Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 248: Tiểu di để ý lấy lòng (length: 8536)

Lưu Phương gật đầu, sao lại kéo đến đối tượng của Hạ Hiểu Lan vào chuyện này?
"Đặc biệt xứng với nàng, có thể là điều kiện tốt gì! Cũng chẳng nói làm gì, chơi bời lêu lổng cũng khó nói."
Lưu Phương thì không có việc gì, Lương Bỉnh An lại lắc đầu: "Chuyện đó không thể nói trước được, cháu gái lớn lên rất xinh đẹp."
Xinh đẹp là tài nguyên rất khan hiếm đó, ngay cả hắn cũng cần Hạ Hiểu Lan xinh đẹp đi "liên hôn", nhà họ Lưu tại tỉnh thành có quan hệ gì, nếu nói là dựa vào Hạ Hiểu Lan trèo lên nhân vật lớn nào đó, mọi chuyện chẳng phải sẽ đâu vào đấy sao?
Lương Bỉnh An bảo Lưu Phương đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải hỏi thăm rõ ràng về cái "đối tượng" mà Hạ Hiểu Lan chưa từng gặp rồi tính sau.
Lưu Phương không quá phục.
Những năm nay nàng sống thế nào, Nhị tỷ nàng lại sống thế nào.
Toàn bộ nhà họ Lưu thì nàng là người có năng lực nhất, bỗng nhiên Đại ca nàng là kẻ chơi bời lêu lổng lại phát tài, còn Nhị tỷ lại dựa vào con gái trèo lên nhân vật lớn nào đó?
Lưu Phương hoàn toàn không thể chấp nhận.
Nhưng hôm nay quả thực chuyện này gây cho nàng chấn động không nhỏ, đợi Lương Hoan tan học về, nàng mới nhớ ra mình quên mua quần áo.
Lương Hoan phát giận, Lưu Phương đang tâm thần hoảng hốt nên thuận miệng đáp cho xong:
"Con cuống cái gì, cái Lam Phượng Hoàng kia vốn là do nhà Đại cữu con mở đấy, sau này con còn sợ không có quần áo mặc sao?"
Lương Hoan khó có thể tin.
Đại cữu mở ra "Lam Phượng Hoàng" ? !
Bạn học của cô nàng đều nói cái tiệm đó rất đàng hoàng, nói trang trí như khách sạn lớn, bên trong không có món quần áo nào là hàng rẻ tiền, mà lại có thể giành cả mối làm ăn của trung tâm thương mại.
Cái tiệm như thế, là do Đại cữu cô ta ở nông thôn làm ruộng mở ra, Lương Hoan cảm thấy mẹ mình đang nói hươu nói vượn.
"Mẹ lừa con làm gì, mợ con đang quản lý cửa tiệm, lại còn mời Nhị dì con đến đấy nhận tiền, đều là do chính mắt mẹ thấy còn gì?"
Lương Hoan và Lưu Dũng hai người không có tình cảm gì, Lưu Phương lấy chồng rồi cũng ít qua lại với nhà mẹ đẻ, Lương Hoan với ông cậu Lưu Dũng này cũng đã gặp bao nhiêu lần mặt. Trong thâm tâm nàng còn coi thường ông cậu làm nông dân và Nhị dì.
Bây giờ, Nhị dì thì vẫn bị coi thường, ngược lại cảm thấy có thể thân cận với Đại cữu.
"Đại cữu con vẫn rất thương con nha, cho hai bộ quần áo tính là gì, năm nay còn cho con một bao lì xì nữa."
Lương Hoan dễ dàng thuyết phục được chính mình.
Nghĩ đến có quần áo mới để mặc thoải mái, lòng của nàng liền bay đến Thương Đô. Lại cứ quấn lấy Lưu Phương đòi dẫn nàng đến tỉnh thành, Lưu Phương liền bảo để cuối tuần.
Lương Hoan đặc biệt vui vẻ, Lưu Phương lại cả đêm không ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, nàng nghe lời Lương Bỉnh An, lại xách đồ đến tỉnh thành. Nhà họ Lương điều kiện tuy tốt, nhưng lúc này nhà ai có được xe riêng, chiếc xe của Lương Bỉnh An cũng là xe của đơn vị, Lưu Phương đành tự mình bắt xe khách đến tỉnh thành. Lần này, nàng không còn tùy tiện lấy một hộp điểm tâm với quần áo của mình làm quà tặng nữa, mà lấy một bao thuốc của Lương Bỉnh An, lại mang theo hai hộp sữa bột.
Thuốc đương nhiên là để cho Đại ca đã phát tài hút, còn sữa bột thì một hộp cho cháu trai Lưu Tử Đào, một hộp chia cho nhà Nhị tỷ.
Lưu Phương không phải người không có suy nghĩ, nàng phải xem đối phương có đáng để nàng để tâm hay không. Một khi đã để tâm, thì loại sự tình này nàng vẫn sẽ làm rất thỏa đáng, cẩn thận.
Lưu Phương đến Thương Đô lần nữa, không còn nhìn mặt mấy bà cô già quét đường, mà đến thẳng "Lam Phượng Hoàng".
Lý Phượng Mai cũng chẳng biết người này rốt cuộc muốn gì, cứ hết lần này đến lần khác chạy tới!
Nhưng Lưu Phương mặt mày tươi cười đón người, cũng không tiện đuổi người ta đi.
Lưu Phân thì ngược lại biết, hôm qua đóng cửa tiệm về nhà, Vu nãi nãi đã kéo cô nàng lại nói chuyện một hồi lâu, đặc biệt chắc chắn nói, Lưu Phương đến tìm là muốn mai mối cho Hạ Hiểu Lan, đầu mối là ở trên người Hạ Hiểu Lan, nếu không đóng gói bán Hạ Hiểu Lan với giá tốt thì Lưu Phương sẽ không bỏ cuộc.
Chuyện này khi ăn Tết cũng đã nhắc đến, nhưng lúc ấy nàng đã từ chối, Hiểu Lan rõ ràng đã có đối tượng, tên tiểu tử Chu Thành kia đối với Hiểu Lan rất nghiêm túc.
Trong nhà đã nhận bao nhiêu là đồ của Chu Thành, Lưu Phân cũng không phải chỉ xem điều kiện kinh tế, nàng coi Chu Thành như con rể tương lai nên cứ thản nhiên nhận đồ mà Chu Thành tặng. Nào là nhân sâm, mấy đồ ngoại tệ có thể mua đồ điện nhập khẩu, mấy thứ này có thể tùy tiện mà thu về.
Lưu Phân nghĩ, nếu hôm nay em gái mà còn nhắc đến chuyện mai mối, thì nhất định phải xé to chuyện ra mà giải quyết cho xong.
"Chị dâu, Nhị tỷ, hai người bận lắm à?"
Lưu Phương nhiệt tình bỏ đồ xuống, Lý Phượng Mai thì chẳng thèm phản ứng. Bận bịu mãi đến gần trưa, Lưu Phương mới bắt chuyện được với Nhị tỷ, vừa mở lời thì đã kéo đến chuyện đối tượng của Hạ Hiểu Lan.
Quả nhiên là Vu nãi nãi đã nói trúng?
Lưu Phân cũng chẳng có gì mà phải giấu giếm, liền kể về đối tượng của Hạ Hiểu Lan:
"Tên tiểu tử rất phong độ, đối với Hiểu Lan cũng rất có tâm, cô nói làm gì? Là quân nhân... năm nay 21 tuổi."
Ngay cả Hạ Hiểu Lan đều phải đến quân đội rồi mới biết Chu Thành là doanh trưởng, thì Lưu Phân lại càng không cần phải nói, một tên tiểu tử mới hai mươi mốt tuổi đầu, thì làm gì mà thành đại quan chức được, chắc chắn cũng chỉ là một người lính bình thường.
Lưu Phân thành thật trả lời, Lưu Phương vừa nghe thì liền cười.
Người ngoại tỉnh, làm lính, tướng mạo rất phong độ. Nhà nàng lão Lương còn cứ nghi thần nghi quỷ, thì ra bà cô quét đường không có nói dối, đúng là rất "xứng" với Hạ Hiểu Lan! Điều kiện này thì có gì phải sợ, nếu nói Hạ Hiểu Lan với lính đã kết hôn rồi, nhà họ Lương cũng chẳng dám phá hoại quân hôn.
Có điều không phải còn chưa đủ tuổi, chưa có kết hôn đó thôi!
Lưu Phương nhét sữa bột vào tay Nhị tỷ, "Tẩm bổ sức khỏe, chị với Hiểu Lan mỗi ngày uống một ly, bảo đảm là chị sẽ... Ôi, Nhị tỷ sao em cảm thấy chị trắng lên nhiều vậy?"
Lưu Phương vốn muốn nói sữa bột nuôi người, phụ nữ uống vào có thể trắng lên, lại phát hiện ra Nhị tỷ nàng so với trước Tết đã có chút khác lạ.
Lưu Phân đã trắng lên.
Xuân đến, những tháng ngày được ăn ngon uống tốt tẩm bổ đã phát huy tác dụng. Mặt thì có da có thịt, nếp nhăn ở khóe mắt mờ đi, làn da thô ráp được chăm sóc cả bên trong lẫn bên ngoài, đã trở nên mịn màng hơn nhiều. Trắng trẻo ngoài việc tẩm bổ, quan trọng nhất là phải chống nắng, trước đây Lưu Phân thường xuyên phải đội nắng đi làm, chỗ nào hở ra đều bị cháy nắng bong tróc hết cả da, năm qua năm, da dẻ liền đen nhẻm.
Kỳ thực chỗ da không bị lộ ra ngoài của cô nàng lại rất trắng, năm nay cô nàng chỉ phơi nắng một chút trong mùa hè, trùm kín lại mấy tháng là có thể trắng lại ngay thôi mà?
Làm ở cửa hàng quần áo, đi sớm về muộn, liền không có cơ hội phơi nắng.
Da dẻ của Lưu Phân trắng hơn, chất da cũng tốt lên, cách ăn mặc quần áo khỏi phải nói đã không còn luộm thuộm, ít nhất trông không giống như bà lão ở nông thôn nữa.
Tổng thể trạng thái của cô nàng đã thay đổi, Lưu Phương lại muốn nói sữa bột của mình tốt cho phụ nữ, nên mới để ý đến sự thay đổi này. Nàng đến gần Lưu Phân, ngửi thấy một mùi quen thuộc, là kem dưỡng da?
Lưu Phương lập tức sắc mặt có chút phức tạp, "Nhị cữu, chị dâu một tháng có thể cho chị bao nhiêu tiền lương vậy?"
Không phải đang nói về sữa bột sao, sao lại lập tức kéo sang chuyện lương bổng rồi?
Trong nhà thật ra cũng có sữa bột, không chỉ sữa bột dạng bột, Hạ Hiểu Lan còn mỗi ngày cho người nhà bà Vu mang sữa tươi đến. Bất quá Lưu Phân dẫu có ngốc cũng không nói ra, em gái nàng hảo tâm đưa sữa bột, chẳng lẽ kêu cô nàng lớn giọng nói không cần không cần, sữa bột ở nhà uống không hết?
"Cô hỏi lương của A Phân làm gì, dù sao thì đủ dùng thôi!"
Lý Phượng Mai vừa bước đến, Lưu Phương liền không tiện hỏi tiếp.
Lúc Lý Phượng Mai mới kết hôn với Lưu Dũng thì Lưu Phương cũng đã cãi nhau với chị dâu này rồi. Lưu Phương khinh thường việc Lý Phượng Mai tái hôn, nhưng cũng biết điều kiện của anh nàng mà tìm được người phụ nữ tái hôn đã là không tệ. Bất quá trước khác nay khác, khi đó Lưu Dũng là không có tiền, còn bây giờ không phải đã có công việc kinh doanh sao?
Lưu Phương ngưng câu chuyện, chờ đến khi Đại ca nàng Lưu Dũng ghét bỏ bà vợ, thì nàng lại nhân cơ hội trút giận.
"Mẹ, mợ, con về rồi đây!"
Hạ Hiểu Lan từ kinh thành đi tàu về Thương Đô, vừa đến cửa tiệm, liền chạm mặt Lưu Phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận