Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 749: Một năm kế sách ở chỗ xuân! (bổ 3) (length: 8617)

Triệu đại gia có chút tự phụ, mang cái thói của người hoàng thành.
Hắn thích ba hoa chém gió, nhiệt tình, hay lên mặt dạy đời, những tính tốt xấu của người kinh thành, Triệu đại gia đều có đủ.
Nhiệt tình của hắn không hề giả dối, chính hắn là người đề cử Cốc sư phó đến nhà Hạ Hiểu Lan chuẩn bị tiệc rượu. Khi Cốc sư phó từ nhà Hạ Hiểu Lan đi ra, Triệu đại gia còn hỏi han thực đơn.
"Đấy, cứ phải kiểu cách như thế mới được."
Cốc sư phó thừa nước đục thả câu, nhất quyết không đưa thực đơn cho Triệu đại gia xem. Triệu đại gia trong lòng sốt ruột, chỉ vào Cốc sư phó mắng:
"Giới thiệu việc cho ngươi, ngươi liền trở mặt vô tình ngay!"
Cốc sư phó bị mắng trở mặt vô tình vẫn cười hì hì vẫy tay với Triệu đại gia: "Hôm khác tạ ngài hai cân lá cây t·h·u·ố·c lá, lại cho ngài x·á·ch một bộ lòng h·e·o đến."
Một bộ lòng h·e·o gồm: lòng già, tim h·e·o, gan h·e·o, phổi h·e·o và t·h·ậ·n h·e·o.
Những thứ này được gọi là đồ lòng mềm.
Còn đầu h·e·o, giò h·e·o là đồ lòng cứng.
Người kinh thành không có ý kiến với việc ăn đồ lòng, như món gan xào, kho thì dùng đồ lòng làm. Có người không thích ruột già vì thấy nó thối, có người lại thích cái mùi vị ấy.
"Rốt cuộc được bao nhiêu tiền t·h·ù lao, mà chịu bỏ ra cho ta cả một bộ đồ lòng?"
Triệu đại gia càng hiếu kỳ vì hắn là người tr·u·ng gian giới thiệu việc cho Cốc sư phó, Cốc sư phó biếu quà cảm tạ hắn là phải.
Nhưng biếu hai cân lá t·h·u·ố·c lá thì cũng tàm tạm, đằng này Cốc sư phó còn muốn biếu thêm một bộ lòng h·e·o.
Đồ lòng chắc chắn không đắt bằng t·h·ị·t h·e·o, một miếng t·h·ị·t h·e·o thì đã hơn, một bộ đồ lòng mềm dù thế nào cũng phải tầm mười đồng trở lên... Nhà Hạ Hiểu Lan rốt cuộc cho phong bao lớn thế nào, Triệu đại gia tò mò muốn dán mắt qua đầu tường nhìn thử, có khi nào đang chuẩn bị yến tiệc Mãn Hán toàn tịch hay không?
Sáng sớm hôm sau, Triệu đại gia xách ghế ra ngồi trước cửa nhà mình, vừa chơi chim vừa liếc t·r·ộ·m động tĩnh nhà hàng xóm.
Mấy đồ đệ của Cốc sư phó đều có phần c·ô·ng, người thì dựng bếp lò, người thì bày bàn ghế, còn người mang nguyên liệu nấu ăn tới.
Hảo gia hỏa, t·h·ị·t được đựng trong sọt, một đầu là t·h·ị·t h·e·o, đầu còn lại hình như là t·h·ị·t dê, còn có hai con gà trống lớn như thật, lại có một cái thùng gỗ lớn được xe đ·ạ·p chở đến, đuôi thùng còn bắn cả nước ra!
Chỉ là từ đầu đến cuối không thấy Hạ Hiểu Lan đâu cả.
Triệu đại gia nhìn hồi lâu, về nhà chẳng nói gì, buổi trưa còn bảo cháu trai chỉ được ăn mì bằng bát nhỏ:
"Ăn lắm thế, tối có mà hối h·ậ·n."
Hạ Hiểu Lan chỉ lo bỏ tiền ra đãi kh·á·c·h, nàng thật không giúp được gì, cũng không có thời gian rảnh.
Quan Tuệ Nga và Chu Quốc Bân đến cửa là ngày 12 tháng giêng.
Mời bà con hàng xóm đến chung vui là ngày 14 tháng giêng, tính gộp Tết tháng giêng vào làm một thể.
Ngày 14 tháng giêng đi, vẫn là ngày khai giảng năm học mới của đại học Hoa Thanh, Hạ Hiểu Lan dậy sớm liền lái chiếc xe đ·ạ·p cũ đã ngụy trang của mình đến trường. Tuy vẫn là sinh viên năm nhất, nhưng đến nhập học cũng đã là quen đường, Hạ Hiểu Lan rất thuận lợi gặp lại những bạn cùng phòng ký túc xá 307!
"Hiểu Lan, vậy là chúng ta xa nhau một năm rồi!"
Tô Tĩnh vừa kéo hành lý của Hạ Hiểu Lan vào phòng vừa nói, "Ủa, túi của cậu nhẹ thế."
"Năm nay mẹ ta cũng tới kinh thành, cuối tuần ta có thể về nhà, không cần mang nhiều đồ."
Hạ Hiểu Lan thuận miệng đáp, Tô Tĩnh liền hỏi: "Nhà cậu chuyển đến kinh thành rồi à?"
Chữ "nhà" này không phải dùng bừa, nếu không phải nhà mình, người thường sẽ không nói vậy, hai chữ "về nhà" đặc biệt có ý gắn bó, Tô Tĩnh rất nhạy cảm.
"Chuyển đến kinh thành rồi, mẹ ta đang mở cửa hàng quần áo mà, ta học ở kinh thành, nên mẹ ta dứt khoát đến kinh thành mở luôn cửa hàng."
Chu Lệ Mẫn đang thu dọn quần áo của mình, nghe vậy lập tức xích lại gần: "Nhà cậu mở cửa hàng ở kinh thành á? Trời ạ, tiền tiêu vặt của tớ!"
Nàng che ví tiền của mình lại, động tác mười phần khoa trương.
Hạ Hiểu Lan chịu không n·ổi cái kiểu diễn xuất của cô nàng, "Giảm giá, cả phòng muốn mua quần áo thì đều giảm giá hết."
Quần áo có giá thế nào, mùa đông năm ngoái lúc mang áo lông vịt cho Chu Lệ Mẫn, mọi người đã có khái niệm rồi. Đối với các nữ sinh phòng 307 mà nói, cửa hàng quần áo nhà Hạ Hiểu Lan bán đồ trang phục nữ cao cấp, các nàng căn bản không mua n·ổi.
Gia cảnh không được khá giả cho lắm, ai mà nỡ bỏ ra mấy chục đồng mua quần áo chứ?
Chỉ khi nào tự mình đi làm, mới dám "đ·ộ·c ác" với bản thân như thế – Dương Vĩnh Hồng bên cạnh yên lặng lắng nghe. Mục tiêu công việc của nàng là đi làm thuê tháng kiếm hai trăm đồng. Sau khi tốt nghiệp không biết bao giờ mới có thể kiếm được mức lương cao như vậy. Dù có đạt được mục tiêu đó, đối với Dương Vĩnh Hồng, quần áo mấy chục đồng một chiếc cũng là quá đắt đỏ.
Quê nàng ở n·ô·ng thôn, toàn tự tay may quần áo vải.
Một bộ quần áo, con lớn mặc xong rồi lại cho con nhỏ, cuộc sống khó khăn là như thế, Dương Vĩnh Hồng đã quen.
Chính vì ra ngoài học tập, nàng mới biết sự khác biệt giàu nghèo giữa người với người lại lớn đến như vậy. Cũng may Dương Vĩnh Hồng khá lạc quan, nếu trong lòng cực đoan, có lẽ Dương Vĩnh Hồng sẽ cảm thấy khổ sở lắm.
Hạ Hiểu Lan có tiền, nhưng so với Hạ Hiểu Lan vẫn có người có tiền hơn như mấy cậu ấm cô chiêu con nhà thương nhân Hồng Kông. Người ta còn chưa lớn hơn Dương Vĩnh Hồng hai tuổi đã vung tay quyên mấy trăm vạn cho đại học Hoa Thanh. Nếu Dương Vĩnh Hồng cứ cảm thấy cuộc đời bất c·ô·ng, kiểu gì cũng tự mình "t·ự tử" bằng sự bất mãn mất.
"Các cậu đừng chỉ nhớ chuyện quần áo nhà Hiểu Lan. Nghe mấy chị khóa tr·ê·n nói là danh sách học bổng của trường sắp có rồi đấy. Học bổng Tranh Vinh và học bổng nhà nước có thể được phát trùng nhau đấy."
Tập đoàn Tranh Vinh sắp phát học bổng.
Dương Vĩnh Hồng muốn lấy học bổng này, hơn nữa nó không trùng với học bổng nhà nước, Dương Vĩnh Hồng càng thêm động lòng.
Những chuyện liên quan tới học bổng như này thì ngay cả Hạ Hiểu Lan cũng không có lý do gì mà cự tuyệt.
Chẳng lẽ học bổng Tranh Vinh do Đỗ Triệu Huy quyên nàng liền làm ra vẻ cứng cỏi mà từ chối không cần?
Ngốc sao, tiền đều quyên cho đại học Hoa Thanh, lại còn chỉ định mục đích sử dụng. Nếu nàng có thể được học bổng, điều đó cho thấy học kỳ vừa rồi nàng đã nỗ lực đủ nhiều. Đã được chứng nhận nỗ lực, cớ gì nàng lại không nhận? Dù sao ngày trước mẹ nàng cũng được nhận học bổng Nhất Tr·u·ng An Khánh, vui hơn là trúng số gấp bội lần.
"Có điểm thi rồi hả?"
"Có rồi, có thể đến chỗ giáo viên chủ nhiệm xem."
Giáo viên chủ nhiệm là ông thầy rất hay xuất quỷ nhập thần, tối nay hơn phân nửa sẽ tới kiểm tra phòng, có lẽ đến lúc đó sẽ có thể xem được thành tích học tập của học kỳ vừa rồi.
Hạ Hiểu Lan vội vàng thu dọn g·i·ư·ờ·n·g chiếu: "Tôi còn phải về nhà một chuyến, nhà có chút chuyện. Tối ăn cơm xong tôi lại tới trường... Báo cho mọi người biết để chuẩn bị tinh thần, cuối tuần này cả phòng mình đến nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi sẽ tự tay xuống bếp."
Phòng 307 vang lên một tràng reo hò, ồn ào đến nỗi phòng bên cũng phải ngó xem.
Hạ Hiểu Lan lái xe không về Thập Sát Hải mà đi tới ngõ Nam La Cổ, đi học. Chỉ có khi không có tiết học nàng mới có thể đến tập huấn, cũng không biết những người đó học được đến đâu rồi. Chỉ học thuộc lòng suông thì vô ích, còn phải xem khả năng ứng dụng thực tế.
Đến tháng ba khai trương, nay mới chỉ có mười ngày, trong mười ngày này, Lưu Phân đi về phía nam đến Dương Thành, cùng Lý Phượng Mai cùng nhau lựa chọn những mẫu trang phục mùa xuân năm nay.
Chuyện kinh doanh bán sỉ của Trần Tích Lương chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ bản thân hắn cũng không quá để ý, chủ yếu là tập trung sức lực vào việc khai trương Luna, cũng chỉ còn chừng mười ngày để Trần Tích Lương, nhất định phải vận chuyển hàng thành phẩm từ Dương Thành đến kinh thành, lấp đầy cửa hàng chuyên doanh Luna ở Tây Đan.
Xây dựng nhãn hiệu của riêng mình khó đến thế sao?
May là Trần Tích Lương có mối quan hệ, nếu không lô hàng đầu tiên chẳng ai dám sản xuất số lượng lớn. Một kiểu dáng mà chỉ cần có mấy chục cái, xưởng may còn ngại rách việc ra ấy chứ.
Trần Tích Lương cũng không dám đặt quá nhiều hàng, một kiểu mà vài chục cái, muốn hai màu thì số lượng đã gấp đôi rồi. Mà một nhãn hiệu thì mẫu mùa xuân còn có váy, áo, quần, áo khoác v.v... kiểu gì cũng có cả mấy chục loại đơn phẩm.
Hơn vạn bộ y phục, dễ dàng đạt được số lượng sản xuất.
Muốn nhãn hiệu lên kệ vào mùa xuân thì vốn liếng để may quần áo thôi cũng phải hai ba mươi vạn, còn có tiền trang hoàng hai cửa hàng nữa, áp lực của Trần Tích Lương là rất lớn. Hạ Hiểu Lan cũng không thoải mái hơn, một năm kế hoạch ở chỗ mùa xuân, mùa xuân là mùa gieo trồng, là mùa bận rộn. Nợ chương 30, rốt cuộc cũng bù lại xong rồi đi ngủ, ngày mai gặp ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận