Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 649: Vì sao! (length: 8036)

"Cục trưởng..."
Miệng Vương Quảng Bình như nhét một viên hạt đào lớn, da mặt giật giật, một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.
Lịch sử Đảng xử lý, loại chỗ làm việc lạnh lẽo này, chỉ là nơi để lui về tuyến hai, dưỡng lão, để cho cán bộ kỳ cựu phát huy chút nhiệt lượng thừa còn sót lại mà thôi, chứ hắn năm nay mới ngoài 50, vẫn còn mười mấy năm sự nghiệp vàng son.
Tám năm trước, khi đang ở độ tuổi tráng niên, sự nghiệp tiền đồ tươi sáng, Vương Quảng Bình bị điều xuống nông trường cải tạo, hắn không hề sụp đổ, hắn cắn răng chịu đựng, một mực tin tưởng bản thân sẽ có ngày được trọng dụng trở lại, có thể được phục hồi, có thể phục chức!
Tám năm sau, hắn quả nhiên chờ được ngày quay lại.
Vương Quảng Bình nghĩ rằng sẽ được vùng vẫy vung chân nhưng lại bị sắp xếp vào Bộ Giáo dục.
Nhất thời khó chấp nhận loại tình huống này, Vương Quảng Bình cũng đã suy sụp một thời gian. Nhưng vốn là một người không chịu thua, hắn rất nhanh nhận ra giáo dục cao đẳng tư của Bộ Giáo dục cũng có cái lợi của nó, có thể giúp đỡ cho con trai Vương Kiến Hoa. Vương Quảng Bình điều chỉnh tốt tâm lý, tích cực cầu tiến, lại càng làm nhiều sai nhiều, bây giờ thì lại bị đánh thẳng một gậy tre, sung quân đến chỗ "Lịch sử Đảng xử lý".
Sự đả kích này còn lớn hơn cả năm xưa bị điều xuống nông trường.
Hồi bị điều xuống nông trường còn có lý do là do hoàn cảnh đặc thù của thời đại, đâu phải chỉ một mình Vương Quảng Bình bị, còn có rất nhiều người khác nữa mà. Tất cả mọi người đều ôm hy vọng, rồi sau này mọi người quả nhiên đều được phục hồi trên diện rộng.
Bây giờ chỉ mình Vương Quảng Bình bị đổi đến một nơi lạnh lẽo như vậy.
Đời này của hắn, liệu còn cơ hội xoay người sao?
Vẻ mặt Vương Quảng Bình thất vọng, tay run lợi hại, cầm không vững tờ giấy điều lệnh mỏng manh.
Cục trưởng tự tay nhặt điều lệnh lên, nhét lại vào tay Vương Quảng Bình:
"Đồng chí Quảng Bình, khi đến đơn vị mới, cũng phải tiếp tục cố gắng."
Còn vỗ vai Vương Quảng Bình để cổ vũ, hai chân Vương Quảng Bình như nhũn ra, cả người vô lực, chỉ trong chốc lát, tinh khí thần đều bị rút cạn, trông còn già hơn cả cục trưởng.
Không biết làm sao đã đi ra khỏi văn phòng.
Đường phó cục trưởng dẫn đầu các đồng chí trong đơn vị, đối với Vương Quảng Bình quyến luyến chia tay.
"Được làm việc chung với đồng chí Quảng Bình, thật sự rất vui, hy vọng tương lai chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác."
Đường phó cục trưởng vừa nói trong lòng vừa mắng thầm, hắn nói chơi ấy, ai muốn làm việc chung với Vương Quảng Bình chứ. Lịch sử Đảng xử lý đúng là một nơi nhàn tản, Đường cục trưởng chưa muốn sớm về hưởng an nhàn như vậy, cảm thấy mình vẫn có thể cống hiến nhiều năm nữa trong lĩnh vực giáo dục này!
Vương Quảng Bình trợn mắt nhìn kẻ vốn nổi tiếng là người hiền lành.
"Là ngươi..."
Đường cục trưởng cầm tay hắn lay động, "Là tôi! Tôi rất luyến tiếc đồng chí Quảng Bình, nhưng tôi phải tôn trọng ý kiến của tổ chức, ai, thật khó quên sự chăm sóc của đồng chí Quảng Bình dành cho tôi!"
Đường cục trưởng cười hì hì, đến cả một kẻ bại tướng như Vương Quảng Bình cũng có thể nói cho mát lòng mát dạ như thế, đúng là không chê vào đâu được.
Những lời này lọt vào tai Vương Quảng Bình lại chính là sự thừa nhận.
Hắn bị điều đi, là có nguyên nhân do Đường cục trưởng!
Hắn còn tưởng người hiền lành này sẽ không truy cứu, ai ngờ lại âm hiểm đến thế, Vương Quảng Bình trợn mắt định nổi giận, lại gắng gượng kìm nén. Giáo dục cao đẳng tư ở địa phương khác không lớn là bao, nhưng đối với một sinh viên thì quyền lực lại rất lớn. Vương Kiến Hoa vẫn đang học ở Học viện Sư phạm Kinh thành, nếu trở mặt với họ Đường -- Vương Quảng Bình cầm ngược tay Đường cục trưởng:
"Trong công tác trước đây nếu có gì đắc tội, kính xin bỏ qua cho."
Mấy đồng chí khác vẫn còn ở đây, Vương Quảng Bình nói những lời này chính là tư thế gà trống đấu thua chịu thua trước Đường cục trưởng.
Đường cục trưởng cười cười, không nói thêm gì nữa.
Chiêm Ái Quần chẳng thèm bắt tay với Vương Quảng Bình, cô ta chỉ muốn chế giễu.
Vương Quảng Bình thu dọn đồ cá nhân, rời khỏi nơi làm việc đầu tiên sau khi được phục chức. Hắn biết mình không có cơ hội quay lại giáo dục cao đẳng ty, bây giờ thoái lui trước có lẽ còn cơ hội để từ "Lịch sử Đảng xử lý" đứng lên được không?
Vương Quảng Bình đã không còn trẻ.
Có bao nhiêu cán bộ trẻ đang chờ được đề bạt, ai còn nhớ đến một kẻ đã bị đá vào chỗ lịch sử Đảng xử lý như hắn!
Sao sự tình lại trở nên tồi tệ như vậy chứ? Vương Quảng Bình loạng choạng bước đi, ôm đồ đạc cá nhân, ngã xuống dưới bậc thang.
...
"Bị điều đến lịch sử Đảng xử lý?"
Hạ Hiểu Lan vừa thi xong, Quan Tuệ Nga đã chờ sẵn cô, lập tức mang tin này đến cho cô.
Hạ Hiểu Lan thật sự thở phào một cái.
Cô không quan tâm Vương Quảng Bình làm quan lớn đến đâu, trước kia cũng không dự đoán được một lãnh đạo sẽ làm khó dễ cô, một học sinh bình thường chứ. Vương Quảng Bình mà cứ ở chỗ giáo dục cao đẳng tư kia, một lần không đối phó được với cô, thì về sau sẽ còn vô số phiền toái.
Vương Quảng Bình bị điều đến lịch sử Đảng xử lý, thì ngay cả Hạ Hiểu Lan chỉ là một người dân thường cũng hiểu được, đó là một nơi dưỡng lão nhàn tản.
Đúng như tên gọi, đó là nơi nghiên cứu về "Lịch sử Đảng", thu thập tư liệu, biên soạn và xuất bản các cuốn sách về lịch sử Đảng, bảo tồn các di tích cách m·ạ·n·g... Có một số đồng chí thích công việc kiểu này, cảm thấy thanh tịnh không phải tranh đấu nhiều. Nhưng đối với Vương Quảng Bình vốn say mê quyền lực, nơi này chỉ sợ là sự tra tấn lớn nhất.
Quan Tuệ Nga gật đầu, "Trước đây còn có phương án điều đến Viện nghiên cứu văn vật, ông nội Chu con nói, với cái tình trạng hiện tại của người kia mà đi Viện nghiên cứu văn vật thì đám văn vật cũng không yên, thôi thì cứ cho đến lịch sử Đảng xử lý đi, di tích cách m·ạ·n·g thì hắn không chuyển đi đâu được."
Hạ Hiểu Lan nghe mà bật cười. Quan Tuệ Nga nói quá sinh động, di tích cách m·ạ·n·g đương nhiên không chuyển đi được rồi, Vương Quảng Bình vác cái bếp lò hay cầu treo gì đi làm gì.
Lời Chu lão gia tử nói cũng có lý, cho Vương Quảng Bình vào Viện nghiên cứu văn vật, đối với đám văn vật mà nói quả thực là không an toàn.
Những năm 80 đồ cổ còn chưa bị thổi giá, chứ để vài năm nữa, tùy tiện một cái bát sứ cũng bán được mấy chục vạn, với cái tiết tháo của đồng chí Vương Quảng Bình thì thật sự khiến người ta không an tâm.
"A di, đây đã là kết quả xử lý tốt nhất rồi, mọi chuyện đều là tại cháu mà Chu gia lại thêm phiền toái."
Hạ Hiểu Lan cũng không tham lam, lột sạch Vương Quảng Bình thì cũng không có khả năng, việc bổ nhiệm của tổ chức đâu phải do nhà họ Chu quyết định được.
"Có phiền toái gì đâu, lão gia tử cũng chỉ nói vài lời công đạo, đem sự thật bày ra cho tổ chức xem xét thôi. Một người như hắn mà lên lớp được nửa năm, thì trong đơn vị ai ai cũng ghét thì quả là hiếm có... Giáo dục cao đẳng tư, thậm chí là trong cả Bộ Giáo dục, ý kiến bất mãn về hắn cũng lớn, lần này chỉ là thức thời thôi."
Quan Tuệ Nga không muốn nhắc lại chuyện của người như Vương Quảng Bình nữa, vốn là không liên quan gì đến nhà họ Chu, Chu Quốc Bân không đã nói rồi sao, hai bên vốn không phải là người cùng đường!
"À phải rồi, con cũng đã thi cuối kỳ xong rồi, năm nay nghỉ đông định thế nào, có về Thương Đô không?"
Hạ Hiểu Lan hơi khó xử: "Chắc chưa về nhanh được, nghỉ đông con còn muốn làm chút chuyện khác. A di, Chu Thành bên kia có tin tức gì không, việc cách ly thẩm tra của anh ấy kết thúc cũng một thời gian rồi, quân đội đã sắp xếp thế nào cho anh ấy?"
Hạ Hiểu Lan và Chu Thành, đã hai tháng không gặp mặt.
Ở giữa lại trải qua nhiều chuyện như vậy, sao Hạ Hiểu Lan lại không nhớ mong cho được?
Quan Tuệ Nga cũng hiểu.
Nếu Hạ Hiểu Lan mà không hỏi một câu nào về Chu Thành, Quan Tuệ Nga mới thấy đau lòng ấy chứ.
"Nếu dì mà nói cho con, thì có nghĩa là dì đang làm trái kỷ luật... Bất quá dì biết con có chừng mực, sẽ không nói lung tung ra ngoài phải không?"
A di, có thể đừng làm trò như vậy được không? !
Trước kia không phải rất cao lãnh sao, Hạ Hiểu Lan vẫn phải dỗ dành:
"Không nói ra ngoài, a di cứ nói cho con biết đi."
Quan Tuệ Nga chỉ tay về phía nam.
"Vẫn còn ở Mân tỉnh?"
Quan Tuệ Nga cười lắc đầu, "Ở Bằng thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận