Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 990: Phát hiện cá lọt lưới! (length: 7983)

"Đúng vậy, hiện tại ta lại có thêm một công việc làm thêm."
Rõ ràng làm cùng một công việc, lại nhận được hai phần tiền lương, cuộc sống của Quý Giang Nguyên thật sự quá sung sướng!
Hạ Hiểu Lan hỏi, Quý Giang Nguyên thật thản nhiên thừa nhận.
Làm thuê cũng không có gì mất mặt, Quý Giang Nguyên không giống như một số sinh viên trong nước kiêu ngạo, ý nghĩ của hắn rất phương Tây, ở Mỹ chỉ có con cái của gia đình trung lưu trở lên, khi đi học mới không cần phải làm thêm đúng không?
Hắn có một số bạn học, từ trung học đã làm thêm vài công việc.
So với những người kia, Quý Giang Nguyên lại chẳng là gì so với những người cày công làm thêm.
"Chúc mừng ngươi nhé, kiếm đôla như vậy, xem ra hy vọng trả hết nợ của ngươi sắp tới rồi. Wilson tiên sinh trông không giống một người keo kiệt, nếu ông ta thưởng thức năng lực của ngươi, tiền lương ông ấy trả cho ngươi sẽ không quá thấp."
Không thể thành bạn thân, Hạ Hiểu Lan cũng vui thay cho Quý Giang Nguyên.
Quý Giang Nguyên dù sao cũng không phải người xấu.
Vẫn là con trai của Thang Hoành Ân.
Đương nhiên, cũng là con của Quý Nhã cái người đáng ghét kia. Thế giới này thật kỳ lạ, có những cha mẹ tốt, dễ dàng nuông chiều ra con hư, thì ngược lại có những người như Quý Nhã lại có xác suất nuôi ra những đứa con vừa ưu tú vừa hiếu thảo.
Thật đúng là xấu trúc sinh măng tốt!
Bất quá nếu Quý Giang Nguyên có thể độc lập về kinh tế, đối với Hạ Hiểu Lan mà nói cũng là một việc tốt, có thể bẻ cong khí thế của Quý Nhã.
Quý Nhã cũng sẽ không vui vẻ khi con trai độc lập kinh tế, Quý Giang Nguyên càng sớm kiếm được tiền, thì sẽ càng sớm thoát khỏi sự khống chế của Quý Nhã!
Hạ Hiểu Lan nghĩ đến điều này, vẻ vui mừng trên mặt lộ rõ mười phần.
Quý Giang Nguyên cũng bị sự cao hứng của cô lây nhiễm, không hề khiêm tốn quá mức:
"Harold tiên sinh trả cho ta 500 đô la một tuần, qua hè này, công việc làm thêm này của ta vẫn có thể tiếp tục, dự án sân golf phải mất nhiều hơn một hai năm để đi vào vận hành, về sau mỗi cuối tuần ta đều sẽ đến Bằng thành một chuyến."
Quý Giang Nguyên rất thản nhiên, Hạ Hiểu Lan cười gượng: "Thật trùng hợp, ta có việc kinh doanh ở Bằng Thành, về sau cũng có nhiều cơ hội đến Bằng Thành."
Chuyến bay từ Kinh thành đến Bằng thành không thường xuyên như đời sau.
Có khi một ngày chỉ có một chuyến, nếu Quý Giang Nguyên mỗi cuối tuần đều phải chạy đến Bằng thành, cô và Quý Giang Nguyên có thể thường xuyên gặp nhau.
Quý Giang Nguyên thấy cô mấy lần chuyển chủ đề, cũng không tiếp tục hỏi vì sao Hạ Hiểu Lan đến đây.
Chắc là có chút không tiện nói.
Nhìn sắc trời một chút, Quý Giang Nguyên vẫn là nhắc nhở cô một câu:
"Nơi này hổ lốn, trời sắp tối rồi ngươi đừng nên chờ lâu."
Quý Giang Nguyên nhớ lại lần trước, Hạ Hiểu Lan bị dân làng vây quanh ở gần đây. Lần trước dĩ nhiên Hạ Hiểu Lan giành được thắng lợi, còn vì thế mà bị Harold xem là Mafia của Hoa Quốc, nhưng tình hình lần này không giống nha, lần trước là có rất nhiều công nhân giúp Hạ Hiểu Lan đánh nhau, lần này Hạ Hiểu Lan chỉ có một người đi theo.
Cho dù có đánh giỏi đến đâu, cũng đâu thể giống Lý Tiểu Long trong phim được?
Quý Giang Nguyên sợ Hạ Hiểu Lan bị dân làng bị đánh lần trước nhận ra, bị người trả thù.
Hạ Hiểu Lan gật đầu, "Ta biết rồi, ta sẽ về ngay."
Cô không biết chuyện mình giáo huấn đám côn đồ bị Quý Giang Nguyên nhìn thấy, nói chung Quý Giang Nguyên là có ý tốt, Hạ Hiểu Lan cũng cảm kích.
Quý Giang Nguyên hiện giờ làm việc cho Harold, nên việc gặp được Quý Giang Nguyên cũng không có gì lạ.
Ngược lại Hạ Hiểu Lan không ngờ lại gặp Harold, đối phương là một đại phú hào, mà lại buổi chiều chạy đến công trường để làm gì, những công việc vặt vãnh trước mắt đều có nhân viên dưới quyền chạy vạy, không giống Hạ Hiểu Lan mới khởi nghiệp cái gì cũng phải tự tay làm.
Người khác vẫn đang chờ Quý Giang Nguyên, khi Quý Giang Nguyên quay về, người Mỹ kia còn hỏi hắn:
"Cô gái Hoa Quốc kia, Harold tiên sinh có quen biết không?"
Người này là trợ lý của Harold, tên Bill, Quý Giang Nguyên chỉ là phối hợp công việc của đối phương.
"Quen biết cũng không có gì lạ, cô ấy là bạn của tôi, gặp nhau nói vài câu mà thôi."
Bill hướng về phía Hạ Hiểu Lan vừa đứng nhìn kỹ, Harold tiên sinh có vẻ hứng thú với cô gái Hoa Quốc kia, sau khi trở về anh ta nên kể lại chuyện này với Harold tiên sinh.
Người Mỹ cũng cần phải lấy lòng cấp trên.
Harold có rất nhiều người giúp đỡ đắc lực, Bill cũng muốn có được sự yêu thích nhiều hơn từ Harold.
Cô gái Hoa Quốc đó, có phải cố ý đến để gặp Quý không?
Xem bộ dạng của Quý, càng giống như tình cờ gặp mặt hơn.
Như vậy, tại sao cô gái Hoa Quốc kia lại đến đây?
Bill cũng không nghĩ nhiều, anh ta chỉ cần báo cáo tin tức là được, có mục đích gì thì phải để Harold tiên sinh tự phán đoán.
...
Sau khi được Quý Giang Nguyên khuyên bảo, Hạ Hiểu Lan hôm nay cũng xem xong chỗ đất định chọn, còn phải kết hợp quy hoạch dự án của Harold để quyết định.
"Đi thôi, hôm nay vậy được rồi, ngày mai chúng ta lại đến xem xét tiếp."
Cát Kiếm đương nhiên không có ý kiến.
Hai người đang định quay về, một người gầy gò huýt sáo đến gần.
Địa điểm của Hạ Hiểu Lan, nằm ở giữa khu công viên Mật Hương hồ và khu đất mà Harold khoanh lại, có một vũng nước bẩn ùng ục bốc lên nước đen, đổ đầy rác thải sinh hoạt, xung quanh toàn là rừng trúc, khi ánh mặt trời tắt, hình ảnh lờ mờ có chút âm u đáng sợ.
Không biết có phải vì thế không mà Harold lại không muốn khu đất này.
Hạ Hiểu Lan như có điều suy nghĩ, nếu đúng như vậy, liệu cô có thể mua được mảnh đất này không?
So với việc giá cả trên trời, Hạ Hiểu Lan tình nguyện bỏ ra ít tiền để cải tạo vũng nước thải.
Nơi này tốt biết bao, vừa sát bên khu du lịch Mật Hương hồ, bên trái lại là sân golf của Harold, thật sự là muốn chiếm hết phong thủy địa lợi hai bên.
Có cái ao rác thải này, có lẽ giá sẽ rẻ hơn chút.
Dù vẫn là 18 vạn một mẫu, Hạ Hiểu Lan cũng bằng lòng mua!
Trong lòng đang nghĩ ngợi chuyện này, cộng thêm có Cát Kiếm bên cạnh, Hạ Hiểu Lan vốn không để ý đến người đang đi tới, cho đến khi đối phương cùng cô đụng mặt, nhìn vào mắt cô, đột nhiên hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.
Vẻ mặt đáng nghi, Hạ Hiểu Lan còn chưa kịp phân phó, Cát Kiếm đã ra tay túm lấy cổ áo đối phương.
Giống như xách một con gà con, đem gã đàn ông gầy gò kia bắt đến trước mặt Hạ Hiểu Lan.
Gã đàn ông la oai oái, Cát Kiếm một cước đá vào cẳng chân hắn, "Ngoan ngoãn chút, không được kêu, ngươi lén lút chạy cái gì!"
Nhìn thấy Hạ tiểu thư người nào mà chẳng kinh diễm.
Gã đàn ông kia nhìn thấy Hạ tiểu thư lại giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, nhất định là trong lòng có quỷ.
Đứng gần như vậy, Hạ Hiểu Lan mới nhìn rõ mặt người này.
Gã đàn ông bị Cát Kiếm làm cho sợ tới mức giống chim cút, vừa kinh sợ lại vừa hèn nhát, Hạ Hiểu Lan quả thật thấy quen mắt.
"Sao ngươi lại chạy, có phải lại làm chuyện xấu gì không, thấy ta liền chột dạ?"
Gã đàn ông thật muốn khóc lên.
Rõ ràng là con trai của thôn trưởng sống tự tại ở gần đây, cố tình đi đường tắt trở về, liền gặp phải đầu sỏ sát tinh ôn thần này, hắn không chạy chẳng lẽ phải chờ để bị đánh?
"Không có không có, không có chuyện xấu gì cả, thả ta đi!"
Chỉ thiếu nước dập đầu vái lạy, vừa khóc vừa la hét, trông vô cùng buồn cười.
Người này, rõ ràng chính là tên côn đồ ở Mật Hương hồ lần trước đã giở trò với Hạ Hiểu Lan.
Thật đúng là đồ yếu đuối!
Cát Kiếm bóp cổ hắn, "Không được khóc, còn chưa đánh ngươi đâu!"
Hạ Hiểu Lan thấy gã côn đồ sợ đến run rẩy, đột nhiên có linh cảm: "Im miệng, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ta nhớ ba ngươi là thôn trưởng ở đây đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận