Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1112: Sớm tưởng đánh ngươi bàn tay! (thêm) (length: 8219)

Đem đến trước mặt Tống lão để phân rõ phải trái sao?
Đây là để giải thích cho nhà họ Quý thôi.
Nếu nói còn có người quản được Thang Hoành Ân, chắc chắn không ai khác ngoài Tống lão.
Nhưng Tống lão là bậc thượng nhân có địa vị gì, bận tâm toàn đại sự, đâu rảnh mà để ý đến những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này.
Nếu nhà họ Quý có người gặp được Tống lão, đó cũng là cố Quý lão tiên sinh, người như Quý Lâm thì sao Tống lão muốn gặp chứ.
Quý Lâm mặt mày cười khổ, "Chiêu đãi không chu đáo, để mọi người chê cười."
Khách khứa trong nháy mắt đã đi quá nửa, người không đi cũng muốn sắp xếp ổn thỏa; rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị sẵn dù chẳng ai có tâm trạng mà ăn gì, nhưng cũng không thể để mọi người đói bụng chờ Quý đại tiểu thư xả giận chứ?
Lúc này, người làm kế hoạch hôn lễ được thuê bằng tiền của Kiều Trị phát huy tác dụng, miễn cưỡng trấn an những vị khách còn lại.
Khách khứa trong lòng nghĩ gì thì không nói, ngoài mặt vẫn nghe theo sự sắp xếp mà đi nghỉ ngơi gần đó, rượu và thức ăn đều sẽ đưa đến tận phòng khách.
Quý Nhã tự giam mình trong phòng, chẳng gặp ai.
Chân Văn Tú bên ngoài cửa khuyên bảo ỉ ôi, Kiều Trị đứng ở cửa vẻ mặt cũng không tốt.
Mấy chục vạn đô-la cho một đám cưới, Quý Nhã tự mình phá hỏng mà không hề do dự. Tiêu tiền không sao, quan trọng là số tiền đó phải xứng đáng chứ? Mấy chục vạn đô-la đối với Kiều Trị cũng chẳng phải là gì ghê gớm, lãng phí tiền chỉ là thứ yếu, còn cả thái độ của Quý Nhã nữa — vì sao mỗi cử chỉ lời nói của nàng lại quan tâm đến chồng cũ đến thế, Quý Nhã có thật sự hết tình cảm với chồng cũ không? Vốn Kiều Trị rất chắc chắn sau chuyện vừa rồi, giờ đây lần đầu tiên hắn sinh ra hoài nghi.
Điều này khiến Kiều Trị khó chịu nhất.
Lão Wilson và vợ con bay đường dài đến tham dự hôn lễ, mắt thấy hôn lễ biến thành trò hề, chất vấn Kiều Trị, Kiều Trị không biết phải giải thích thế nào.
Đúng lúc này Quý Nhã nổi giận đùng đùng tự nhốt mình trong phòng, khiến trái tim nóng hổi của Kiều Trị cũng đang dần nguội lạnh.
Ngày nào cũng có thể nổi giận.
Hắn yêu sâu đậm Quý Nhã, cho dù biết nàng cố chấp, tinh thần không ổn định, những điểm khác thường đó lại hợp thành sức quyến rũ độc đáo của Quý Nhã, nhưng Quý Nhã không thể vì hắn mà nhịn một chút ở hôn trường được sao?
Quý Giang Nguyên rất đồng cảm với Kiều Trị, không kìm được mà tiến lên ôm Kiều Trị:
"Dù sao đi nữa, chú Kiều Trị vẫn mãi là chú của con."
Trong lúc này, hai người đàn ông ôm nhau, người khác không ai cười nhạo, họ một người là chồng sắp cưới của Quý Nhã, một người là con trai của Quý Nhã, là hai người thân cận nhất với Quý Nhã, nhưng Quý Nhã lại nỡ làm tổn thương họ một cách không thương tiếc.
Quý Giang Nguyên cảm thấy Kiều Trị sắp khóc đến nơi.
Cái ôm này có lẽ đã cho Kiều Trị không ít dũng khí, sau khi đẩy Quý Giang Nguyên ra, ngược lại Kiều Trị còn an ủi hắn: "Đối với mẹ con hãy kiên nhẫn hơn một chút, nàng bị bệnh rồi, chúng ta phải chăm sóc nàng."
Bị bệnh ư?
Bị bệnh thì phải uống thuốc khống chế.
Quý Giang Nguyên giờ đây rất nghi ngờ với cách nói này.
Nếu vẫn khoan dung với mẹ hắn, có khi con bệnh này sẽ chẳng bao giờ khỏi.
Quý Lâm bên ngoài thì trấn an khách khứa, nổi trận lôi đình đi vào, toàn thân tức giận sắp bùng nổ, mang theo cơn giận dữ đá văng cánh cửa phòng, Quý Nhã vẫn ngồi trước gương trang điểm bất động, người bên ngoài hết lời khuyên can mà nàng cứ như khúc gỗ!
Quý Lâm càng thêm giận dữ:
"Thang Hoành Ân là chính mình cô mời, khi làm chuyện này cô có thương lượng với ai không? Thang Hoành Ân đến thì cô lại nổi giận làm gì! Cô tự đi mà xem, cô đạp hỏng không chỉ mỗi đám cưới của mình, mà còn là bao nhiêu tâm huyết của nhiều người như vậy. Bây giờ cô lập tức đi nói xin lỗi với bố mẹ Kiều Trị, còn phải xin lỗi Kiều Trị!"
Quý Nhã giữ khuôn mặt lạnh tanh, Quý Lâm như đang độc thoại.
Quý Lâm không nhịn được túm lấy tay nàng, khiến Quý Nhã lảo đảo, mợ của Quý Giang Nguyên nhẫn nhịn hồi lâu, thừa cơ chen vào phòng, giơ tay tát cho Quý Nhã một cái!
Tiếng vang chát chúa làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Ngay cả Quý Lâm cũng ngây người, nếu mợ Quý muốn đánh người, thì đã sớm nghĩ sẵn lý do thoái thác rồi, nhìn Quý Nhã ôm mặt khó tin, trong lòng mợ Quý sảng khoái không kể xiết:
"Cô không tôn trọng bản thân mình thì thôi, cũng có thể không tôn trọng tôi đây là chị dâu, nhưng cô dựa vào cái gì mà không tôn trọng anh trai cô? Sau khi cha mất, nhà họ Quý ra sao, mắt cô mù không nhìn thấy hay sao, cô làm việc chỉ để thỏa mãn chính mình, lại để anh cô lần lượt giải quyết rắc rối. Cô đắc tội Chu gia, cô trở mặt với Thang Hoành Ân, có phải đều là anh cô đứng ra gánh vác? Giờ cô làm hỏng luôn đám cưới của mình, là anh cô ở bên ngoài một mình xin lỗi khách khứa, anh ấy có thể thay cô xin lỗi khách khứa, cũng có thể thay cô nói lời xin lỗi với Kiều Trị và bố mẹ người ta không? Tôi sớm đã muốn đánh cô rồi, bây giờ xem như được toại nguyện!"
Mợ Quý tát xong còn muốn mắng Quý Nhã một trận.
Quý Lâm vốn rất thương em gái, nhưng lời phu nhân từng câu từng chữ đều là bất bình thay cho anh, cũng là nghĩ cho nhà họ Quý, Quý Lâm cũng không nỡ lòng đau mà lo cho em gái nữa.
"Chị dâu con nói đúng, đám cưới bị cô làm hỏng rồi, tôi cho cô biết khách khứa đã bỏ đi quá nửa, số còn lại không đi là vì còn mong chờ gì đó ở cô, nhưng tôi đoán cô cũng không thể tiếp tục làm lễ cưới nữa đâu, nếu như đến cả Kiều Trị cô còn không muốn ở cùng thì anh với chị dâu sẽ lập tức về kinh thành ngay, chỉ làm chúng tôi xen vào chuyện nhà người khác!"
Một cái tát của mợ Quý giáng xuống, mặt Quý Nhã sưng đỏ dấu ngón tay hằn rõ.
Lần này phản ứng của mọi người không giống, trước kia hễ nàng nổi giận thì cả nhà đều lo lắng.
Còn bây giờ là cả nhà bức nàng phải xin lỗi.
Nhưng nàng có gì sai chứ?
Quý Nhã ôm mặt, ánh mắt rơi vào người Kiều Trị.
Kiều Trị đứng ở cửa không hề bước vào, không còn cuống quýt dỗ dành nàng như trước đây, biểu tình trên mặt Kiều Trị khiến Quý Nhã không hiểu lắm.
Thật ra, Quý Nhã mơ hồ có chút hối hận khi đám cưới bị hủy, nàng biết mình đã hỏng việc ngay từ lúc mất khống chế tính tình mà hất cốc rượu, bắt nàng xin lỗi Thang Hoành Ân thì nàng cũng không nói ra được, chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy trốn vào phòng, để người khác tự xử lý cục diện rối rắm.
Giờ nhìn dáng vẻ Kiều Trị, Quý Nhã cũng hơi hoảng sợ.
Kiều Trị đã là người có điều kiện tốt nhất trong số những người đàn ông mà nàng có thể tìm được, vung mấy chục vạn đô-la cũng không tiếc. Sau chuyện hôm nay, nàng hận Thang Hoành Ân, cũng hận hai mẹ con Hạ Hiểu Lan đến tận xương tủy, nếu muốn đối phó Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Phân, nàng vẫn phải dựa vào tài chính của Kiều Trị.
"Kiều Trị, em...em không kiềm chế được bản thân, em không biết vì sao mình lại làm vậy, em xin lỗi."
Quý Nhã vẻ mặt thống khổ.
Kiều Trị chần chừ một chút, vẫn đứng trước mặt nàng.
"Quý Nhã, anh vẫn muốn cưới em, nhưng em không thể cứ cố chấp không chịu đến bệnh viện, em cần bác sĩ giúp đỡ."
Còn chuyện cưới như thế nào, cưới khi nào, hay có tổ chức đám cưới nữa không, Kiều Trị lại không nói.
Chân Văn Tú ở ngoài cửa thở dài, giữ chặt Ninh Tuyết nhỏ giọng nói: "Người Mỹ cũng là người, mà là người thì đều có tâm, trái tim người đàn ông này bị thương rồi, muốn trở lại như trước thì không dễ đâu."
Lúc này Quý Nhã thật sự đã đạp chân tình của Kiều Trị xuống đất rồi.
Một câu xin lỗi, một cái giải thích không khống chế được bản thân, người ta đã mất trắng mấy chục vạn đô la.
Vừa mất tiền vừa đau lòng, chẳng có ai thảm hơn Kiều Trị.
Kiều Trị có thể tha thứ cho Quý Nhã, nhưng không biết cha mẹ Kiều Trị lại có suy nghĩ gì — nghe nói người Mỹ không coi trọng quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhà Kiều Trị xem ra lại không như vậy, người có tiền thì muốn chia gia sản, con trai được yêu thương nhất định sẽ được chia nhiều hơn. Nếu lão Wilson không thích Quý Nhã, chẳng phải Kiều Trị cũng bị liên lụy sao?
Ninh Tuyết liếc mẹ mình một cái, nói thì hay, rõ ràng Quý dì là bạn tốt mà sao hôm nay toàn là nói xấu không thôi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận