Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 269: Hai ta cùng nhau hầu hạ Trấn Xuyên (length: 8163)

Hạ Hiểu Lan bị Lương Hoan thân thiết kéo, đi đến góc đường, đoán chừng mẹ nàng nhìn không thấy, lập tức rút tay ra:
"Nói đi, rốt cuộc ngươi đang tính toán cái gì?"
Lương Hoan nhìn Hạ Hiểu Lan, không trái lương tâm mà nói, lớn lên rất xinh đẹp, khó trách Phàn Trấn Xuyên để mắt tới, còn coi trọng như vậy. Nếu là trước đây, ở nông thôn biểu tỷ nói chuyện không khách khí như vậy, Lương Hoan chỉ biết chua ngoa trả đũa, tình huống bây giờ không giống, biểu tỷ sắp thành bà Phàn Trấn Xuyên rồi... Lương Hoan nghĩ hàn gắn quan hệ hai tỷ muội.
Lưu Phương không uổng công yêu thương cô con gái này, Lương Hoan đối đãi người khác nhau luôn mang hai bộ mặt.
So với nàng ta lợi hại, nàng ta liền rất giỏi giả ngoan lấy lòng, nếu không mẹ Phàn Trấn Xuyên cũng sẽ không thích Lương Hoan như vậy.
"Biểu tỷ, ta có tin vui muốn nói cho ngươi, hi hi hi... Thôi vậy, nói cho ngươi thì lại mất hứng. Có người muốn gặp ngươi, chờ ngươi gặp xong thì cái gì cũng biết."
Được bảo mẫu nhà Phàn gia cố ý lấy lòng, đãi ngộ này ngay cả Lương Hoan cũng chưa từng hưởng thụ. Nàng ta thật sự cảm thấy là việc tốt, chắc chắn biểu tình không mang ác ý, ngược lại làm Hạ Hiểu Lan nhìn không thấu. Nàng đối mẹ con Lưu Phương vốn đã đề phòng, ai bảo Lưu Phương đem chữ "nịnh hót" thể hiện quá nhuần nhuyễn, lại thêm lời nhắc nhở của Vu nãi nãi, Hạ Hiểu Lan còn nghi ngờ Lương Hoan đến lừa nàng đến nơi vắng vẻ.
Lương Hoan không nói dối, thật sự có người chờ nàng ngoài cổng.
Là một phụ nữ trẻ tầm hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị, thấy Lương Hoan dẫn Hạ Hiểu Lan đến, ánh mắt dừng trên người Hạ Hiểu Lan không dời đi được.
"Nha, ta đưa biểu tỷ đến rồi, tự ngươi hỏi nàng đi."
Lương Hoan cũng rất muốn ở lại nghe, nhưng không phải sợ Hạ Hiểu Lan xấu hổ sao, nàng còn rất chu đáo nhường tiểu bảo mẫu lén hỏi.
Nếu không phải thấy đây là chỗ người qua lại tấp nập, thấy người tới là phụ nữ, Hạ Hiểu Lan đã sớm dùng máy giật điện giật cho Lương Hoan bất tỉnh rồi.
Biểu hiện của Lương Hoan thật sự giống bà mối quá đi!
"Cô đẹp thật đấy, khó trách hắn thích."
Tiểu Vũ nói chuyện nhẹ nhàng, tinh thần có chút hoảng hốt. Hạ Hiểu Lan xinh đẹp tựa như một con dao găm sắc bén, có thể rạch nát trái tim của bất kỳ người đàn ông nào sao? Đến mức người đàn ông đã góa vợ, mấy năm nay chỉ ham vui chơi như Phàn Trấn Xuyên mà thấy Hạ Hiểu Lan cũng muốn kết hôn.
Hạ Hiểu Lan bị cái giọng điệu u oán này làm hỏng tâm tình, "Cô bị bệnh gì vậy, có chuyện thì nói, không có gì thì thứ lỗi ta không tiếp."
Tiểu Vũ nghẹn họng.
Cảm xúc vừa chuẩn bị xong đã bị Hạ Hiểu Lan bạo lực cắt ngang.
Cô ta lập tức điều chỉnh cách nói chuyện:
"Hôm nay ta đến gặp cô một chút, dù sao sau này mọi người còn phải chung sống, cô có danh phận, ta cũng không phải quả hồng mềm dễ bắt nạt, chẳng qua ta và Trấn Xuyên không thể kết hôn, nếu không hắn cũng sẽ không cưới cô... Ta lớn hơn cô một chút, nhưng sẽ không bắt nạt cô, sau này chúng ta bình an vô sự, đừng xen vào chuyện của nhau, cùng nhau hầu hạ Trấn Xuyên, ta làm được, cô làm được không?"
Người phụ nữ này, không điên thì cũng ngốc.
Hạ Hiểu Lan hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói cái gì, nói năng lảm nhảm nhưng lại tiết lộ rất nhiều thông tin, ai muốn cưới nàng?
Chu Thành thì từng nói lời này, được Chu Thành là đối tượng hẹn hò nghiêm túc của nàng, bất kể nhịp độ của nàng như thế nào, Chu Thành đưa ra ý này là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Một người phụ nữ xa lạ chạy đến nói chuyện điên khùng, chẳng lẽ bị bệnh thần kinh? Cùng nhau hầu hạ ai, là ý "hầu hạ" mà cô ta nghĩ sao?
"Dừng một chút, cô có thể nói chuyện dễ nghe chút được không? Kể chuyện cũng phải bắt đầu từ đầu chứ! Trấn Xuyên là ai, cô là ai? Buồn cười thật, đến bản thân ta còn không biết mình muốn kết hôn, cô đã nhảy ra muốn cảnh cáo ta sau khi vào cửa phải thành thật... Ta phải đính chính cho cô một điều, nhìn cô khoảng hai mươi mấy tuổi, không phải là lớn hơn ta một chút đâu."
Mặt Tiểu Vũ trắng bệch.
Dáng vẻ dịu dàng đáng thương đó đương nhiên là để đàn ông thấy, cô ta còn bày ra bộ dạng đó, trước mặt Hạ Hiểu Lan đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Chỉ là không ngờ Hạ Hiểu Lan nhìn qua có vẻ yểu điệu dịu dàng, nhưng tính cách lại không hợp với vẻ ngoài.
Cứ liên tục không theo kịch bản, khiến Tiểu Vũ cũng không biết nói gì!
Hạ Hiểu Lan cũng nói không sai, "hai mươi mấy" Tiểu Vũ nghiến răng: "Cô còn giả bộ, cô không biết mình sắp gả cho Trấn Xuyên à?"
Hạ Hiểu Lan thật thà lắc đầu, "Ở đâu ra thế?"
"Phàn Trấn Xuyên ở huyện Hà Đông!"
Nói cả tên họ đầy đủ mà còn không biết, đúng là con nhỏ nhà quê vô tri! Đáng ghét là con nhỏ này lại có khuôn mặt hồ ly tinh, nhìn quá mức quyến rũ.
Hạ Hiểu Lan ở huyện An Khánh còn chưa tính được hết các nhân vật lớn, đừng nói gì đến huyện Hà Đông bên cạnh. Nàng cũng không thấy mình cần phải đi nhớ mấy nhân vật đó, người ta luôn hướng tới chỗ cao, sân khấu của Hạ Hiểu Lan không phải ở mấy cái thị trấn nhỏ này. An Khánh còn có thể xem như quê nhà, Hà Đông huyện càng chẳng liên quan. Nhưng người phụ nữ trước mắt rõ ràng không nghĩ vậy, nhà Lương thì ở huyện Hà Đông, dì Lưu Phương cứ bám riết không tha muốn làm mối, chắc chắn là cái "Phàn Trấn Xuyên" mà người phụ nữ này nói rồi——Hạ Hiểu Lan chỉ thấy nực cười hoang đường, nàng ở đây còn chưa định sẽ lấy ai, vậy mà nhà trai lấy đâu ra ảo tưởng là nàng đã đồng ý hôn sự?
Lại còn có phụ nữ tìm tới cửa.
Muốn cùng nàng bàn điều kiện, nói về sau hai người muốn sống không can thiệp đến chuyện của nhau.
"Cô là người của Phàn Trấn Xuyên phải không? Ta không quan tâm chuyện của các người, ta mới nghe cái tên này lần đầu, không có khả năng gả cho hắn, cô yên tâm, sẽ không có ai tranh giành đàn ông với cô."
Chắc chắn là dì Lưu Phương ở hai đầu lừa gạt.
Dạo gần đây Hạ Hiểu Lan cứ như biến thành cái "máy giải đề", trong đầu toàn là xoát đề với xoát đề, Lưu Phương còn đem chuyện cẩu huyết này trút lên người nàng, Hạ Hiểu Lan tức giận đến muốn đánh người.
Tiểu Vũ thấy nàng ta không giống như đang nói dối.
Thật sự là không biết sao?
À, nếu biết mình sắp gả cho Phàn Trấn Xuyên, không có cô gái nào có thể thờ ơ trước sự khiêu khích này.
Có biết hay không cũng chẳng quan trọng. Phụ nữ của Phàn Trấn Xuyên nhiều như vậy, kể cả Tiểu Vũ, có mấy ai tự nguyện theo hắn. Việc phụ nữ có đồng ý hay không, cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
"Hắn muốn cưới cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ gả sang đây. Nếu cô không muốn gả thì hãy nhanh chóng trốn đi... trốn càng xa càng tốt."
Tiểu Vũ thật sự không có tự tin đánh bại được Hạ Hiểu Lan, thấy được Hạ Hiểu Lan bằng xương bằng thịt, cô ta biết mình thất sủng là chuyện tất nhiên. Trừ khi không có Hạ Hiểu Lan, Tiểu Vũ liền dụ dỗ Hạ Hiểu Lan đào tẩu.
Hạ Hiểu Lan sẽ trốn sao?
Đến bây giờ còn chưa biết Phàn Trấn Xuyên định tháng 5 cử hành hôn lễ, hẳn là cô gái này vốn không muốn gả, là người nhà lừa gạt.
Tiểu Vũ nói xong thì đi, nếu Hạ Hiểu Lan đủ thông minh, sẽ phải tìm hiểu danh tiếng của Phàn Trấn Xuyên, Hạ Hiểu Lan chọn "đào hôn" thì Tiểu Vũ sẽ mừng như mở cờ.
Có khi, cô ta còn có thể giúp chút lộ phí.
Hạ Hiểu Lan nhìn đối phương rời đi, biết tất cả chuyện này nhất định là do Lưu Phương làm quỷ. Nàng quay trở lại tiệm, thấy Lương Hoan cười hề hề nũng nịu với Lưu Phân, trong lòng ngọn lửa tức giận thật sự không kìm được, tiến lên túm lấy cánh tay Lương Hoan, kéo đối phương loạng choạng:
"Quả là cô em họ tốt của ta, cô nói xem mẹ cô bán ta được cái giá hời gì vậy? Ta sắp lập gia đình, mà chính ta lại không biết?"
Cái gì mà mây trôi nước chảy, không màng hơn thua.
Chỉ riêng cái việc Hạ Hiểu Lan gặp phải cái chuyện chó má này, nàng đã chỉ muốn đơn giản thô bạo, không muốn kiểu mây trôi nước chảy cho Lưu Phương dễ dàng qua chuyện!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận