Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 921: Sân gôn như thế nào lợi nhuận (length: 7756)

Hạ Hiểu Lan hỏi vậy, bí thư Bành lại không chịu nói.
Liên quan đến một số việc, bí thư Bành cho rằng không thể nói cho Hạ Hiểu Lan biết.
Hạ Hiểu Lan thật sự tò mò, Harold không phải người chơi trả tiền bình thường, hắn nạp tiền vào, nhưng là món "Ngoại hối" mà chính phủ địa phương thích nhất, chỉ cần Harold không quá tham lam, không ép chính phủ thành phố vào đường cùng, hắn vẫn rất dễ dàng đánh đổ các đối thủ khác trong quá trình thử nghiệm.
Đừng nói đến chuyện Harold là cá nhân hay là đơn vị nào đang nhắm đến mảnh đất quanh hồ Hương Mật, nếu dùng đến thủ đoạn hành chính thì chứng tỏ là hết tiền rồi. Không có tiền không phải là sai, nhưng không có tiền mà còn làm chậm trễ đầu tư ngoại thương thì không được.
Chính phủ thành phố rất có khả năng giao mảnh đất quanh hồ Hương Mật cho Harold, 'Sân gôn Bằng Thành' trong ấn tượng của Hạ Hiểu Lan đời trước sẽ phải đổi chỗ, hoặc là đổi hẳn dự án khác luôn.
Không phục?
Đau lòng?
Không phục cũng phải nhẫn nhịn.
Đau lòng thì tự mình dùng nước miếng mà dán lại.
Cùng song hành với cải cách mở cửa là kinh tế thị trường.
Người dân bình thường muốn dần thích ứng với cải cách mở cửa, thì một số nhân sĩ có đặc quyền, cũng phải cảm thụ xem ở làn sóng kinh tế thị trường, lực lượng tư bản mạnh mẽ đến mức nào.
Bí thư Bành rất để ý đến chuyện Harold có đầu tư sân gôn hay không, Thang Hoành Ân nói ông vẫn luôn theo sát chuyện này thì quả thật không phải nói đùa.
Kỹ năng của bí thư Bành có hơi lệch, không dồn toàn bộ vào phương diện phát triển kinh tế, mặc dù nói đi theo Thang Hoành Ân mưa dầm thấm đất, ông vẫn không hiểu rõ lắm về việc Harold muốn dựa vào sân gôn để kiếm tiền như thế nào.
Ở phương diện này, ông không thể đi hỏi Thang Hoành Ân, lại đem hy vọng đặt vào người Hạ Hiểu Lan, trái lại còn hỏi Hạ Hiểu Lan rất nhiều.
Xem ra, Thang Hoành Ân thật sự có ý muốn giao sân gôn này của Harold cho bí thư Bành quản, nhưng vì sao? Thang Hoành Ân muốn tránh hiềm nghi?
"Chỉ dựa vào sân gôn thì rất khó thực hiện lợi nhuận, hội phí cao, có bao nhiêu người đủ khả năng chi trả? Golf không phải môn thể thao dành cho người bình thường, người làm công ăn lương làm gì có thời gian rảnh, cũng không đủ khả năng trả hội phí. Nó hấp dẫn giới tiêu dùng cao cấp ở Bằng Thành, những người Hương Cảng, ngoại thương, và những ông chủ tư doanh như cữu cữu của ta đang rất cần mở rộng giao tiếp. Trợ cấp cho sân gôn là khu nhà ở bên cạnh, dự án mà Harold đưa cho chính phủ thành phố, e là không chỉ đơn giản là đất dùng cho sân bóng. Bí thư Bành ngài nghĩ xem, nếu Harold khai phá khu nhà ở cao cấp, có khả năng những người chơi golf đương nhiên sẽ mua nhà ở đó, mục tiêu của sân bóng và khu nhà ở là hoàn toàn trùng khớp."
Bí thư Bành không thể tiết lộ nội dung cụ thể của dự án.
Nhưng nhìn biểu tình của ông, Hạ Hiểu Lan biết chắc mình đã đoán trúng.
Hạ Hiểu Lan cũng không làm khó bí thư Bành, ép ông nhất định phải tiết lộ quy hoạch dự án của Harold.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng:
"Bí thư Bành, chẳng lẽ ngài muốn rời Thang thúc thúc, đến nơi khác nhậm chức sao?"
Bí thư Bành bỗng nhiên thay đổi thái độ với nàng, lại muốn phụ trách dự án lớn như vậy, Hạ Hiểu Lan chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Đi theo thị trưởng Thang, bí thư Bành chính là cánh tay trái phải của ông, đương nhiên không sợ tiểu nhân hãm hại.
Bí thư đi theo lãnh đạo luôn phải được thả ra ngoài nhậm chức, lãnh đạo quý mến bí thư, cũng không thể giữ một đời, thế là chậm trễ tiền đồ của đối phương.
Sắc mặt bí thư Bành khẽ biến, nhưng rất nhanh lại trở lại vẻ bình thường và thề thốt phủ nhận:
"Không thể nào."
Hạ Hiểu Lan mới không tin.
Nàng cũng dở khóc dở cười, bí thư Bành coi nàng là tiểu nhân, cho rằng sau khi ông rời khỏi Thang Hoành Ân, Hạ Hiểu Lan sẽ ly gián mối quan hệ thân thiết của ông với Thang Hoành Ân?
Hình tượng của nàng trong lòng bí thư Bành, rốt cuộc kém đến mức nào chứ!
Bí thư Bành chỉ muốn moi móc lời của Hạ Hiểu Lan, nhưng lại không chịu nói thật với Hạ Hiểu Lan.
Hôm nay quả thực không thể tiếp tục trò chuyện được nữa.
Hạ Hiểu Lan liền đổi chủ đề:
"Tôi biết, bí thư Bành cũng không thể nói cho tôi biết Harold trả bao nhiêu tiền một mẫu đất ở quanh hồ Hương Mật... Vậy tôi hỏi ngài chuyện khác vậy, nếu tôi muốn lấy một mảnh đất thương phẩm, diện tích chung không cần lớn lắm, trong vòng 100 mẫu thôi, ngài thấy có thể làm như thế nào?"
Bí thư Bành nhìn Hạ Hiểu Lan.
Đây là lời mà một cô sinh viên đại học nên nói sao?
Viễn Huy lấy được khách sạn Nam Hải để trang hoàng mới được bao lâu, việc trang hoàng một chút đã không đủ thỏa mãn dã tâm của Hạ Hiểu Lan, nàng muốn thầu cả khu nhà ở thương phẩm!
Nếu là trước đây, bí thư Bành nhất định sẽ lịch sự mà xa cách nói với Hạ Hiểu Lan đừng mơ mộng hão huyền, bây giờ phải điều chỉnh thái độ với Hạ Hiểu Lan, nên không thể cứng rắn cự tuyệt.
Bí thư Bành đổi sang một cách nói uyển chuyển:
"Xây nhà ở khác với trang hoàng, nếu cô làm dưới tay người khác, làm quản đốc thì không sao. Còn nếu muốn tự mình thầu xây nhà, trước hết chưa nói đến chuyện tiền bạc cô giải quyết thế nào, còn về tư chất cô giải quyết làm sao?"
Hạ Hiểu Lan cười, "Vậy thì ngài không cần lo lắng, trực thuộc công ty hay là mình tự làm đều được, tôi sẽ làm từ những dự án nhỏ trước. Tôi học ở khoa Kiến Trúc Hoa Thanh, tôi cũng có thể trực tiếp hoặc gián tiếp quen biết được vài người."
Bí thư Bành bị nghẹn không nói nên lời:
"Khi cô chọn ngành lúc thi đại học năm trước, là đã nhắm đến việc xây nhà rồi sao?"
Hạ Hiểu Lan thản nhiên gật đầu.
Bí thư Bành lại hết cách, hàm hồ cho Hạ Hiểu Lan một câu trả lời có lệ:
"Chỉ là đất dưới 100 mẫu thôi... Vấn đề chắc không lớn."
Giá trị đất đai được xác định dựa trên vị trí và mục đích sử dụng.
Hạ Hiểu Lan không nói muốn đất ở chỗ nào, bí thư Bành thấy nàng quan tâm đến dự án đầu tư của Harold như vậy, suy đoán nàng muốn đi theo Harold để kiếm chác. Nếu Hạ Hiểu Lan thật sự lấy được mảnh đất gần sân gôn của Harold, vậy thì mới là chiếm được món hời lớn!
Không phải sao, người hiểu rõ bạn nhất có thể không phải là bạn bè, mà lại là kẻ địch đấy thôi.
Bí thư Bành không coi Hạ Hiểu Lan là địch, nhưng vẫn cảnh giác nàng, còn nghiên cứu con người nàng.
Kỳ thật lợi dụng chiêu trò của sân gôn để xây nhà đã là một thủ đoạn rất ôn hòa, còn có một kiểu hèn hạ hơn đó là trước tiên chiếm mấy chục mẫu đất ở khu trung tâm mà Harold đã nhắm tới, sau đó trở thành hộ đinh tử để ép Harold một cú thật đau.
Chỉ là biện pháp này quá tổn hại và không phù hợp với quy hoạch lâu dài của Hạ Hiểu Lan.
Nàng muốn hòa khí phát tài, chứ không phải giở trò lưu manh để kiếm chác được đồng nào hay đồng đấy.
Thật sự muốn làm như vậy, thì chẳng khác gì tự tìm đường chết đi khiêu khích phú ông bạc tỷ, trước là làm phật lòng người ta, nếu bị Harold sau khi bình tĩnh lại oán hận thì, Hạ Hiểu Lan cũng không có lý.
...
Bằng Thành.
Harold cũng đang bàn về mảnh đất hồ Hương Mật.
Dưới trướng hắn nuôi nhiều người như vậy, quy hoạch một dự án là rất nhanh. Harold trước giờ ra tay luôn nhanh, chuẩn và độc ác.
Quản gia Ellen thấy cuộc nói chuyện đã sắp đi đến hồi kết, mới nhẹ nhàng gõ cửa bước vào:
"Thưa ông, Kiều Trị bọn họ đã đến Bằng Thành, ngài muốn gặp hắn không? Tôi thấy lần này, Kiều Trị thật sự rất tức giận."
Kiều Trị đã hơn bốn mươi tuổi, trong miệng quản gia Ellen phảng phất vẫn là một đứa trẻ ngây thơ.
Cũng xác thật là ngây thơ mà, nếu không thì sao lại dễ dàng bị Harold cho vào tròng như vậy.
Mặc kệ bị lừa bao nhiêu lần, Kiều Trị vẫn không học được khôn.
Kẻ ngốc, đương nhiên là phải bị lừa, còn về chuyện bị tổn thương gì đó thì đừng trêu vào, đô la sẽ không làm tổn thương bất cứ ai đâu!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận