Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 805: Nuôi dưỡng giấy tờ (length: 8003)

Lời của Ninh Tuyết mẹ, Hạ Hiểu Lan không hề nói với ai, chỉ thủ thỉ với Vu nãi nãi:
"Ninh lão gia dạy, cháu chỉ sợ không có phúc hưởng, nãi nãi cũng đừng nhắc chuyện này với Ninh lão gia, để tránh Ninh lão gia sinh sự mâu thuẫn trong nhà."
Vu nãi nãi giật mình, "Ninh lão nhân có thể không ra gì, nhưng về kiến trúc thì vẫn có chút tài năng, so với người có thâm niên như hắn thì cho dù trong nước có, nếu không cũng đã mất, nếu không thì về hưu rồi. Bỏ lỡ hắn, cháu khó mà tìm được thầy tốt như vậy!"
Quả nhiên, Vu nãi nãi muốn giới thiệu Hạ Hiểu Lan cho Ninh Ngạn Phàm làm học trò.
Hạ Hiểu Lan trong lòng rất ấm áp, Vu nãi nãi tuy miệng thì sắc sảo, nhưng thực chất rất mềm lòng, luôn luôn nghĩ cho mẹ con nàng. Nói là muốn giúp tìm con trai, nhưng Vu nãi nãi lại ký hiệp ước, nếu tìm được người thì sẽ đưa cho Hạ Hiểu Lan căn nhà nhỏ ở quảng trường Nhị Thất Thương Đô. Đây là nếu nói chuyện làm ăn thì Hạ Hiểu Lan cũng sẽ không lỗ, ngay cái vị trí đó thôi, phần lớn chính là khu vực trung tâm thương mại Á Tế Á Thương Đô sau này.
Vào những năm 90, đây là trung tâm thương mại nổi tiếng nhất vùng Trung Nguyên, lúc khai trương còn cho người chạy đến quảng trường Thiên An Môn dùng danh nghĩa đội nữ để quảng cáo, thu hút ánh nhìn của người dân cả nước. Một sự kiện trang trọng mang tầm quốc gia, phá lệ cho một đội danh nghĩa dân gian thể hiện thái độ, có người nói điều này đại diện cho một kỷ nguyên mới của ngành thương mại Hoa Quốc — Hạ Hiểu Lan không phải người Thương Đô, đối với trung tâm thương mại Á Tế Á không có mối liên hệ đặc biệt nào, nàng chỉ biết là công việc làm ăn ở Á Tế Á rất phát đạt; còn căn nhà nhỏ số 4, tầng 5 ở quảng trường Nhị Thất, Hạ Hiểu Lan cho dù sau này không tự mình khai phá, thì mảnh đất này cũng rất có giá trị.
Hạ Hiểu Lan hiểu rõ trong lòng căn nhà nhỏ kia đáng giá bao nhiêu tiền, cho dù chỉ là một giao dịch thương mại, nàng vẫn có tinh thần khế ước, nhất định sẽ dụng tâm tìm con trai cho Vu nãi nãi.
Vu nãi nãi vốn không cần phải làm mấy chuyện này, Hạ Hiểu Lan cười nói:
"Trong nước không tìm được, thì con ra nước ngoài tìm, chỉ cần muốn học, nãi nãi còn lo không có ai dạy sao?"
Vu nãi nãi không nói gì.
Lão thái thái là thấy rất đáng tiếc.
Nhưng mẹ Ninh Tuyết đã nói ra lời như vậy, thì việc Hạ Hiểu Lan mặt dày đến gõ cửa rõ ràng không ổn. Nếu là Vu nãi nãi thì cũng không nhịn được cục tức đó, nhất định sẽ cãi nhau tay đôi với mẹ Ninh Tuyết ngay tại chỗ. Hạ Hiểu Lan không chỉ thông minh, mà còn rất biết nhẫn nhịn khi còn trẻ, không hất đồ lên mặt mẹ Ninh Tuyết — Vu nãi nãi cười lạnh, bà cũng là người đã bước một chân vào quan tài, sống mấy chục năm, đã từng hưởng vinh hoa phú quý, nếm trải khó khăn, đã đủ trải mùi vị cay đắng ngọt bùi của cuộc đời.
Mẹ Ninh Tuyết đúng là sống có chút lơ lửng, còn chưa đến đâu cả.
Ngày xưa nàng cũng không để ý chuyện Ninh Ngạn Phàm quen với những người nghèo như Quý Hoài Tân, chẳng phải là Hạ Hiểu Lan muốn kết bạn với Ninh Tuyết thôi sao, mà còn bị người ta chê bai môn không đăng hộ không đối?
Vu nãi nãi rất giận, cũng chính do bà, mà Hạ Hiểu Lan mới bị người khác vả mặt ngay tại cửa.
"Không đi thì thôi, ta nói với Ninh lão nhân một tiếng, cháu không cần phải theo hắn học nữa."
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ, "Chuyện này không liên quan gì đến Ninh lão, nãi nãi nhất thiết phải giữ thể diện cho Ninh lão, cứ nói là cháu sức khỏe không tốt."
Bài tập thứ hai mà Ninh Tuyết giao cho nàng, là vẽ bản thiết kế mặt bằng kiến trúc của Cung Vương Phủ.
Hạ Hiểu Lan quyết định sẽ làm bài tập đó, sau khi làm xong sẽ đưa cho Ninh Tuyết xem, rồi sẽ không nhận thêm bài tập mới. Đương nhiên, tự mình nàng vẫn có thể âm thầm cố gắng, nếu còn muốn học thêm các thứ liên quan, thì chỉ có cách dùng lời ngọt ngào và siêng năng đi lại, tin chắc các thầy cô chuyên ngành Kiến trúc vẫn sẽ sẵn lòng chỉ điểm nàng.
...
Nhà họ Ninh.
Ninh Ngạn Phàm cúp điện thoại.
Sức khỏe không tốt?
Ninh Ngạn Phàm hiểu rõ Vu nãi nãi, cũng đã từng gặp Hạ Hiểu Lan hai lần.
Khi ở Đại Quan Viên, Hạ Hiểu Lan chạy tới chạy lui cũng có kêu mệt gì đâu. Đầu óc thông minh như vậy, thừa biết ông đang muốn kiểm tra học trò, Hạ Hiểu Lan giờ lại nói sức khỏe không tốt, vậy chẳng phải là không muốn theo ông học sao?
Việc gì cũng có nguyên do, Ninh Ngạn Phàm nghĩ nghĩ bèn gọi bảo mẫu trong nhà tới.
"Hôm Hạ Hiểu Lan mang đồ đến, ai là người ra nhận quà?"
"Là chị Chân ạ."
Bảo mẫu đều mới hơn ba mươi tuổi, cũng không phải xã hội phong kiến, Ninh Ngạn Phàm không cho trong nhà gọi lão gia, thái thái kiểu đó, nên bảo mẫu sẽ gọi mẹ của Ninh Tuyết là chị Chân.
"Chỉ có một mình cô ấy thôi sao?"
"Đúng nha, chị Chân còn nói là mời bạn Hạ ở lại ăn cơm, con liền đi chuẩn bị đồ ăn ở phòng bếp, sau khi chị Chân cùng bạn Hạ nói chuyện thì con làm cơm xong, lúc đó bạn Hạ cũng đã về rồi."
Bảo mẫu không biết có chuyện gì, bà cũng không thêm mắm dặm muối bịa chuyện, mà chỉ nói đúng tình hình thực tế.
Bảo mẫu rất thích Ninh Tuyết và ông Ninh vì sức khỏe của hai người đều tốt, lại dễ hầu hạ, nhưng còn mẹ Ninh Tuyết thì là một vị quan phu nhân, bảo mẫu cảm thấy rất khó hầu hạ. Nói chuyện thì âm thanh không lớn, cũng không chửi mắng ai, nhưng đặc biệt là hay xét nét, cứ như thể muốn bảo mẫu quỳ xuống lau dọn cho sạch từng kẽ hở.
Ninh Ngạn Phàm lập tức hiểu rõ trong lòng.
Con dâu Chân Văn Tú là người thế nào, chính vì Ninh Ngạn Phàm rõ ràng điều đó nên bình thường mới để Ninh Tuyết ở bên khu văn phòng làm việc, để tránh Chân Văn Tú vô tình làm ảnh hưởng đến tính cách của Ninh Tuyết.
Ninh Ngạn Phàm là muốn trả lại nhân tình của Vu nãi nãi, cũng là muốn tìm cho Ninh Tuyết một người bạn.
Người trẻ tuổi sao có thể không giao lưu bạn bè?
Chẳng qua bị Chân Văn Tú phá hỏng.
Ninh Ngạn Phàm thở dài, việc này ông vẫn không thể nói với A Tuyết được, Chân Văn Tú đã cảm thấy hai mẹ con có khoảng cách, A Tuyết thì vốn là người không chấp nhận điều gì, nếu ông nói ra, thì chính là phá hỏng tình cảm của hai mẹ con.
Chờ Ninh Tuyết từ bên ngoài trở về, Ninh Ngạn Phàm liền nói về sau không cần dạy Hạ Hiểu Lan nữa.
Ninh Tuyết không truy hỏi.
Nàng vốn luôn thờ ơ với những chuyện này nhưng Ninh Ngạn Phàm lại cảm thấy, thật ra là nàng hiểu rõ, chỉ là lười quản thôi.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, A Tuyết đối với Hạ Hiểu Lan, thật sự không hề có một chút tình bạn nào sao?
Ninh Tuyết không truy hỏi chuyện của Hạ Hiểu Lan, ngược lại nói về chuyện của Quý Giang Nguyên: "Gia gia, Quý Giang Nguyên cùng mẹ trở mặt rồi ạ, dì Quý hôm nay kêu con ra ngoài, đưa cho con một tờ giấy, bảo con đưa lại cho Quý Giang Nguyên."
Ninh Tuyết đưa đồ vật trong tay cho Ninh Ngạn Phàm xem.
Vài tờ giấy, ghi rõ các khoản chi tiêu của Quý Giang Nguyên khi sang Mỹ, Quý Giang Nguyên 7 tuổi ra nước ngoài, 19 tuổi về nước, ở Mỹ sinh sống 12 năm, tiêu tốn của Quý Nhã 69.000 đô la.
"Thật là hoang đường!"
69.000 đô la này từ đâu mà ra vậy, cả tiền sữa mỗi ngày của Quý Giang Nguyên cũng được tính vào trong đó.
Ninh Ngạn Phàm không phải ông nội ruột của Quý Giang Nguyên, nhưng với tư cách một bậc trưởng bối, cũng tức giận đến nỗi vỗ bàn.
Ninh Tuyết không biết vì sao Quý Giang Nguyên và Quý Nhã trở mặt "Dì Quý nói ra nước ngoài 12 năm, dùng hết 70.000 đô la của bà, hàng năm không sai biệt lắm là 6000 đô la, vậy nên không thu lãi của Quý Giang Nguyên, chờ đến khi Quý Giang Nguyên tốt nghiệp đại học, không những phải hoàn trả hết số tiền đó, mà mỗi năm còn phải trả cho bà 6000 đô tiền nuôi dưỡng nữa."
Đây chẳng phải ép Quý Giang Nguyên phải quay về cúi đầu sao?
Ninh Tuyết nhìn một tràng danh sách dài, vừa kinh ngạc trước trí nhớ của Quý Nhã, vừa cảm thấy Quý Nhã có khát vọng kiểm soát đáng sợ.
Lại còn lập giấy nuôi dưỡng với con ruột sao?
Được sinh ra cũng đâu phải do chính Quý Giang Nguyên lựa chọn. Trẻ sơ sinh khác với các loài động vật có vú khác, từ khi còn là hài nhi đến khi có thể tự mưu sinh trên xã hội, ít nhất cũng phải mất mười mấy năm. Ninh Tuyết từng nghe nói tục lệ ở xã hội nước ngoài là để con cái tự lập, rất nhiều người lên đại học cũng phải dựa vào vay mượn. Nhưng chuyện tiền học đại học còn có thể vay, chứ có nghe cha mẹ nào không nuôi con cái khi còn nhỏ không chứ — Trên giấy tờ có viết là cho Quý Giang Nguyên 10 tuổi đến câu lạc bộ học đấu kiếm, mỗi năm học phí hết 2500 đô, nếu 10 tuổi mà Quý Giang Nguyên biết phải tốn nhiều tiền như vậy thì liệu có dám đi học không? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận