Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 902: Không cần kỵ sĩ cứu mỹ nhân (length: 7900)

Thật ra mà nói Hạ Hiểu Lan hung ác thì cũng không hẳn.
Động tay động chân là Bạch Trân Châu cùng mấy công nhân trang hoàng, Hạ Hiểu Lan không hề nhúng tay vào.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn rất bình tĩnh, hơn nữa Bạch Trân Châu vốn dĩ đánh rất giỏi, rõ ràng là nghe theo nàng… Đây chính là tác phong của đại ca nha, có đại ca nào lại tự mình ra tay, thế thì quá mất thân phận!
Quý Giang Nguyên cảm thấy mắt mình cũng đau nhức.
Buổi tiệc chào đón tân sinh, mới tán gẫu đã phát hiện ra một Hạ Hiểu Lan đồng học thú vị lại có nội hàm, thật ra lại còn có một mặt tàn nhẫn như vậy, Quý Giang Nguyên kinh ngạc rồi lại thấy buồn cười, khó hiểu.
“Harold tiên sinh, nếu bạn ta không cần giúp đỡ, vậy thì không cần làm phiền ngài chậm trễ chính sự, tôi thật xin lỗi!”
Harold liếc nhìn Quý Giang Nguyên:
“Quý, không phải là do giác quan của tôi có vấn đề chứ, ngươi không muốn ta tiếp cận nàng sao?”
Harold không phải là loại ngựa đực phát tình, hễ thấy người khác phái xinh đẹp là sẽ nhào vào.
Mấy cái chuyện sai biệt thẩm mỹ gì đó đều là nói bừa, người da trắng, da vàng hay da đen, chủng tộc nào cũng có người đẹp, xinh đẹp thật sự có thể phá vỡ hàng rào thẩm mỹ của các chủng tộc... Harold thấy, cái cô gái lai giữa thiếu nữ và phụ nữ, tiểu thư Mafia người Hoa này, là rất nóng bỏng.
Nóng bỏng không chỉ là ở vóc dáng.
Cũng không phải là vì mấy lời nói thô tục.
Mà là một loại nóng bỏng lộ ra từ trong lòng một người phụ nữ.
Sự gợi cảm tột độ không phải là ở sự lõa lồ thân thể, mà chính là sự mơ hồ câu dẫn lòng người này.
“Không, tôi nghĩ ngài đến Bằng Thành khảo sát còn quan trọng hơn là việc làm quen một cô gái người Hoa.”
Lời Quý Giang Nguyên nói, Harold có hiểu hay không thì không rõ, mấy người hầu bên cạnh ông ta thì rất muốn điên cuồng gật đầu. Săn gái thì khi nào cũng được, đến Bằng Thành khảo sát đầu tư mới là chính sự chứ!
Hiển nhiên, Quý Giang Nguyên đã thuyết phục được Harold.
Vẻ mặt hứng thú dạt dào của ông ta đột ngột thu liễm.
“Đi thôi, xem xem tiểu thư Mafia kia có thể giải quyết phiền phức của mình hay không, không cần kỵ sĩ tới cứu.”
Tuy rằng lại có một đám người già trẻ lớn bé cầm nông cụ xông tới, tiểu thư Mafia kia vẫn không hề hoảng loạn, chắc là có thể tự giải quyết được phiền toái này.
...
Ở bên này mấy chục công nhân trang hoàng đánh người thì tiểu tử kia lại gọi người nhà tới, Hạ Hiểu Lan ngược lại không sợ.
Con trai mình là dạng gì, trong lòng không có chút tính toán nào sao?
Nếu không thì liền nhận lỗi sợ hãi, đem con trai mình lôi về đi, nếu không thì mọi người liền đi đồn công an.
Đối phương thấy thái độ của Hạ Hiểu Lan ngang ngược như vậy, cũng không sờ mó được chi tiết của cô gái ngoại địa này.
Hễ động vào một chút là lôi đến cả xe tải công nhân tới đánh nhau, thôn bá bình thường cũng không dám trêu vào. Năm nay, người có thể làm công ở công trường Bằng Thành cũng không phải là người bình thường. Người ngoại địa muốn có địa vị như vậy càng khó, nhất định là có quan hệ bối cảnh.
Đem con trai mình về còn phải nói thêm vài câu khách sáo, Hạ Hiểu Lan cười ha hả ngắt lời đối phương:
“Đều là người làm việc xấu, cho dù ở trong ngục, giết người phóng hỏa cướp của cũng còn khinh bỉ cái tội phạm hiếp dâm, loại người giở trò lưu manh với phụ nữ thì có tư cách gì là đàn ông, hắn mà còn dám giở trò lưu manh thì ta thấy một lần ta đánh một lần.”
Hạ Hiểu Lan cực kỳ ghét loại người này.
Cuối cùng là không chống nổi khí thế của Hạ Hiểu Lan, thêm việc bọn họ đuối lý, đám dân làng cầm cuốc cầm đòn gánh xông ra kia cũng xám xịt rút lui.
Đám công nhân trang hoàng đều hoan hô.
Bọn họ đánh nhau cũng biết nặng nhẹ, Hạ Hiểu Lan không gây chuyện nhưng cũng không sợ hãi, phong cách xử sự như thế trong nháy mắt đã ăn sâu vào lòng người.
Lưu Dũng nói cho bọn họ nghỉ nửa ngày để mọi người tự tìm niềm vui.
Hạ Hiểu Lan hỏi Lưu Dũng:
"Mợ cùng Đào Đào vẫn ở trong khu du lịch, những dân làng này bị chúng ta làm bẽ mặt ở đây, liệu có tìm bọn họ gây phiền phức không."
Lưu Dũng trước kia là một tên du côn lêu lổng nên rất hiểu tâm lý của những người này:
“Một khi đã biết sợ hãi, thì khó mà dám lấy lại can đảm. Mà khu du lịch cũng không phải là nơi dễ bị bắt nạt, cô xem bọn họ ở trong khu kia sao dám động thủ?”
Khu du lịch là dựa vào du khách để kiếm tiền mà.
Trong số du khách còn có rất nhiều đồng bào Hong Kong, Hương Mật Hồ là bộ mặt du lịch Bằng Thành, ai dám gây sự ở khu du lịch thì các nhà đầu tư sẽ không tha cho bọn họ, chính phủ cũng sẽ không bao che. Lý Phượng Mai và Lưu Tử Đào ở trong đó thì thực sự là không còn nơi nào an toàn hơn nữa.
Hạ Hiểu Lan cũng đồng ý.
"Đợi họ chơi đủ rồi hãy để người đến đón."
Hạ Hiểu Lan vừa nói xong thì nhìn về phía góc đường, không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác như là vừa bị ai đó rình trộm.
Nhìn lại góc đường kia, rõ ràng là không hề có động tĩnh gì.
Thật là bị tên du thủ du thực kia làm cho thành nghi thần nghi quỷ rồi.
Hạ Hiểu Lan thấy Dương Kiệt cũng ở đây, cô cố ý dặn dò cậu ta vài câu:
“...Chuyện ngày hôm nay, đừng có nói với Đại tỷ của ngươi nha.”
"Biết rồi tỷ Hiểu Lan!"
Dương Kiệt nói rất to, ưỡn ngực ra, giống như là đang nhận sự kiểm duyệt của thủ trưởng.
Hạ Hiểu Lan nghĩ một lát thì chợt bừng tỉnh ngộ, lập tức bật cười: “Ngươi không cần phải như vậy, ta bình thường cũng đâu có như vậy.”
Dương Kiệt ra sức gật đầu, trong lòng lại không tin — bình thường không phải như thế này, vậy thì là dạng người nào? Được được được, ngươi là lão đại, ngươi quyết định!
"Nghỉ nửa ngày, mau về nghỉ ngơi đi!"
Hạ Hiểu Lan cũng không muốn ai ai cũng đều có vẻ mặt không tin tưởng, làm sao mà nói chuyện được nữa chứ.
Dương Kiệt làm việc mấy ngày, đích thực rất vất vả, cậu ta không có kỹ thuật, chỉ giỏi việc vặt. Tất cả những việc nặng nhọc vất vả đều do cậu ta làm hết, thợ cả thì lát gạch, cậu ta thì được khuân vác, vác gạch lên lầu, được trộn xi măng… Không phải là có ai bắt nạt Dương Kiệt, đây là quy tắc ở công trường, nếu không thì mướn người làm công làm gì, chẳng phải là để gánh giúp công việc nặng của mấy người thợ có kỹ thuật hay sao.
Nghề nào mà học được kỹ thuật thì cũng không dễ, như cái nghề trang hoàng này, muốn có kinh nghiệm để dẫn dắt Dương Kiệt thì phải làm việc vặt cho tốt; có thợ cả thấy Dương Kiệt vừa mắt thì mới sẽ chỉ cho mấy kỹ xảo.
Hạ Hiểu Lan tinh mắt, có thể thấy được trên tay Dương Kiệt đã nổi đầy mụn nước bị phồng da.
Làm việc ở công trường khác với việc làm nhà nông, cường độ khác nhau, không khống chế tốt lực đạo, nổi vài cái mụn nước là rất bình thường.
Bây giờ cho nghỉ nửa ngày, Hạ Hiểu Lan bảo cậu ta về nghỉ ngơi trước.
Dương Kiệt gãi đầu: “Tỷ Hiểu Lan, em nhất định sẽ làm tốt, cám ơn chị đã cho em cơ hội này!”
Nói xong thì cậu ta chạy mất, sợ Hạ Hiểu Lan ăn hiếp mình như thường ngày.
Hạ Hiểu Lan ngẫm lại, giọng điệu này nghe không đúng lắm, Dương Kiệt giống như là thật sự muốn làm lâu dài ở Viễn Huy, chứ không phải làm hai ba tháng rồi kiếm đủ tiền hỏi vợ để về quê. Nếu như vậy thì Dương Kiệt dù sao cũng có trình độ trung học, cô phải nhắc với cậu của mình một tiếng, quan sát Dương Kiệt thêm mấy tháng nữa, xem cậu ta có dùng được không.
Nể mặt Dương Vĩnh Hồng thì Dương Kiệt cũng đáng tin hơn.
Viễn Huy hiện tại đúng là thiếu người, Lý Đống Lương với Cát Kiếm không phải là không giỏi, nhưng đều không có tầm nhìn chiến lược.
Không tuyển được người tài thì chỉ có thể tự mình bồi dưỡng người thôi.
Lúc Hạ Hiểu Lan trở về, tài xế Tiểu Vương của Thang Hoành Ân đang ở nhà chờ, nhét vào tay nàng một phong thư mời:
“Lãnh đạo nói nếu cô rảnh thì qua xem.”
Đây là phong thư mời thứ hai mà Hạ Hiểu Lan nhận được trong thời gian gần đây.
"Tiệc chiêu thương dẫn vốn đầu tư?"
Tiểu Vương gật đầu: “Thị chính phủ tổ chức, rất nhiều thương nhân Hồng Kông với nhà đầu tư nước ngoài muốn đến, là một cơ hội tốt đó.”
Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy là một cơ hội tốt, nhưng nàng có chút do dự:
“Nếu như ta đi, liệu có thích hợp lắm không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận