Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 792: Nghèo khó lo âu (length: 8507)

Mệt mỏi là thật sự mệt mỏi.
Vui vẻ cũng không phải là giả.
Cửa tiệm Tây Đan ngày đầu tiên có doanh thu 8700 tệ, phố Tú Thủy không bằng bến cảng Tây Đan; lượng khách không bằng Tây Đan, doanh thu cũng có 5500 tệ.
Ngày đầu tiên, hai cửa tiệm cộng lại doanh thu vượt qua 14000 tệ.
Mấy con số này là do hiệu quả của việc phát tờ rơi, cũng có người quen đến ủng hộ.
Khoảng người quen giúp chút hơi nước, doanh thu kém sẽ không quá 2000 tệ.
Đến ngày 20, không biết còn bao nhiêu khách hàng cầm tờ rơi đến, sau khi náo nhiệt khai trương bán hạ giá qua đi, lưu lại sẽ là khách hàng thực sự.
Cuối tuần Hạ Hiểu Lan mệt muốn chết, theo Dương Vĩnh Hồng mấy người trở về phòng ngủ, cả phòng 307 đều mệt mỏi rã rời.
Không ai bàn tán chuyện nhà Hạ Hiểu Lan kiếm được bao nhiêu tiền, tất cả đều nói làm ăn buôn bán vất vả.
"Như vậy thì là gì chứ, ngay từ đầu không có vốn liếng, ta và mẹ thay phiên nhau dùng xe đạp chở mỡ đi bán ở nông thôn, vất vả thì vất vả nhưng tiền kiếm được có mồ hôi của mình, cầm tiền tiêu xài đường đường chính chính không hổ thẹn."
Hạ Hiểu Lan không phải đang rót canh gà cho bạn cùng phòng, nàng thuần túy là đang cảm thán chính mình.
Phương pháp kiếm tiền nhiều như vậy, ban đầu không có vốn, chỉ có thể tích góp từng chút một.
Bây giờ có vốn rồi, Hạ Hiểu Lan đối với một số chuyện làm ăn cũng rất cẩn thận.
Nàng không đi đụng vào những khu vực mờ ám, mỗi bước phát tài của nàng đều có dấu vết để lại, chống lại sự kiểm tra, ai muốn tìm nàng gây phiền phức cũng không dễ dàng.
Dương Vĩnh Hồng sớm đã biết trên đời này có người rất giàu, ví dụ như những thương nhân Hồng Kông quyên mấy trăm vạn cho trường học làm học bổng.
Nhưng hôm nay doanh thu ở cửa tiệm Tây Đan đã gây ra chấn động lớn cho Dương Vĩnh Hồng, dù sao thương nhân Hồng Kông quyên mấy trăm vạn thì quá xa xôi, còn thu nhập mấy ngàn tệ một ngày thì lại cùng phòng ngủ với mình, cửa hàng quần áo nhà Hạ Hiểu Lan doanh thu lẻ hôm nay thôi đã hơn cả thu nhập cả năm của nhà nàng rồi... Chờ đến khi tốt nghiệp đại học, cũng không thể kiếm được số tiền lương nhiều hơn thế này.
Dương Vĩnh Hồng thấy mờ mịt.
Đọc nhiều năm như vậy, thi đậu vào trường học hàng đầu Hoa Quốc, vậy mà kinh tế còn không bằng một hộ kinh doanh cá thể có tiền?
Dương Vĩnh Hồng có lý tưởng cống hiến cho quốc gia, xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học.
Nhưng khi nghĩ đến thực tế, nhà nàng lại rất nghèo.
Có thể vừa thực hiện lý tưởng của mình, vừa cho người nhà sống những ngày tốt đẹp được không?
Dương Vĩnh Hồng cả đêm không ngủ đủ giấc, sáng ngày thứ hai đã tìm Hạ Hiểu Lan nói chuyện.
"Hiểu Lan, tớ không phải là ghen tị, mà là do mình chưa nghĩ thấu đáo, cậu có thể giải thích giúp tớ một số nghi hoặc không."
Có một câu, hình dung hiện tượng xã hội giai đoạn đầu cải cách mở cửa rất chính xác, Hạ Hiểu Lan vừa nghe đã biết vì sao Dương Vĩnh Hồng hoang mang —— trong một khoảng thời gian ngắn, trong xã hội lan truyền một câu: "Làm đạn đạo không bằng bán trứng trà, sở trường thuật đao không bằng cạo đầu."
Đi buôn bán kiếm được nhiều tiền, mà người làm nghiên cứu thì cuộc sống khó khăn, cho dù sau này các đãi ngộ đều tăng lên, trên tin tức thường xuyên nói bà cô bán bánh rán trái cây một tháng kiếm mấy vạn, còn sinh viên tốt nghiệp đại học mỗi tháng mấy ngàn, trên mạng đã dấy lên một cuộc tranh cãi lớn, không ít người oán hận, đọc sách mười mấy năm đi làm, còn không bằng những người sớm ra xã hội kiếm tiền.
Hạ Hiểu Lan cảm thấy, Dương Vĩnh Hồng bây giờ đang rơi vào trạng thái hoang mang đó.
"Chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Lão đại, nếu theo cách của cậu nói, thì tớ cùng với mẹ cứ toàn tâm toàn ý làm buôn bán là được rồi, dù sao tớ đi làm buôn bán thì một tháng cũng kiếm được nhiều hơn cả một năm lương sau khi tốt nghiệp, vậy thì sao tớ còn phải khổ cực thi vào Hoa Thanh làm gì? Tớ ở đây học chính quy 5 năm, đã làm trễ nải bao nhiêu chuyện rồi?"
Đúng đó, đã làm trễ nải bao nhiêu chuyện.
Dương Vĩnh Hồng nhìn ra, nếu Hạ Hiểu Lan mỗi ngày đều canh cửa hàng quần áo, dựa vào kỹ năng bán hàng của nàng, thì việc buôn bán không thể nào kém được.
Dương Vĩnh Hồng như có chút hiểu ra.
Hạ Hiểu Lan lại hỏi nàng: "Cậu thích đọc sách không?"
Dương Vĩnh Hồng ra sức gật đầu: "Nếu tớ không thích đọc sách, thì còn có thể học lại ba năm, thi bốn lần không!"
Nàng không chỉ thích đọc sách, còn muốn học trường tốt nhất.
Hạ Hiểu Lan buông tay, "Tớ cũng thích đọc sách, muốn học thêm nhiều kiến thức ở trường đại học. Hộ kinh doanh cá thể thì kiếm được tiền, nhưng cậu xem hộ kinh doanh cá thể có địa vị không? Mấy người trong phòng ngủ chúng ta thì tư tưởng khai thông, không có coi thường tớ, nhưng cậu biết người khác trong xã hội đối đãi với hộ kinh doanh cá thể như thế nào không? Viện sĩ của Viện Khoa học Trung Quốc một năm tiền lương cộng lại cũng không nhiều bằng cửa hàng quần áo nhà tớ kiếm được, nhưng ai đóng góp cho xã hội nhiều hơn, ai có thể được người khác tôn trọng, còn cần tớ nói nữa không?"
Ngay cả Dương Vĩnh Hồng, nếu không phải đọc sách thì căn bản cũng không rời khỏi quê hương nông thôn của tỉnh Ký Bắc.
Có lẽ cứ ở nông thôn rồi lấy chồng sinh con, cả đời cũng không thể tiếp xúc đến thế giới của Hạ Hiểu Lan, còn nói gì đến chuyện hoang mang!
Ếch ngồi đáy giếng thì mới không hoang mang, cho rằng thế giới chỉ có to như những gì mình thấy.
"Lão đại, cậu nhất định có thể dựa vào nỗ lực của mình để người nhà sống những ngày tốt đẹp, chúng ta mới là sinh viên năm nhất thôi, cậu lo lắng cái gì? Nếu như cậu có hứng thú với việc buôn bán thì cứ việc hỏi tớ, hai ta có thể thương lượng, với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến việc học tập, cậu giỏi làm cái gì."
Muốn cải thiện điều kiện gia đình không phải chuyện xấu, Hạ Hiểu Lan cũng không có ý định giữ kín.
Nhưng nếu muốn ảnh hưởng đến việc học, Hạ Hiểu Lan cảm thấy đây là vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Dương Vĩnh Hồng cùng nàng không giống nhau, Hạ Hiểu Lan là dưa chuột già quét sơn, có sự giác ngộ trước, cũng có người nhà giúp đỡ, lại có kinh nghiệm từ kiếp trước, khả năng có thể gánh vác việc buôn bán. Dương Vĩnh Hồng không ngốc, nhưng nếu muốn lo cả hai, Dương Vĩnh Hồng chắc chắn sẽ vấp phải trở ngại.
Dương Vĩnh Hồng tự suy nghĩ một lúc, đều tự phủ quyết đề nghị của Hạ Hiểu Lan:
"Không được, tớ chắc chắn không thể lo cả hai bên."
Sức lực của con người có hạn, Hạ Hiểu Lan có thể làm được, nhưng Dương Vĩnh Hồng không có tự tin.
Lại nói mỗi người làm buôn bán đều có bí quyết riêng, Dương Vĩnh Hồng còn chưa đủ dày mặt để nhờ Hạ Hiểu Lan giúp đỡ.
Nàng muốn vừa không làm chậm trễ việc học, lại vừa có thể tự phát hiện ra cách kiếm tiền, vậy là có thiên phú rồi... Nếu không được, vẫn nên thành thật mà đọc sách thôi, hướng đến mục tiêu một tháng lương 200 tệ của mình để phấn đấu.
Dương Vĩnh Hồng lập tức tỉnh ngộ.
Sao có thể có người không một chút hâm mộ ghen tị, nàng cũng đâu phải là Thánh nhân, ngày hôm qua chịu cú sốc quá lớn, nhất thời đi vào ngõ cụt!
"Hiểu Lan, đừng cười tớ, nhà tớ thực sự là sợ nghèo rồi."
Nghèo khó không làm Dương Vĩnh Hồng xấu hổ.
Nhưng nghèo khó cũng sẽ khiến nàng lo lắng, dù nàng thi đậu trường đại học tốt nhất, ngày thường sống rất hiểu chuyện, nhưng cũng có lúc sẽ mê man dao động.
Hạ Hiểu Lan nắm tay Dương Vĩnh Hồng, "Tớ không cười cậu, thật ra tớ có chuyện muốn nói từ lâu rồi, chỉ sợ cậu không đồng ý. Lão đại, cậu cũng thấy hôm nay trong cửa tiệm bận rộn như thế nào, cậu hôm nay cũng đã cảm nhận được bầu không khí ở cửa hàng quần áo, nếu cảm thấy làm hộ kinh doanh cá thể không mất mặt, tớ mời cậu cuối tuần và ngày nghỉ đến tiệm làm thêm... Tiền đề vẫn là không ảnh hưởng đến việc học, nếu không việc kinh doanh đi xuống thì tớ cũng lỗ nha, không thể bỏ học bổng được."
Đến tiệm làm thêm?
Dương Vĩnh Hồng không hỏi đến chuyện tiền lương.
Nàng đang cùng Hạ Hiểu Lan thảo luận nhân sinh, sao có thể mặt dày đòi việc làm từ Hạ Hiểu Lan?
Nếu mỗi cuối tuần đi làm thêm, nàng có thể gánh vác nổi không, hiểu được Hạ Hiểu Lan đang chiếu cố mình, Dương Vĩnh Hồng càng phải suy nghĩ cẩn thận.
Hạ Hiểu Lan cũng không ép Dương Vĩnh Hồng, mỗi người sống cuộc đời thế nào đều do bản thân quyết định, Hạ Hiểu Lan có thể giúp đỡ, tuyệt không ép buộc—— trước đây nàng mê hoặc Cung Dương theo Lưu Dũng làm việc, đó cũng là lựa chọn của chính Cung Dương.
Học mỹ thuật đi làm thiết kế, chuyên ngành rất đúng ý.
Sinh viên hệ thổ mộc của Hoa Thanh đi giúp Hạ Hiểu Lan bán quần áo, chính nàng còn thấy toát mồ hôi lạnh.
Làm thêm, chỉ có thể là làm thêm!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận