Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 538: Bàng môn tả đạo (length: 8481)

Đỗ Triệu Huy e rằng là uống nhầm thuốc, đầu óc có vấn đề!
Trước kia những người hầu thông minh kia không thân cận, ngược lại đem một kẻ lỗ mãng coi là tâm phúc, Lưu Thiên Toàn không phục cũng không được.
Nhưng hắn suy nghĩ chính là đi đường vòng.
Vốn là một tên lưu manh ngoài xã hội, muội muội bị Đỗ Tranh Vinh để mắt tới, Lưu Thiên Toàn mới dựa vào váy quan hệ mà lên. Bởi vì dựa vào muội muội phát gia, Lưu Thiên Toàn bản thân đặc biệt mê tín những thứ bàng môn tả đạo "làm thân". Đường đường chính chính làm việc một bộ hắn chưa học được, bày không thoát đi mấy cái khôn lỏi vặt vãnh.
Liền hòa giải hợp tác với Lưu Dũng, không cần dùng nhiều tâm cơ như vậy, đứng đắn hợp tác vài lần, Thang Hoành Ân tự nhiên sẽ biết Lưu Thiên Toàn là một thương nhân Hồng Kông đàng hoàng. Cố tình muốn lừa gạt người, Thang Hoành Ân đối với hắn ấn tượng tự nhiên kém đi!
Lưu Thiên Toàn còn chưa rút ra được bài học đâu.
Đỗ Triệu Huy nếu thành công ở Bằng Thành, liền sẽ làm lộ ra sự vô năng của Lưu Thiên Toàn, Lưu Thiên Toàn làm sao có thể hết lòng hỗ trợ.
Hắn thương lượng với Lưu Khả Doanh muốn thừa dịp Đỗ Triệu Huy rời xa Hồng Kông, đem Đỗ Triệu Huy kéo xuống ngựa.
Thằng nhãi con Đỗ Triệu Huy này lại càng vô cùng trơn trượt, đối với Lưu Thiên Toàn chưa từng phản ứng, rõ ràng ở Hồng Kông cả ngày chỉ biết vùi đầu vào nữ minh tinh, đến Bằng Thành lại tu thân dưỡng tính. Lưu Thiên Toàn ngược lại muốn sắp xếp cho Đỗ Triệu Huy mấy người phụ nữ, khẩu vị Đỗ Triệu Huy lại quá kén chọn, những người phụ nữ hắn sắp xếp đều bị chê không đáng một xu.
Trong tay Lưu Thiên Toàn cũng không có nhiều hàng tốt sắc, lần trước vũ trường bị kiểm tra, những cô gái tốn công sức tụ lại bồi rượu kia, đều bị trả về quê quán.
Bên người Lưu Thiên Toàn, bây giờ lại chỉ có một mình Phàn Vũ là dùng tốt nhất.
Phàn Vũ biết trang điểm và diễn xuất, còn có nhược điểm nằm trong tay Lưu Thiên Toàn nắm, không sợ nàng không nghe lời.
Phàn Vũ nghe nói phải đi câu dẫn một bảo tiêu bên cạnh Đỗ Triệu Huy, gọi là "Hạ Đại Quân" thì liền cùng Lưu lão bản mắc phải cùng một tật xấu, vừa nghe thấy họ Hạ liền bản năng không thoải mái.
Nhưng mà bảo nàng câu dẫn một bảo tiêu?
Vì sao không phải Đỗ đại thiếu... Phàn Vũ nếu có thể leo lên được Đỗ Triệu Huy, tuyệt đối sẽ đá Lưu Thiên Toàn xuống.
Gả cho Đỗ Triệu Huy đương nhiên không có khả năng, Phàn Vũ có tự mình biết mình. Đàn ông đều giỏi thay lòng đổi dạ, Đỗ gia lại giàu có như vậy, yêu cầu Đỗ Triệu Huy khẳng định cao hơn Phàn Trấn Xuyên, nàng cũng không cần làm tình nhân lâu dài của Đỗ Triệu Huy, chỉ cần đi theo Đỗ Triệu Huy một đoạn thời gian, kiếm chác chút tiền từ Đỗ Triệu Huy, hoặc là đi Hồng Kông theo Đỗ Triệu Huy — ai còn biết quá khứ của nàng ở quê nhà?
Đỗ Triệu Huy có bao nhiêu tiền, một cái cúc áo trên sơ mi của hắn cũng đáng giá mấy ngàn đồng!
Lưu Thiên Toàn thấy Phàn Vũ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhọn hoắt, lại lộ ra loại vẻ đáng thương, hắn trong lòng cũng cười lạnh.
Hắn còn nhìn không ra Phàn Vũ sao, một khi lộ ra vẻ mặt này, trong lòng khẳng định đang tính kế.
Lưu Thiên Toàn vỗ vỗ mặt nàng: "Thế nào, ngươi còn có lòng tin bắt được Đỗ đại thiếu gia sao? Đỗ Triệu Huy tên nhãi đó cũng không thích loại hình của ngươi, hắn kết giao toàn là danh viện giao tế hoa, là nữ minh tinh."
Phàn Vũ chính là kiểu sức lực đáng thương mê người, nhìn kỹ chỉ là thanh tú.
Bộ mặt nhạt nhẽo như cải thìa, đối phó đám Lưu Dũng không hiểu xã hội thì vẫn được. Đặt trước mặt Đỗ Triệu Huy thì mới thật là tự rước lấy nhục.
Phàn Vũ bị Lưu Thiên Toàn nói trúng tâm tư, càng cúi đầu thấp hơn.
Lưu Thiên Toàn nhéo mặt nàng, "Ngươi đừng nhìn chỉ là một bảo tiêu bên cạnh Đỗ Triệu Huy, Đỗ Triệu Huy tiêu tiền cho người bên cạnh không tiếc đâu, người hầu tâm phúc của hắn, một tháng tiền lương đều có mấy ngàn đô la Hongkong, nếu ngươi có bản lĩnh kiếm được tiền từ hộ vệ kia thì mặc kệ bao nhiêu tiền cũng thuộc về ngươi."
Phàn Vũ nghe mà thật sự có chút động lòng.
Phàn Vũ xuống phía nam, tiền trên người vốn đã bị Phàn Hàm dẫn người cướp đi, tích cóp một chút trong mấy năm, cũng bị người lừa sạch.
Đến Bằng Thành làm gái bồi rượu, chưa được bao lâu liền bị Lưu Thiên Toàn "khai quật". Lưu Thiên Toàn không cho nàng đi với khách khác, chỉ tập trung đối phó Lưu Dũng. Phàn Vũ muốn chơi ngây thơ, người phụ nữ ngây thơ sao có thể làm Lưu Dũng bỏ tiền ra được, tốn công tốn sức như vậy mà không câu được Lưu Dũng, Phàn Vũ tự nhiên không kiếm được đồng nào.
Lưu Thiên Toàn lại càng keo kiệt, có thể có chút quần áo đẹp để mặc, mỗi tháng mấy trăm phí sinh hoạt, Phàn Vũ kiếm được còn không bằng các cô gái bồi rượu khác ở vũ trường! Đương nhiên, cũng vì khi ấy nàng và Lưu Thiên Toàn lén lút với nhau nên khi vũ trường Nam Dương bị kiểm tra nàng mới không bị trả về như những người khác.
Bảo tiêu bên cạnh Đỗ Triệu Huy lương đều là mấy ngàn đô la Hongkong, Phàn Vũ lại thật sự muốn từ người "Hạ Đại Quân" này kiếm ít tiền bỏ túi. Đi theo ai cũng không an ổn, cũng không thể một đời, tranh thủ lúc còn trẻ kiếm được nhiều tiền mới là thật sự.
Phàn Vũ thương lượng kỹ với Lưu Thiên Toàn; nàng bắt đầu tùy cơ ứng biến.
Hạ Đại Quân có quỹ đạo sinh hoạt rất đơn giản, người này luôn ở cùng với Đỗ Triệu Huy, không có giao hảo thâm sâu với người khác, chỉ nghe một mình Đỗ Triệu Huy.
Những người khác bên cạnh Đỗ Triệu Huy đều tương đối xa lánh Hạ Đại Quân, cố tình Hạ Đại Quân phảng phất như đầu óc thiếu gân, không nghĩ đến việc phải làm tốt quan hệ với các trợ lý của Đỗ Triệu Huy. Đỗ Triệu Huy tin người đại lục này, các trợ lý bất mãn hết sức, trong lòng nhất định sẽ oán giận.
Nhưng bọn họ đều không hiểu biết về Hạ Đại Quân, chỉ biết hắn là người đại lục, lại không biết nguồn gốc cụ thể, bởi vì Hạ Đại Quân trước giờ cũng không nói chuyện với họ.
Lưu Thiên Toàn không thu được tin tức hữu dụng, Phàn Vũ dứt khoát trực tiếp đi tiếp cận.
Phàn Vũ không ăn mặc theo phong cách phong trần, cố ý ăn mặc giản dị, rụt rè đụng trúng Hạ Đại Quân đầy người.
Hạ Đại Quân vừa mới đi ra khỏi ngân hàng —— tiền lương của hắn luôn được giấu ở dưới gối, Đỗ đại thiếu không thể nhịn nổi nữa, bảo tên ngốc này đem tiền gửi vào ngân hàng, một quyển sổ tiết kiệm cất dưới gối, dù sao cũng dễ hơn cất một xấp tiền, Hạ Đại Quân ở bên cạnh Đỗ Triệu Huy, quần áo đều do Đỗ Triệu Huy cấp, căn bản không có cơ hội tiêu tiền.
Hắn đã lĩnh hai tháng tiền lương, mặc dù trước đó ở bến tàu bốc vác kiếm tiền, ngắn ngủi hai tháng, Hạ Đại Quân đã có vẻ như đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Hắn đã gửi 7000 đô la Hồng Kông!
Đây mới có hai tháng thôi, nếu cứ đi theo Đỗ Triệu Huy, thêm một tháng nữa sẽ có vạn nguyên hộ.
Nghỉ ngơi một năm, hắn có thể mang hơn 3 vạn về nhà.
Có nhiều tiền như vậy, mọi mâu thuẫn trong nhà đều có thể giải quyết.
Người một nhà không nói hai lời, cứ tính toán với nhau tới lui, chẳng phải là do nghèo mà sinh ra cãi vã sao?
Kỳ ngộ trong cuộc đời thật sự rất khó nói, Hạ Đại Quân ở quê thì cũng không nghĩ đến sẽ có ngày kiếm 3000 tệ một tháng, hơn nữa tiền này lại đến quá dễ dàng không phải vất vả bốc vác ở bến tàu, cũng không mệt mỏi như đi làm công tu sửa mương máng, xây đê ở quê nhà, chỉ cần nghe lời Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nói gì thì chính là đó, một tháng liền có thể nhận được nhiều lương như vậy!
Hắn ôm sổ tiết kiệm vào lòng, đụng phải một người đầy người.
Đối phương kêu á lên một tiếng, ngã xuống đất.
Là một nữ đồng chí còn trẻ, trên mặt đầy vẻ đau đớn, Hạ Đại Quân lập tức sốt ruột:
"Đồng chí, cô ngã ở đâu vậy?"
Người phụ nữ trẻ tuổi sửng sốt, giọng nói thế nào lại có âm điệu Dự Nam.
Người Dự Nam tới phía nam kiếm ăn nhiều như vậy sao?
Khóe mắt cô ta ngấn nước, lông mi run rẩy, mũi và hốc mắt ửng hồng, thật sự vô cùng đáng thương.
Hạ Đại Quân luống cuống tay chân không biết làm sao, nữ đồng chí này ngã hơi bị đau đó!
"Đại ca, anh đỡ tôi dậy một chút..."
Vẫn là người phụ nữ trẻ tuổi mở miệng, Hạ Đại Quân mới bừng tỉnh. Đúng đúng đúng, trước đỡ người ta lên!
"Xin lỗi, tôi, tôi không nhìn đường, tôi đưa cô đến bệnh viện!"
Cánh tay nhỏ gập lại như muốn gãy, nữ đồng chí như vậy thì làm sao chống được cú ngã? Người phụ nữ một bên kêu đau, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt, hít hít mũi: "Đại ca, anh là người Dự Nam sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận