Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 83: Người qua đường đều nhìn ra được thích (length: 8927)

Chu Thành muốn cùng Hạ Hiểu Lan đi Dương Thành.
Vé tàu rất khó mua, nhưng Chu Thành đã muốn thì sẽ có cách kiếm được một vé. Hạ Hiểu Lan từ chối nhã ý đổi vé giường nằm, "Chu Thành, đây là cuộc sống của ta."
Cũng như việc trước đây cô từ chối xe đưa đón của Chu Thành, theo lời của Hạ Hiểu Lan thì vẫn chưa đến mức hưởng thụ bước đó.
Có chân bao lớn thì đi giày cỡ đó, những thứ cô muốn sớm muộn gì cũng sẽ có, ở phương diện này Hạ Hiểu Lan thật sự không muốn dựa vào bất cứ ai. Hiện tại có Chu Thành để dựa vào, dần dần cô sẽ trở nên ỷ lại, nếu lỡ Chu Thành không thể dựa vào được thì sao? Dù sao cô và Chu Thành còn chưa x·á·c định quan hệ, ai mà biết được chuyện tương lai.
Chu Thành luôn không thể lay chuyển được Hạ Hiểu Lan, chuyện như vậy hắn cũng không muốn khiến Hạ Hiểu Lan m·ấ·t hứng.
Vậy thì ngồi ghế cứng, hắn cũng đâu phải là người không chịu được khổ.
Khang Vĩ muốn ở lại Thương Đô, Chu Thành dặn dò hắn giúp Lưu Dũng đi xử lý chuyện rút vốn... Việc buôn lậu bất chính không phải chuyện lương t·h·iện, Lưu Dũng nói muốn rút lui, người ta có dễ dàng trả lại phần vốn thuộc về hắn không?
"Không cần tự mình đi, ta nhớ nhà Tiểu Quang ở Thương Đô có người quen, nhờ Tiểu Quang giúp một chút, chờ về Kinh thành ta sẽ đi cảm ơn Tiểu Quang."
Tiểu Quang cũng là một người ở khu nhà quân đội.
Nhà hắn không hiển hách bằng Chu gia, nhưng chú bác của Tiểu Quang không ít, Chu Thành nhớ hình như đại bá của Tiểu Quang năm ngoái được điều đến Thương Đô công tác.
Lấy lại tiền vốn của Lưu Dũng là việc nhỏ, dùng chút quan hệ của đại bá Tiểu Quang, Chu Thành chủ yếu muốn cho đám người kia một lời cảnh cáo, nói cho họ biết sau lưng Lưu Dũng có người chống lưng, tránh cho bọn họ lo lắng Lưu Dũng tiết lộ bí mật mà sau này trả thù.
Khang Vĩ cũng hiểu rõ lợi h·ạ·i trong đó.
"Thành t·ử ca, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt chuyện này!"
Lưu Dũng là cậu của vợ tương lai của Thành t·ử ca, vậy cũng là cậu của Thành t·ử ca, cũng xem như nửa cậu của Khang Vĩ hắn, Khang Vĩ nhất định phải cứu Lưu Dũng ra một cách nguyên vẹn.
Hạ Hiểu Lan lần này có Chu Thành đi cùng, khi đến Dương Thành tâm lý liền rất thoải mái.
Trên tàu rất buồn chán, muốn đi những hơn ba mươi tiếng, cũng không thể cứ nhìn nhau trân trân mãi được chứ? Hạ Hiểu Lan dứt khoát mang theo hai quyển sách, một mặt cô tranh thủ k·i·ế·m tiền, mặt khác cũng dựa theo kế hoạch của mình để ôn tập không lơi lỏng.
Muốn nắm vững lại kiến thức, ngoài việc lý giải ghi nhớ thì nhất định phải kết hợp với luyện tập nhiều bài.
Hạ Hiểu Lan đã nộp học phí ở Nhất Trung, mỗi lần trường in bài t·h·i cô đều không bỏ qua, đều mang về nhà để tự giải. Hiện tại sách giáo phụ trợ quá ít, muốn mua kiểu đề cương hay các loại tài liệu ôn thi quả thực là nằm mơ, mỗi thầy cô ở trường đều tự ra đề, bài in ra toàn mùi mực, làm xong một bài thì lòng bàn tay và cổ tay áo đều dính đầy mực đen.
Tháng sau trường có một kỳ thi t·h·ố·n·g nhất, nếu Hạ Hiểu Lan muốn đạt điểm cao cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tận dụng thời gian ít ỏi để làm nhiều đề hơn.
Tin vui là những gì liên quan đến đề t·h·i toán đại học năm 84, trí nhớ của Hạ Hiểu Lan ngày càng rõ ràng, bây giờ cô đã nhớ được phân nửa đề, đề mục rõ ràng, câu trả lời cũng vô cùng ấn tượng. Còn chưa t·h·i đại học, Hạ Hiểu Lan đã có trong tay 60 điểm, cô có chút ngại ngùng, cảm thấy việc này giống như gian lận quá sức, mà thực tế không phải cô đang gian lận, là kiếp trước cô đã từng làm rồi mà!
Học giỏi Toán, Lý, Hóa, đi khắp t·h·i·ê·n hạ cũng không sợ, đời trước thầy cô không l·ừ·a cô nha.
Nhưng Hạ Hiểu Lan cũng không quá ỷ lại vào trí nhớ về "đề t·h·i đại học môn toán năm 84", còn phải đến năm sau thực sự cầm đề t·h·i trên tay, việc đề t·h·i đại học có giống với trí nhớ không thì vẫn còn nhiều ẩn số.
Vẫn là câu nói đó, chỉ có khi cô tự mình ôn tập tốt, mặc kệ kỳ t·h·i đại học năm sau là khó hay dễ, cô mới nắm chắc hơn.
Việc Hạ Hiểu Lan tranh thủ ôn tập làm đề trên tàu là điều Chu Thành không nghĩ đến.
Vốn dĩ dự đoán một chuyến đi ái muội, lại biến thành lẳng lặng nhìn Hạ Hiểu Lan chăm chú học bài. Trên tàu ồn ào, Hạ Hiểu Lan nhét bông gòn vào lỗ tai, thời gian hai người nói chuyện, chỉ khi Hạ Hiểu Lan đọc mệt mỏi nghỉ ngơi.
Có Chu Thành ở đó, hắn ngồi bên cạnh, những kẻ buôn người sẽ không có ý đồ gì với Hạ Hiểu Lan.
Chu Thành trông không dễ bắt nạt, lại càng không giống người t·h·iếu tiền.
Nếu muốn dùng cách k·i·ế·m tiền lớn để l·ừ·a Hạ Hiểu Lan, trước hết phải vượt qua được cửa ải Chu Thành này... Hắn nhìn Hạ Hiểu Lan bằng ánh mắt nóng bỏng, Hạ Hiểu Lan cần gì phải đến nơi khác k·i·ế·m tiền lớn, chỉ cần mở miệng với Chu Thành, hắn liền sẽ hai tay dâng tiền mình k·i·ế·m được cho cô.
Tiếc là Hạ Hiểu Lan không coi trọng tiền của hắn.
Chu Thành từ nhỏ đã tuấn tú, các cô gái lớn nhỏ đều thích khuôn mặt của hắn, mặt của Hạ Hiểu Lan còn đẹp hơn hắn, chiêu này chắc cũng vô dụng.
Chu Thành nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn đồng hồ, rốt cuộc ra tay kéo sách của Hạ Hiểu Lan xuống.
"Không được đọc nữa, nghỉ ngơi chút đi."
Hạ Hiểu Lan dụi mắt, hôm nay họ lên tàu vào lúc 12 giờ trưa, một khi đã học liền năm sáu tiếng, Hạ Hiểu Lan thật sự cảm thấy mệt.
"Chu Thành, thật x·i·n· ·l·ỗ·i, hình như em đã lơ là anh?"
Chu Thành đưa nước cho cô uống.
"Em không gọi anh là Chu đại ca, anh rất vui, đồng thời em cũng không cần phải nói gì đó x·i·n· ·l·ỗ·i với anh."
Hạ Hiểu Lan còn chưa nhận ra.
Thì ra khi gặp lại, cô đã đổi cách xưng hô, gọi thẳng tên Chu Thành. Với những người lớn tuổi hơn, cô thường gọi là "anh" hoặc "chị", đây vốn là chiêu t·h·u·ật bán hàng của đời sau, của nhiều thì người không trách, gọi "anh" hoặc "chị" là một dạng tôn trọng. Như là Hồ Vĩnh Tài, Chu Phóng hay Trần Khánh, những người này Hạ Hiểu Lan đều gọi bằng anh... Gọi anh hoặc chị sẽ thân cận hơn so với việc gọi kiểu đồng chí, có thể kéo gần mối quan hệ giữa người với người, có lợi cho công việc của Hạ Hiểu Lan.
Nhưng khi cách xưng hô đó đặt lên người Chu Thành, thì lại mang ý nghĩa xa cách.
Chu Thành không muốn làm anh của Hạ Hiểu Lan, hắn muốn làm người đàn ông của cô!
Có thể là do cái nắm tay ở nhà ga, cũng có thể là do những cái ôm cố tình của Chu Thành, khi Hạ Hiểu Lan gặp lại thì đã bất giác bắt đầu gọi tên đầy đủ của Chu Thành.
"Anh quá giảo hoạt!"
Hạ Hiểu Lan tưởng mình kiến thức rộng, vậy mà lại bị Chu Thành dắt mũi.
Chu Thành là một người từ những năm 80, mới 20 tuổi, sao mà có nhiều tâm cơ thế?
Hạ Hiểu Lan hung hăng trừng Chu Thành, đáng tiếc ánh mắt cô mềm mại không có s·ứ·c s·á·t thương, Chu Thành ngược lại trong lòng vui mừng.
"Phải, anh giảo hoạt, em nói gì anh cũng chịu!"
Theo đuổi vợ cũng như hành quân đ·á·n·h nhau, về chiến lược thì coi thường đ·ị·c·h, nhưng về chiến thuật thì phải coi trọng đ·ị·c·h... Ôm được Hạ Hiểu Lan sẽ trở thành vợ hắn là một tín niệm không thể lay chuyển, cụ thể quá trình theo đuổi vợ lại phải dùng hết chiêu thức, chừng nào chưa cùng vợ đầu bạc răng long đá bay hết tình đ·ị·c·h, ngày đó mới thật sự là vô tư!
Chu Thành cãi không lại, Hạ Hiểu Lan có thể làm gì?
Bây giờ cô đã thành bên không phân biệt được đúng sai rồi, người chị ngồi đối diện cô, nhìn Hạ Hiểu Lan với ánh mắt không tán thành, chờ Chu Thành đi mua cơm, người chị mới thở dài nói:
"Đối tượng của cô tốt thật, việc đàn ông tốt với phụ nữ là cái phúc không cầu được, tôi cũng phải quý trọng."
Ý của chị ấy là, đừng có ỷ mình xinh đẹp mà cứ liều m·ạ·n·g mà yêu, khiến cho những người khó coi như họ phải đứng xem mà ghen tị à?
Hạ Hiểu Lan cười gật đầu.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong khoang không phù hợp để đọc sách, Hạ Hiểu Lan và Chu Thành nói chuyện phiếm, Chu Thành rất biết cách khuấy động không khí, Hạ Hiểu Lan ngày càng thoải mái, theo thời gian trôi đi, những người trên khoang cũng dần im lặng. Hạ Hiểu Lan thấy mệt mỏi, bất giác nghiêng đầu ngủ thiếp đi, mặt cô tựa vào vai Chu Thành, Chu Thành không dám động đậy.
Đợi khi cô ngủ say, Chu Thành mới nhẹ nhàng hạ nửa thân trên của cô xuống, để đầu cô tựa vào chân mình, cố gắng cho Hạ Hiểu Lan ngủ thoải mái.
Hơi thở ấm nóng của cô phả vào chân hắn, Chu Thành từ nhỏ thứ gì tốt mà chưa thấy qua, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc nhanh đến vậy, từ ngày gặp Hạ Hiểu Lan, ánh mắt của cô ở con hẻm nhỏ của An Khánh đã l·ọ·t vào ánh mắt Chu Thành, in dấu một cách cực kỳ bá đạo!
Cho nên khi ở cùng với Hạ Hiểu Lan mà không làm gì, cả người hắn đã như ngập tràn trong hạnh phúc ngọt ngào.
Trên đời này có ba thứ không thể che giấu, đó là ho, nghèo khó và tình yêu, hắn thích Hạ Hiểu Lan, ai ai cũng đều có thể nhìn ra!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận