên phải tự nguyện, thì đối phương cũng không được phép gây rắc rối cho hắn.
Tiểu Vưu dây dưa đi vào bên trong, trong ngõ nhỏ tối om không ánh sáng, đi vào đến hộ thứ ba chính là nhà Tiểu Vưu.
Nàng nghe được tiếng xe nổ máy, Thiệu Quang Vinh chẳng hề lưu luyến lái xe rời đi.
Tiểu Vưu tựa vào tường rất thất vọng.
Nếu nàng thể hiện tốt hơn một chút, Thiệu thiếu có lẽ đã thích nàng rồi, không cần thích nhiều đâu, có một chút xíu thích là đủ rồi.
Tiểu Vưu sờ vào cổ tay đang bị trầy da của mình, đau rát.
Bỗng nhiên cửa phòng bị kéo ra, tiểu viện tối om không một chút ánh sáng, một người cầm đèn pin chiếu Tiểu Vưu từ đầu xuống chân, phát hiện tay nàng không cầm gì, liền dùng một tay còn lại sờ soạng khắp túi áo Tiểu Vưu — trong túi áo nàng làm gì có tiền, đôi tay kia lại muốn luồn vào trong quần áo nàng sờ, Tiểu Vưu gắt gao đè lại:
“Ngươi làm gì vậy!” Đối phương hạ giọng nói: "Xùy, con nhỏ xúi quẩy này giấu tiền ở đâu rồi hả? Lần trước còn vác được một túi thịt heo về, lần này thì đến thịt heo cũng không có, không có tiền thì ta lấy gì nuôi hai mẹ con nhà ngươi!” Đôi mắt đầy mỡ của hắn đảo quanh ngực nàng, Tiểu Vưu cảm thấy ghê tởm.
Nàng cố tỏ ra bình tĩnh: "Chẳng phải đã nói rồi sao, bạn trai này của con gia đình điều kiện rất tốt, con không thể đòi tiền đòi đồ của anh ấy được, nếu không anh ấy sẽ coi thường con, rồi đá con đi ngay! Ba cứ kiên nhẫn chờ đi, đợi con gả cho anh ấy rồi, nhà mình cái gì cũng có."
Lời này cũng từng nói rồi, người đàn ông chửi rủa hai câu, rồi lôi Tiểu Vưu vào nhà.
"Gả cho hắn? Con ranh tiểu tiện như mày còn mơ tưởng gả cho con nhà cán bộ cao cấp á, hôm nay là mồng 2, ngày 3 tháng sau mày phải nộp cho tao 200 đồng, sau này tháng nào cũng vậy, nếu không thì mày biết kết cục sẽ ra sao đấy!"
“Con làm gì có 200 đồng để đưa…” Người đàn ông nhìn nàng một cách nghiêm túc, "Đi lừa, đi cướp, hay đi bán gì cũng được, tao chỉ cần 200 đồng."
Tại sao lại là 200 đồng, không phải 100 đồng hay 300 đồng?
Người đàn ông rõ ràng bị chuyện trước kia Tiểu Vưu mang thịt lợn rừng về nhà làm cho nghĩ ngợi, thịt lợn rừng bán được 200 đồng, Tiểu Vưu mỗi tháng nhất định phải kiếm được 200 đồng.
Nàng hận không thể chết chung với người đàn ông trước mắt này.
Tiểu Vưu cúi đầu, che giấu ánh mắt chứa đầy lửa giận, lặng lẽ quay về phòng nhỏ.
Căn nhà này chỉ có ba phòng, một phòng thì còn tàm tạm, hai phòng còn lại đều là phòng thấp dựng thêm, cái sân cũng chỉ to bằng bàn tay, cần nấu cơm ở trong sân, nồi niêu xoong chảo dụng cụ bày đầy ra, trong sân chẳng có chỗ đặt chân.
Tiểu Vưu vừa vào phòng đã nghe thấy một mùi tanh tưởi, kéo đèn ra thì thấy một chiếc giường ván gỗ, trên giường là một người phụ nữ tiều tụy, mở mắt nhìn Tiểu Vưu, cố gượng cười một cái.
Hóa ra người phụ nữ đã bị liệt không thể tự đại tiện tiểu tiện được, nếu Tiểu Vưu ở nhà sẽ giúp bà kịp thời vệ sinh… Nếu không ở nhà, người phụ nữ chỉ có thể nằm lì trên giường, nếu Tiểu Vưu một ngày không về, bà sẽ thối rữa và ngẩn ngơ, còn cái gã đàn ông trong nhà để cho bà khỏi cần tiểu tiện, mỗi khi Tiểu Vưu không có nhà, hắn ta không cho bà ăn cơm cũng chẳng cho bà uống nước.
Mà người phụ nữ này, chính là mẹ Tiểu Vưu, người đã bị liệt trên giường hai năm.
Nếu như không phải mẹ đột nhiên bị liệt, năm nay Tiểu Vưu hẳn là đã học trung học phổ thông rồi chứ không phải vừa tốt nghiệp trung học cơ sở đã phải ra ngoài kiếm tiền.
Cô bé cũng từng làm một vài công việc tạp vụ, lần nào cũng bị ghét bỏ và nhận được ít tiền.
Suýt chút nữa thì cũng bị lừa đi nơi khác để bán.
Muốn chạy trốn nhưng lại không nỡ bỏ lại người mẹ liệt giường, đành phải ngoan ngoãn cố gắng kiếm tiền, cung phụng cho cái gã đàn ông kia.
Mẹ Tiểu Vưu nhìn con gái mình vừa về đến nhà chưa kịp uống ngụm nước đã bận rộn thu dọn, cảm thấy cuộc sống của mình thà chết còn hơn, vất vả lắm Tiểu Vưu mới thu dọn sạch sẽ giường, lại mang chăn màn dơ đi giặt, khóa trái cửa rồi chen lên giường, hai mẹ con trong nhà gần như chẳng nói chuyện với nhau, chỉ sợ bị người đàn ông nghe thấy.
Thực ra hai mẹ con nằm trên giường chẳng ai ngủ được.
Đến nửa đêm, người phụ nữ cố gắng xoay đầu, người bị liệt nửa thân trên, nên bà chỉ có mỗi cổ là cử động được:
“… Con ngày mai cứ đi đi, không cần về đây nữa, cứ chạy thật xa khỏi kinh thành đi nơi khác đi. Cho dù là người ta làm người giúp việc cũng còn hơn, con tự dành dụm mấy năm rồi chọn một người tốt gả cho, mẹ chết cũng nhắm mắt được rồi.” Trong đêm tối như mực Tiểu Vưu không trả lời, nàng chỉ kéo chăn che ngực của người phụ nữ lên.
“Con không đi, muốn đi thì phải dẫn mẹ cùng đi, con nhất định làm được!” Trước kia nàng cũng từng ngây thơ đi tìm tổ trưởng dân phố, lại bị người ta nghi ngờ răn dạy, cho rằng nàng không biết nghe lời còn nói xấu cha dượng.
Bởi vì trước mặt người ngoài, gã đàn ông đó chính là một người đàn ông tốt có tình có nghĩa, còn chăm sóc vợ bị liệt, lại còn nuôi lớn con riêng của vợ! Tiểu Vưu là trẻ con, lời nói chẳng có trọng lượng gì, lại là người ngoài tái giá theo mẹ đến đây, hàng xóm đều tin gã đàn ông đó hơn là tin Tiểu Vưu!
Dù sao, gã đàn ông chưa từng đánh nàng, cũng chẳng để người ngoài mắng nàng.
Hắn chỉ dùng người vợ bị liệt trên giường để áp chế Tiểu Vưu.
Nếu Tiểu Vưu ngoan ngoãn nghe lời thì mẹ cô bé mới có cơm nóng ăn.
Nếu Tiểu Vưu không mang tiền về, hai mẹ con sẽ đói bụng.
“Nhất định sẽ có cách.” Chính mình làm không được thì phải mượn sức của người khác.
Mọi người đều nói Thiệu thiếu là người tốt, chia tay với bạn gái ai cũng tốt, các cô gái khi chia tay với hắn đều không cảm thấy đau khổ gì, bởi vì chia tay xong thì ít nhiều cũng sẽ nhận được một chút lợi lộc nào đó. Tiểu Vưu cũng không mong có bao nhiêu tiền, Thiệu thiếu có thể giúp cô cứu mẹ cô là tốt lắm rồi.
Không thể vì bị chửi vài câu là bỏ cuộc, Tiểu Vưu cũng không tin tưởng những người khác, nàng đã tìm hiểu qua mục tiêu, chỉ có Thiệu Quang Vinh là có tiếng là tử tế.
Nếu mà tìm những người khác thì Tiểu Vưu sợ sẽ bị người ta ăn sạch mà không chịu trách nhiệm, dù sao ngay cả tổ dân phố cũng chẳng ai quan tâm đến "chuyện gia đình" thì những người khác cũng tránh còn không kịp nữa là!
Sáng ngày thứ hai, Tiểu Vưu mang ít đồ cho mẹ ăn, mẹ cô sợ mình lại làm Tiểu Vưu mệt thêm, nên chỉ ăn một ít rồi cũng không uống nước.
“Mẹ ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi.” Hôm qua cô nghe Thiệu Quang Vinh và Chu Thành nói chuyện trong xe, hình như bảo hôm nay muốn đến đường phố Vương Phủ Tỉnh, chỗ đó có show thời trang gì đó.
Nếu đến đó, chắc có lẽ cô vẫn còn có thể gặp được Thiệu thiếu.
Thiệu thiếu có cái miệng hơi đáng sợ thôi chứ thực ra là người tốt, Tiểu Vưu cảm thấy có chút áy náy… Đợi khi nào Thiệu thiếu giúp cô, nhất định cô sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp hắn!
Đợi khi cô đến được đường phố Vương Phủ Tỉnh thì phát hiện hôm nay không có xe được phép đi vào Vương Phủ Tỉnh, việc này làm cho mấy đám tài xế cằn nhằn không ngớt. Tiểu Vưu ngó nghiêng xung quanh, phát hiện chiếc xe Chevrolet của Hạ Hiểu Lan đang đậu bên đường, bên cạnh đó là chiếc Jeep 212 mà Thiệu Quang Vinh hay lái, Tiểu Vưu vui mừng trong lòng, chen theo đám người đi vào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận